Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!
Chương 57: Là con gái ngoan của Trần gia
Sau cùng thì mọi người cũng đã về đến Trần gia, chỉ là tất cả mọi người kể cả Trần Tinh Thụy cũng không ngờ là hôm nay ở đây còn có sự xuất hiện của Trần Phong Hiệp - cha của Trần Tinh Thụy.
Khi Trần Diệp Tân và Lưu Nhã Ý nhìn thấy Thẩm Nguyệt thì còn hào hứng đi đến chỗ của cô, định là đưa con gái đến ra mắt chú út, nhưng tới lúc họ nhìn thấy vết thương trên trán của cô thì liền bàng hoàng!
Lưu Nhã Ý còn mở to mắt, vô cùng lo lắng, nói:
- Trời ơi Tiểu Nguyệt, con bị sao vậy nè? Sao lại bị thương rồi? Là ai? Là ai làm con bị thương?
Khi này Trần Tinh Thụy còn sợ rằng Thẩm Nguyệt sẽ khai tên mình ra, nhưng ai mà có ngờ cô cũng chỉ nhìn cha mẹ rồi mỉm cười, nói:
- Không có ai đâu mẹ, là do con bất cẩn nên ngã thôi.
- Trời ơi, sao lại bất cẩn như vậy chứ.
Đến đây Trần Diệp Tân còn lườm liếc cả đám đang đứng đằng kia, đặc biệt là Trần An Dương và Quân Kình Thương, nói:
- Một đám nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà đến một cô gái cũng không bảo vệ được. Đúng là vô dụng mà!
Khi này Quân Kình Thương chỉ nhìn cô mà thôi, còn Trần An Dương thì liền bĩu môi, nói:
- Rõ ràng là có người cố ý mà!
Trần Diệp Tân nghe thấy cũng nhíu mày, nói:
- An Dương, con vừa nói gì đấy?
Khi Thẩm Nguyệt cũng lắc đầu, Trần Tinh Thụy cũng bắt đầu run rẩy rồi, nhưng Trần An Dương vẫn quyết định nói.
- Là do Trần Tinh Thụy đã đẩy Tiểu Nguyệt ngã, Tiểu Nguyệt sợ rằng nó bị chúng ta mắng nên mới không nói ra thôi. Tất cả đều là do Trần Tinh Thụy làm ra.
Đến đây Lưu Nhã Ý cũng ngạc nhiên nhìn sang Trần Tinh Thụy, tất cả mọi người còn chưa kịp định hình được mọi chuyện thì ở bên kia đã vang lên một tiếng *CHÁT* vô cùng lớn!
Âm thanh đó cũng làm cho Thẩm Nguyệt giật mình kinh hãi, nhìn lại thì mới thấy khóe môi của Trần Tinh Thụy đã bật máu, trên má còn in đủ vết ngón tay của Trần Phong Hiệp nữa kìa.
Ông ấy nhíu mày nhìn Trần Tinh Thụy, nói:
- Tôi cho cô ăn học, là để cô hại người à?
- Con… Con xin lỗi… Con xin lỗi… Sau này con sẽ không dám nữa đâu… Cha… Con xin lỗi…
- Xin lỗi? Bây giờ cô đẩy ngã người ta, tương lai còn làm chuyện gì động trời nữa? Nếu giết người rồi xin lỗi, thì pháp luật cần đến làm gì chứ?
Thẩm Nguyệt nhìn Trần Tinh Thụy đã run đến mức sắp không đứng vững rồi. Xem ra cuộc sống của cô ta ở nhà mình cũng không thoải mái hơn cô là mấy đâu nhỉ? Ấy thế mà vẫn cho rằng bản thân là quyền quý, là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng sao?
Đúng là… Chó chê mèo lắm lông!
Nhưng dù sao bây giờ Thẩm Nguyệt cũng không sao, cô đã kéo kéo tay của mẹ mình, nhỏ giọng nói:
- Mẹ… Mẹ nói với chú út đừng mắng chị ấy nữa, con không sao mà.
Vốn dĩ Thẩm Nguyệt còn tưởng Lưu Nhã Ý là người hòa nhã, nhất định sẽ vào ngăn cản, nhưng ai mà có ngờ Lưu Nhã Ý lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay cô, nói:
- Cứ mặc kệ nó đi, là nó tự làm tự chịu.
Thẩm Nguyệt: “…” Có thiệt sự là cháu gái ruột thịt không vậy?
Hiển nhiên Trần Diệp Tân cũng rất tán thành, những ngày qua họ cũng nhìn ra tâm tư xấu xa của Trần Tinh Thụy đối với Thẩm Nguyệt. Nhưng xét thấy cô ta vẫn chưa làm gì có hại đến Thẩm Nguyệt, nên họ mới mắt nhắm mắt mở cho qua, bây giờ biết rằng Trần Tinh Thụy đã làm Thẩm Nguyệt bị thương, thì họ cũng không cần phải đối xử tốt với cô ta nữa.
Đến đây Trần Phong Hiệp liền kéo Trần Tinh Thụy đến trước mặt của Thẩm Nguyệt, sau đó còn ép cô ta cúi đầu, nói:
- Xin lỗi con nhé Tiểu Nguyệt, là chú không dạy được con gái nên mới khiến con bị thương. Chú sẽ đưa con nhỏ này về nhà dạy lại, chú thành thật sự xin lỗi con.
- Không sao đâu chú, con cũng không bị thương nặng mà.
Đến đây Trần An Dương còn nói chen vào.
- Bắn đạn thật vào chân mà nói không nặng. Nếu không phải bắn vào chân mà lỡ bắn vào tim thì Tiểu Nguyệt cũng chết tám đời rồi! Mà nghĩ cũng lạ, trong trận giả chiến sao lại có đạn thật chứ?
Câu nói của Trần An Dương đã lại một lần nữa châm vào ngòi thuốc nổ chuẩn bị nổ tung nơi này, Trần Phong Hiệp cũng chỉ cúi đầu xin lỗi Thẩm Nguyệt, sau đó là xin phép cha và anh chị hai rồi đưa Trần Tinh Thụy về nhà.
Nhìn theo thì Thẩm Nguyệt cũng thấy ánh mắt cầu xin của Trần Tinh Thụy đang nhìn cô… Dù rằng cô có chút đồng cảm, nhưng mà thâm tâm của cô lại không thể nói ra câu van xin được.
Vì Thẩm Nguyệt biết rằng sống ở cái xã hội này, nếu bản thân quá lương thiện thì cũng chẳng ai khen mình ngoan, thay vào đó họ sẽ chà đạp vào cái lương thiện của mình và tiến về phía trước.
Còn cô và sự lương thiện chỉ mãi chết chìm trong cái xã hội thối nát này thôi!
Đợi khi Trần Tinh Thụy và Trần Phong Hiệp đã rời đi thì Lưu Nhã Ý mới nhìn cô, nói:
- Con bé ngốc này, sao con phải nói giúp Trần Tinh Thụy chứ? Nếu con bé làm sai thì con phải nói, để cha mẹ còn lấy lại công bằng cho con, tại sao phải nhịn nó chứ?
Thẩm Nguyệt cũng chỉ mỉm cười, lại nói:
- Con biết rồi ạ, sau này con sẽ nói hết.
- Ừ, vậy mới ngoan.
Dừng một chút, Lưu Nhã Ý lại nói:
- Mấy đứa vừa về còn mệt mà, mau lên phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, đợi chút nữa mẹ thay băng cho con nha.
- Dạ.
#Yu~
Khi Trần Diệp Tân và Lưu Nhã Ý nhìn thấy Thẩm Nguyệt thì còn hào hứng đi đến chỗ của cô, định là đưa con gái đến ra mắt chú út, nhưng tới lúc họ nhìn thấy vết thương trên trán của cô thì liền bàng hoàng!
Lưu Nhã Ý còn mở to mắt, vô cùng lo lắng, nói:
- Trời ơi Tiểu Nguyệt, con bị sao vậy nè? Sao lại bị thương rồi? Là ai? Là ai làm con bị thương?
Khi này Trần Tinh Thụy còn sợ rằng Thẩm Nguyệt sẽ khai tên mình ra, nhưng ai mà có ngờ cô cũng chỉ nhìn cha mẹ rồi mỉm cười, nói:
- Không có ai đâu mẹ, là do con bất cẩn nên ngã thôi.
- Trời ơi, sao lại bất cẩn như vậy chứ.
Đến đây Trần Diệp Tân còn lườm liếc cả đám đang đứng đằng kia, đặc biệt là Trần An Dương và Quân Kình Thương, nói:
- Một đám nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà đến một cô gái cũng không bảo vệ được. Đúng là vô dụng mà!
Khi này Quân Kình Thương chỉ nhìn cô mà thôi, còn Trần An Dương thì liền bĩu môi, nói:
- Rõ ràng là có người cố ý mà!
Trần Diệp Tân nghe thấy cũng nhíu mày, nói:
- An Dương, con vừa nói gì đấy?
Khi Thẩm Nguyệt cũng lắc đầu, Trần Tinh Thụy cũng bắt đầu run rẩy rồi, nhưng Trần An Dương vẫn quyết định nói.
- Là do Trần Tinh Thụy đã đẩy Tiểu Nguyệt ngã, Tiểu Nguyệt sợ rằng nó bị chúng ta mắng nên mới không nói ra thôi. Tất cả đều là do Trần Tinh Thụy làm ra.
Đến đây Lưu Nhã Ý cũng ngạc nhiên nhìn sang Trần Tinh Thụy, tất cả mọi người còn chưa kịp định hình được mọi chuyện thì ở bên kia đã vang lên một tiếng *CHÁT* vô cùng lớn!
Âm thanh đó cũng làm cho Thẩm Nguyệt giật mình kinh hãi, nhìn lại thì mới thấy khóe môi của Trần Tinh Thụy đã bật máu, trên má còn in đủ vết ngón tay của Trần Phong Hiệp nữa kìa.
Ông ấy nhíu mày nhìn Trần Tinh Thụy, nói:
- Tôi cho cô ăn học, là để cô hại người à?
- Con… Con xin lỗi… Con xin lỗi… Sau này con sẽ không dám nữa đâu… Cha… Con xin lỗi…
- Xin lỗi? Bây giờ cô đẩy ngã người ta, tương lai còn làm chuyện gì động trời nữa? Nếu giết người rồi xin lỗi, thì pháp luật cần đến làm gì chứ?
Thẩm Nguyệt nhìn Trần Tinh Thụy đã run đến mức sắp không đứng vững rồi. Xem ra cuộc sống của cô ta ở nhà mình cũng không thoải mái hơn cô là mấy đâu nhỉ? Ấy thế mà vẫn cho rằng bản thân là quyền quý, là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng sao?
Đúng là… Chó chê mèo lắm lông!
Nhưng dù sao bây giờ Thẩm Nguyệt cũng không sao, cô đã kéo kéo tay của mẹ mình, nhỏ giọng nói:
- Mẹ… Mẹ nói với chú út đừng mắng chị ấy nữa, con không sao mà.
Vốn dĩ Thẩm Nguyệt còn tưởng Lưu Nhã Ý là người hòa nhã, nhất định sẽ vào ngăn cản, nhưng ai mà có ngờ Lưu Nhã Ý lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay cô, nói:
- Cứ mặc kệ nó đi, là nó tự làm tự chịu.
Thẩm Nguyệt: “…” Có thiệt sự là cháu gái ruột thịt không vậy?
Hiển nhiên Trần Diệp Tân cũng rất tán thành, những ngày qua họ cũng nhìn ra tâm tư xấu xa của Trần Tinh Thụy đối với Thẩm Nguyệt. Nhưng xét thấy cô ta vẫn chưa làm gì có hại đến Thẩm Nguyệt, nên họ mới mắt nhắm mắt mở cho qua, bây giờ biết rằng Trần Tinh Thụy đã làm Thẩm Nguyệt bị thương, thì họ cũng không cần phải đối xử tốt với cô ta nữa.
Đến đây Trần Phong Hiệp liền kéo Trần Tinh Thụy đến trước mặt của Thẩm Nguyệt, sau đó còn ép cô ta cúi đầu, nói:
- Xin lỗi con nhé Tiểu Nguyệt, là chú không dạy được con gái nên mới khiến con bị thương. Chú sẽ đưa con nhỏ này về nhà dạy lại, chú thành thật sự xin lỗi con.
- Không sao đâu chú, con cũng không bị thương nặng mà.
Đến đây Trần An Dương còn nói chen vào.
- Bắn đạn thật vào chân mà nói không nặng. Nếu không phải bắn vào chân mà lỡ bắn vào tim thì Tiểu Nguyệt cũng chết tám đời rồi! Mà nghĩ cũng lạ, trong trận giả chiến sao lại có đạn thật chứ?
Câu nói của Trần An Dương đã lại một lần nữa châm vào ngòi thuốc nổ chuẩn bị nổ tung nơi này, Trần Phong Hiệp cũng chỉ cúi đầu xin lỗi Thẩm Nguyệt, sau đó là xin phép cha và anh chị hai rồi đưa Trần Tinh Thụy về nhà.
Nhìn theo thì Thẩm Nguyệt cũng thấy ánh mắt cầu xin của Trần Tinh Thụy đang nhìn cô… Dù rằng cô có chút đồng cảm, nhưng mà thâm tâm của cô lại không thể nói ra câu van xin được.
Vì Thẩm Nguyệt biết rằng sống ở cái xã hội này, nếu bản thân quá lương thiện thì cũng chẳng ai khen mình ngoan, thay vào đó họ sẽ chà đạp vào cái lương thiện của mình và tiến về phía trước.
Còn cô và sự lương thiện chỉ mãi chết chìm trong cái xã hội thối nát này thôi!
Đợi khi Trần Tinh Thụy và Trần Phong Hiệp đã rời đi thì Lưu Nhã Ý mới nhìn cô, nói:
- Con bé ngốc này, sao con phải nói giúp Trần Tinh Thụy chứ? Nếu con bé làm sai thì con phải nói, để cha mẹ còn lấy lại công bằng cho con, tại sao phải nhịn nó chứ?
Thẩm Nguyệt cũng chỉ mỉm cười, lại nói:
- Con biết rồi ạ, sau này con sẽ nói hết.
- Ừ, vậy mới ngoan.
Dừng một chút, Lưu Nhã Ý lại nói:
- Mấy đứa vừa về còn mệt mà, mau lên phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, đợi chút nữa mẹ thay băng cho con nha.
- Dạ.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất