Chương 76: Mời ôn thần đến hay đưa ôn thần đi
Mấy vị thái y thỏa thuận phương pháp chữa bệnh, hoàn toàn không để ý đề nghị cách ly người bệnh của Tiết Dao.
Vấn đề lần này hiển nhiên nghiêm trọng hơn so với tu sửa đường Thục nhiều lắm.
Tuy rằng vẫn không thể xác định loại ôn dịch này có phải là dịch hạch hay không, nhưng cái này cũng là bệnh truyền nhiễm gần như tử vong trăm phần trăm.
Nếu như nhóm thái y đại phu cùng dân chúng địa phương không phối hợp cách ly, Tiết Dao không thể có cách giải quyết khả thi.
Bệnh dịch hạch cũng là dịch nguy hiểm cấp độ cao, thời gian ủ bệnh cũng ngắn. Một khi nhiễm vi khuẩn không đến bảy ngày người bệnh liền phát bệnh tử vong.
Trong lịch sử có ghi chép 'cái chết đen' là nỗi ám ảnh bệnh dịch hạch xảy ra ở Châu Âu vào những năm giữa thế kỷ 14, giết chết hơn phân nửa người nước Anh, 70% người nước Pháp.
Ở Trung Quốc trong khoảng thời gian từ 1910 đến 1911, bệnh dịch hạch phát sinh chủ yếu ở khu vực Mãn Châu, một số trường hợp được báo cáo ở Bắc Kinh và Thiên Tân. Do không có vắc-xin, bệnh dịch hạch ước tính đã khiến 60.000 người tử vong, bao gồm cả bác sĩ và y tá.
Ở đầu thế kỷ hai mươi, giới y học mới cho bệnh dịch hạch là do con chuột lây cho người, mà không phải truyền giữa người và người. HunhHn786
Ở Trung Quốc cổ đại không biết về khuẩn que bệnh dịch hạch. Trong cuốn ghi chép trị bệnh dịch của thầy thuốc Ngô Tuyên Sùng, cho nguyên nhân bệnh dịch hạch đến từ khí của mặt bằng đất nơi con người sinh sống.
Ở hiện đại là thường thức, ở cổ đại là dò đá qua sông, hoàn toàn không có khái niệm phòng tránh diệt khuẩn.
Dưới tình huống này, Tiết Dao chỉ có một biện pháp là thông báo trạm dịch triều đình địa phương, gửi cấp báo hỏa tốc 600 dặm về kinh thành. Thỉnh cầu Thái tử khẩn cấp hạ lệnh để hắn là người toàn quyền phụ trách chống dịch, cũng cho hắn quyền thuyên chuyển trú binh ba huyện.
Chỉ có thể dựa vào vũ lực cưỡng chế.
Kỳ thực Thái tử cũng không có quyền lực lớn như vậy. Nếu có, Tiết Dao đã sớm đưa yêu cầu này trước khi tới địa phương có dịch bệnh.
Muốn quyền lực nhất định Thái tử phải thỉnh cầu Hoàng thượng. Mà Thái tử dự định che giấu tình hình bệnh dịch, để tránh người ta dùng thiên tai nhân họa nắm yếu điểm.
Nhưng mà chuyện đến bây giờ không che giấu được nữa. Nếu như đúng là bệnh dịch hạch, số người ba huyện tử vong ít nhất là 50%.
Sở dĩ bệnh không có tiếp tục lan tràn ra ngoài, đại khái bởi vì ba huyện này giao thông không thuận tiện. Mà bệnh dịch tốc độ bộc phát quá nhanh, người mang mầm bệnh không đi ra ngoài, cũng đã chết ở địa phương.
Tiết Dao viết xong thư, liền để Trương Tứ đưa tới trạm dịch. Hắn đi lấy khẩu trang do chính mình chuẩn bị từ trước phân phát cho các thái y và đại phu.
Hắn lần nữa nghiêm túc khẩn cầu các thầy thuốc đi khám bệnh đeo khẩu trang, khám bệnh xong lập tức dùng xà phòng rửa tay.
Mấy ngày sau đó, Tiết Dao không đi theo xem bệnh.
Bây giờ chỉ chờ Thái tử hồi âm. Nếu như lấy được binh quyền, Tiết Dao liền lập tức cưỡng chế cách ly người bệnh.
Nếu như Thái tử vẫn che giấu không báo, không có cách nào điều binh, Tiết Dao liền khởi hành hồi kinh.
Ở lại cũng chỉ có thể chờ chết, hắn còn muốn đút sữa cho bé mập mạp.
Nhưng mà, sáu ngày qua đi, còn chưa đợi được hồi âm của Thái tử, Tiết Dao liền nhận một cái tin dữ.
Dân chúng huyện Bình Dung dự định tụ tập lại tiến hành cúng tế "tiễn ôn thần".
Tiết Dao từ lời quan địa phương biết được loại cúng tế này cần để cho các bệnh nhân tập trung ngồi ở trong tế đàn. Trong quá trình cúng tế thậm chí có nghi thức truyền nhau uống tàn tro pha nước đầy nguy hiểm.
Cảm giác tuyệt vọng cùng vô lực, là điều Tiết Dao mười năm qua chưa từng có.
"Nghi thức phát tán truyền nhiễm qui mô lớn" nếu thật sự cử hành thì toàn bộ người huyện Bình Dung liền xong đời.
Tiết Dao đang đi gặp quan tri huyện Bình Dung, đem thư có con dấu Thái tử đích thân viết cho hắn cho quan tri huyện xem, yêu cầu quan địa phương phối hợp ngăn cản dân chúng tụ tập.
Điều này làm cho quan tri huyện bị khó xử.
Loại hoạt động cúng tế này cũng không trái với vương pháp, về tình về lý, đều không có lý do quan phủ đứng ra chèn ép người dân.
Huyện Bình Dung mới vừa trải qua thiên tai, liền gặp ôn dịch, dân chúng vốn là khổ không thể tả, lúc này còn không cho bọn họ thỉnh thần đuổi ôn, không chừng muốn sẽ dẫn đến chuyện lớn.
Tiết Dao thấy tri huyện nhìn trái nhìn phải nới nói với hắn, liền đoán được muốn uyển chuyển từ chối.
"Tri huyện đại nhân, Thái tử điện hạ đặc biệt phái ta đến huyện Bình Dung khống chế tình hình bệnh dịch, mấy ngày nữa còn có thể đưa tới cho ta binh phù. Thời điểm đó cũng không cần tới ngài hỗ trợ. Chỉ là hiện nay binh phù chưa tới, chuyện quá khẩn cấp, mong ngài phối hợp."
Tri huyện sắc mặt lấy lòng cười cười, lại còn chưa chịu nhả ra:
"Nếu Thái tử điện hạ lệnh ngài đến trừ dịch, cớ gì không cho bách tính đưa ôn thần chứ?"
Tiết Dao:
"..."
Thời điểm như thế này giảng giải về truyền nhiễm hoàn toàn là nói lời thiên thư, dùng tài ăn nói tốt lừa gạt đi.
Vậy cũng chỉ có thể...
"Ngươi biết ông ngoại ta là ai không?"
Tiết Dao sầm mặt lại, vẻ mặt hung thần ác sát hỏi tri huyện.
Là thời điểm khoe khoan ông ngoại rồi!
Chuyện khoe khoan cha ông như vậy không phân cổ đại hay hiện đại, thời đại nào dùng cũng hữu hiệu.
Tri huyện sững sờ, sốt sắng nói:
"Ty chức kiến thức nông cạn..."
"Chu Xung."
Tiết Dao trực tiếp nói ra.
"Chu... Chu đại nhân?"
Tri huyện khó có thể tin.
"Là vị kia..."
"Không sai."
Tiết Dao hé miệng nở nụ cười:
"Nội các Thứ Phụ kiêm Thượng Thư bộ Lại, Chu Xung."
Sau đó...
Tri huyện dẫn theo nha dịch cùng Tiết Dao đến địa điển cúng tế, ngăn cản dân chúng dựng tế đàn.
Không ngoài dự đoán bị dân chúng kịch liệt phản kháng.
Mấy người già có con cháu trong nhà tính mạng nguy cấp dồn dập khóc quỳ gối dưới chân Huyện thái gia, cầu xin cho bách tính một con đường sống.
Tri huyện vẻ mặt khó xử, nâng mấy ông lão đứng lên, đẩy trách nhiệm cho cấp trên.
Hắn nói "cấp trên" không cho phép bách tính lén lút cúng tế. Bởi vì kinh thành đã mời thiên sư làm phép, rất nhanh sẽ đưa ôn thần đi.
Tiết Dao biết "ôn thần" không thể đưa đi, liền nói với dân chúng.
"Phương pháp cúng tế này không những sẽ không đưa ôn thần đi, người tham dự cúng tế sẽ rước ôn thần."
Đương nhiên không ai tin tưởng người trẻ tuổi mặc trang phục quý tộc cuồng ngôn.
Mà dân chúng không dám chống lại quan phủ, thấy Huyện thái gia vừa đấm vừa xoa, cũng ngoan ngoãn tạm thời không dựng tế đàn.
Nhưng mà, đại khái là bởi vì trong số người dựng tế đàn có người ở thời kỳ ủ bệnh, sau khi trở về có bảy gia đình xuất hiện bệnh trạng.
Có người suy đoán do hủy dựng tế đàn đưa ôn thần, dẫn đến ôn thần giáng tội, muốn mang đi nhiều người hơn.
Vì vậy các bách tính vô cùng lo lắng lại bắt đầu một lần nữa chuẩn bị cúng tế.
Tiết Dao vội vàng đi nha môn, yêu cầu tri huyện lần thứ hai đứng ra cản trở.
Lần này không dễ gạt như vậy, phủ nha dùng vũ lực xua tan dân chúng, còn bắt mấy người đi đầu gây chuyện nhốt vào phòng giam, mới trở nên bình lặng.
Các thái y và đại phu mỗi ngày đi khám bệnh đều bị Tiết Dao sắp xếp thái giám nhắc nhở bọn họ mang khẩu trang cùng rửa tay.
Hành động vì bảo vệ tính mạng bọn họ, lại làm cho rất nhiều người nuốt giận vào bụng. Bọn họ cảm thấy Tiết Dao là người quái lạ, ỷ có Thái tử chống lưng, có ý định trêu đùa làm nhục bọn họ.
Tiết Dao đi đến huyện Bình Dung, chưa bao giờ trực tiếp khám bệnh, cũng không thảo luận phương thuốc chữa bệnh. Ngoại trừ cưỡng chế các đại phu che mặt cùng rửa tay, làm duy nhất một sự kiện, chính là cản trở dân chúng địa phương muốn cúng tế.
Có thể dễ hiểu, trong lòng thái y ấn tượng đối với người trẻ tuổi này đã kém đến cực hạn.
Tiết Dao đối với cái này không có cách nào giải thích, chỉ có thể bình tĩnh, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, nằm ở trong nhà chờ binh phù.
Đêm hôm đó, Tiết Dao đang ngủ, mơ hồ cảm thấy một luồng hơi lạnh lạnh lẽo hướng đến cổ.
Mơ mơ màng màng đem chăn kéo lên trên, mu bàn tay bỗng nhiên đụng vào một đồ vật lạnh lẽo. Tiết Dao giật mình, chậm rãi mở mắt ra.
Nửa đêm canh ba không mở cửa sổ, ánh trăng cũng không tiến vào. Trong bóng đêm đen kịt một màu, nhưng có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng, đằng đằng sát khí nhìn chăm chú vào chính mình.
Tiết Dao phút chốc máu dồn đỉnh đầu, toàn thân đều tê dại.
"Đừng lên tiếng."
Một giọng nói nam nhân xa lạ cất lên.
Tiết Dao nín thở. Đôi mắt dần dần thích ứng bóng tối, hắn thấy bên giường đứng một người quần áo đơn sơ, khăn vải che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt. HunhHn786 đối phương cầm một cái liêm dùng trong trồng trọt gác ở trên cổ Tiết Dao.
"Bình tĩnh một chút."
Tiết Dao tận lực để cho mình nói chuyện bình thường.
"Bình tĩnh cái hố xí!"
Người nam nhân như đang phát run, không biết là sợ hãi hay là kích động.
"Phụ thân ta mới vừa mất lúc canh ba. Ta phải giết cẩu quan chôn cùng ông! Đều là ngươi, chó quan không cho chúng ta đưa ôn thần!"
"Ngươi không nên kích động."
Tiết Dao không nhúc nhích nằm ở trên giường nhìn thẳng.
"Ta cũng không phải là quan, cũng không phải không để cho các ngươi đưa ôn thần đi, mà là không hi vọng các ngươi mời ôn thần tới."
"Đánh rắm!"
Nam nhân kia phẫn nộ, thở hồng hộc trách:
"Không phải là quan, vậy sao Huyện thái gia nghe lời ngươi! Chính là ngươi muốn hủy đi tế đàn, phụ thân ta mới bị ôn thần lão gia bắt! Ngươi là chó quan! Ngươi là chó quan!"
Hắn nói, tâm tình càng kích động, nắm chặc liêm, mắt lộ ra tia ác độc.
Tiết Dao nhìn ra hắn chuẩn bị cắt cổ họng mình, lập tức mở miệng nói.
"Thê tử và con cái của ngươi!"
Vừa mới chuẩn bị hành hung, ngươi kia sững sờ, dừng lại hỏi.
"Thê tử và con ta thì sao? Ngươi nhắc đến bọn họ làm gì!"
"Giết ta cả nhà ngươi đều phải chết."
"Ai biết được là ta giết người? Ta giết chó quan ngươi xong trèo tường đi ra ngoài!"
Tiết Dao doạ hắn.
"Khám nghiệm tử thi nhìn vết cắt cũng biết là dùng cái liêm của nhà ngươi giết người."
Nghe vậy người nông dân kia run run một cái, cúi đầu nhìn cái liêm, liền ngẩng đầu cả giận nói.
"Ta vứt xuống sông!"
Tiết Dao thử dò xét.
"Mua liêm mới?"
"Đúng! Mua cái mới ai nhìn ra được?"
"Bộ đầu nhìn ra, chỉ có nhà ngươi đổi cái liêm liêm mới, vậy có thể không biết là ngươi giết người sao?"
Xử án nơi nào dễ dàng như vậy sao?
Chỉ là Tiết Dao cảm thấy người nông dân này đầu óc đơn giản, rất dễ lừa gạt.
Quả thực hắn bị doạ, tay cầm liêm run cầm cập.
Trong phòng ngoại trừ tiếng thở phì phò của người nông dân kia, còn có tiếng tim Tiết Dao đập thình thịch.
Trong đầu Tiết Dao giờ khắc này loạn cực kỳ, xoay chuyển lung ta lung tung. Vạn vạn lần không nghĩ tới, sẽ chết không minh bạch ở trong tay người xa lạ. Hắn muốn cứu người, người được cứu trợ lại hiểu lầm.
Nếu như cái liêm chém xuống, việc lớn cả đời này có ý nghĩa gì?
Địa vị Thái tử không thể bảo vệ.
Long Ngạo Thiên còn nhỏ bị nuôi dưỡng thành Husky.
Làm sao bây giờ?
Thật không cam lòng.
"Ngươi tỉnh táo một chút. Ta không phải quan. Ta từ kinh thành xa xôi tới huyện Bình Dung chính là vì tới cứu các ngươi."
Tiết Dao thành khẩn nhìn chăm chú vào người kia.
"Lần trước ta đến phát lương thực, cho các ngươi mượn lãi suất thấp. Chính là ta không ngại xa ngàn dặm xa đến Giang Chiết liều mạng thu mua lương thực. Ngươi có mượn lương thực không? Có nhớ hay không? Thời điểm đăng ký là ta ngồi ở bàn trà bên cạnh nha dịch, để tránh nha dịch giở trò tham với dân chúng."
Người nông dân dần dần bình tỉnh, tỉ mỉ nhớ lại nhận dạng Tiết Dao.
Có thể trên thực tế khi phát thóc cũng không phải Tiết Dao luôn ở bên cạnh giám sát. Phần lớn nông dân chưa từng thấy hắn.
Tiết Dao cảm thấy có hi vọng.
Người nông dân này bất chấp nguy hiểm tính mạng thay cha báo thù, sao có thể gian ác chứ? Tiếp tục dao động, nói không chừng bảo vệ được tính mạng.
"Ông ngoại ta ở kinh thành là quan lớn, lòng luôn hướng về bách tính. Nguyên quán ta ở Giang Tô, ít nhiều có người thân quan hệ cùng người huyện Bình Dung. Không thù không oán, ta sao hại dân chúng nơi này?"
Tiết Dao tiếp tục giảng đạo lý:
"Ngược lại là hơn triệu thạch lương thực, ta cho người ba huyện gặp nạn mượn. Nói lời khó nghe, nếu các bách tính có chuyện bất trắc, ta đây không phải là mất hết vốn liếng?"
Người nông dân đại khái không tìm được lý do phản bác, cau mày nhìn chằm chằm Tiết Dao.
"Vậy ngươi vì sao không cho chúng ta cúng tế đưa ôn thần đi!"
"Bởi vì loại cúng tế này trên thực tế là mời ôn thần đến."
Giảng kiến thức khoa học không cho hiệu quả, Tiết Dao thấy tốt nhất là dùng mê tín khắc chế mê tín, thuận miệng bịa chuyện nói:
"Chúng ta ở kinh thành đã mời được thiên sư pháp lực cao. Ngài ấy dự đoán được các ngươi bị ôn thần lừa gạt, muốn làm lớn mạnh pháp lực ôn thần. Cho nên mới phái ta đến ngăn cản."
Người nông dân giận đùng đùng nói.
"Thiên sư của các ngươi là cái chó má gì! Cúng tế là tập tục ở huyện chúng ta mấy trăm năm qua! Tại sao có thể là ôn thần lừa dối!"
Tiết Dao trầm mặc, lẳng lặng nhìn người nông dân.
Trong nội tâm kỳ thực hoảng loạn đến rối thành một cục.
Làm sao bây giờ, không nghĩ ra lời giải thích.
"Không phải cãi chày cãi cối chứ!"
Người nông dân nhìn ra Tiết Dao lúng túng.
"Ngươi không tin ta."
Tiết Dao nói.
"Vậy ngươi đồng ý đánh cược với ta không? Đồng ý, ta liền để tri huyện cho phép các ngươi cúng tế."
Người nông dân nghi ngờ nói:
"Đánh cược cái gì?"
Tiết Dao hít sâu một hơi, mở miệng nói:
"Các ngươi có thể cúng tế, nhưng không cho phép tất cả thôn dân đến tham gia, chỉ cho phép tìm ra 5 vị đại diện thôn dân không sợ chết cử hành nghi thức cúng tế. Theo quy tắt các ngươi cử hành nghi thức. Sau khi kết thúc lập tức tan cuộc về nhà. Ta đánh cược với ngươi, trong 5 thôn dân tham gia nghi thức cúng tế, có ít nhất ba người nhiễm bệnh, trong vòng năm ngày nhất định bạo vong! Nếu như ứng nghiệm, sẽ đủ để chứng minh loại nghi thức này là mời ôn thần đến hay đưa ôn thần đi?"
Vấn đề lần này hiển nhiên nghiêm trọng hơn so với tu sửa đường Thục nhiều lắm.
Tuy rằng vẫn không thể xác định loại ôn dịch này có phải là dịch hạch hay không, nhưng cái này cũng là bệnh truyền nhiễm gần như tử vong trăm phần trăm.
Nếu như nhóm thái y đại phu cùng dân chúng địa phương không phối hợp cách ly, Tiết Dao không thể có cách giải quyết khả thi.
Bệnh dịch hạch cũng là dịch nguy hiểm cấp độ cao, thời gian ủ bệnh cũng ngắn. Một khi nhiễm vi khuẩn không đến bảy ngày người bệnh liền phát bệnh tử vong.
Trong lịch sử có ghi chép 'cái chết đen' là nỗi ám ảnh bệnh dịch hạch xảy ra ở Châu Âu vào những năm giữa thế kỷ 14, giết chết hơn phân nửa người nước Anh, 70% người nước Pháp.
Ở Trung Quốc trong khoảng thời gian từ 1910 đến 1911, bệnh dịch hạch phát sinh chủ yếu ở khu vực Mãn Châu, một số trường hợp được báo cáo ở Bắc Kinh và Thiên Tân. Do không có vắc-xin, bệnh dịch hạch ước tính đã khiến 60.000 người tử vong, bao gồm cả bác sĩ và y tá.
Ở đầu thế kỷ hai mươi, giới y học mới cho bệnh dịch hạch là do con chuột lây cho người, mà không phải truyền giữa người và người. HunhHn786
Ở Trung Quốc cổ đại không biết về khuẩn que bệnh dịch hạch. Trong cuốn ghi chép trị bệnh dịch của thầy thuốc Ngô Tuyên Sùng, cho nguyên nhân bệnh dịch hạch đến từ khí của mặt bằng đất nơi con người sinh sống.
Ở hiện đại là thường thức, ở cổ đại là dò đá qua sông, hoàn toàn không có khái niệm phòng tránh diệt khuẩn.
Dưới tình huống này, Tiết Dao chỉ có một biện pháp là thông báo trạm dịch triều đình địa phương, gửi cấp báo hỏa tốc 600 dặm về kinh thành. Thỉnh cầu Thái tử khẩn cấp hạ lệnh để hắn là người toàn quyền phụ trách chống dịch, cũng cho hắn quyền thuyên chuyển trú binh ba huyện.
Chỉ có thể dựa vào vũ lực cưỡng chế.
Kỳ thực Thái tử cũng không có quyền lực lớn như vậy. Nếu có, Tiết Dao đã sớm đưa yêu cầu này trước khi tới địa phương có dịch bệnh.
Muốn quyền lực nhất định Thái tử phải thỉnh cầu Hoàng thượng. Mà Thái tử dự định che giấu tình hình bệnh dịch, để tránh người ta dùng thiên tai nhân họa nắm yếu điểm.
Nhưng mà chuyện đến bây giờ không che giấu được nữa. Nếu như đúng là bệnh dịch hạch, số người ba huyện tử vong ít nhất là 50%.
Sở dĩ bệnh không có tiếp tục lan tràn ra ngoài, đại khái bởi vì ba huyện này giao thông không thuận tiện. Mà bệnh dịch tốc độ bộc phát quá nhanh, người mang mầm bệnh không đi ra ngoài, cũng đã chết ở địa phương.
Tiết Dao viết xong thư, liền để Trương Tứ đưa tới trạm dịch. Hắn đi lấy khẩu trang do chính mình chuẩn bị từ trước phân phát cho các thái y và đại phu.
Hắn lần nữa nghiêm túc khẩn cầu các thầy thuốc đi khám bệnh đeo khẩu trang, khám bệnh xong lập tức dùng xà phòng rửa tay.
Mấy ngày sau đó, Tiết Dao không đi theo xem bệnh.
Bây giờ chỉ chờ Thái tử hồi âm. Nếu như lấy được binh quyền, Tiết Dao liền lập tức cưỡng chế cách ly người bệnh.
Nếu như Thái tử vẫn che giấu không báo, không có cách nào điều binh, Tiết Dao liền khởi hành hồi kinh.
Ở lại cũng chỉ có thể chờ chết, hắn còn muốn đút sữa cho bé mập mạp.
Nhưng mà, sáu ngày qua đi, còn chưa đợi được hồi âm của Thái tử, Tiết Dao liền nhận một cái tin dữ.
Dân chúng huyện Bình Dung dự định tụ tập lại tiến hành cúng tế "tiễn ôn thần".
Tiết Dao từ lời quan địa phương biết được loại cúng tế này cần để cho các bệnh nhân tập trung ngồi ở trong tế đàn. Trong quá trình cúng tế thậm chí có nghi thức truyền nhau uống tàn tro pha nước đầy nguy hiểm.
Cảm giác tuyệt vọng cùng vô lực, là điều Tiết Dao mười năm qua chưa từng có.
"Nghi thức phát tán truyền nhiễm qui mô lớn" nếu thật sự cử hành thì toàn bộ người huyện Bình Dung liền xong đời.
Tiết Dao đang đi gặp quan tri huyện Bình Dung, đem thư có con dấu Thái tử đích thân viết cho hắn cho quan tri huyện xem, yêu cầu quan địa phương phối hợp ngăn cản dân chúng tụ tập.
Điều này làm cho quan tri huyện bị khó xử.
Loại hoạt động cúng tế này cũng không trái với vương pháp, về tình về lý, đều không có lý do quan phủ đứng ra chèn ép người dân.
Huyện Bình Dung mới vừa trải qua thiên tai, liền gặp ôn dịch, dân chúng vốn là khổ không thể tả, lúc này còn không cho bọn họ thỉnh thần đuổi ôn, không chừng muốn sẽ dẫn đến chuyện lớn.
Tiết Dao thấy tri huyện nhìn trái nhìn phải nới nói với hắn, liền đoán được muốn uyển chuyển từ chối.
"Tri huyện đại nhân, Thái tử điện hạ đặc biệt phái ta đến huyện Bình Dung khống chế tình hình bệnh dịch, mấy ngày nữa còn có thể đưa tới cho ta binh phù. Thời điểm đó cũng không cần tới ngài hỗ trợ. Chỉ là hiện nay binh phù chưa tới, chuyện quá khẩn cấp, mong ngài phối hợp."
Tri huyện sắc mặt lấy lòng cười cười, lại còn chưa chịu nhả ra:
"Nếu Thái tử điện hạ lệnh ngài đến trừ dịch, cớ gì không cho bách tính đưa ôn thần chứ?"
Tiết Dao:
"..."
Thời điểm như thế này giảng giải về truyền nhiễm hoàn toàn là nói lời thiên thư, dùng tài ăn nói tốt lừa gạt đi.
Vậy cũng chỉ có thể...
"Ngươi biết ông ngoại ta là ai không?"
Tiết Dao sầm mặt lại, vẻ mặt hung thần ác sát hỏi tri huyện.
Là thời điểm khoe khoan ông ngoại rồi!
Chuyện khoe khoan cha ông như vậy không phân cổ đại hay hiện đại, thời đại nào dùng cũng hữu hiệu.
Tri huyện sững sờ, sốt sắng nói:
"Ty chức kiến thức nông cạn..."
"Chu Xung."
Tiết Dao trực tiếp nói ra.
"Chu... Chu đại nhân?"
Tri huyện khó có thể tin.
"Là vị kia..."
"Không sai."
Tiết Dao hé miệng nở nụ cười:
"Nội các Thứ Phụ kiêm Thượng Thư bộ Lại, Chu Xung."
Sau đó...
Tri huyện dẫn theo nha dịch cùng Tiết Dao đến địa điển cúng tế, ngăn cản dân chúng dựng tế đàn.
Không ngoài dự đoán bị dân chúng kịch liệt phản kháng.
Mấy người già có con cháu trong nhà tính mạng nguy cấp dồn dập khóc quỳ gối dưới chân Huyện thái gia, cầu xin cho bách tính một con đường sống.
Tri huyện vẻ mặt khó xử, nâng mấy ông lão đứng lên, đẩy trách nhiệm cho cấp trên.
Hắn nói "cấp trên" không cho phép bách tính lén lút cúng tế. Bởi vì kinh thành đã mời thiên sư làm phép, rất nhanh sẽ đưa ôn thần đi.
Tiết Dao biết "ôn thần" không thể đưa đi, liền nói với dân chúng.
"Phương pháp cúng tế này không những sẽ không đưa ôn thần đi, người tham dự cúng tế sẽ rước ôn thần."
Đương nhiên không ai tin tưởng người trẻ tuổi mặc trang phục quý tộc cuồng ngôn.
Mà dân chúng không dám chống lại quan phủ, thấy Huyện thái gia vừa đấm vừa xoa, cũng ngoan ngoãn tạm thời không dựng tế đàn.
Nhưng mà, đại khái là bởi vì trong số người dựng tế đàn có người ở thời kỳ ủ bệnh, sau khi trở về có bảy gia đình xuất hiện bệnh trạng.
Có người suy đoán do hủy dựng tế đàn đưa ôn thần, dẫn đến ôn thần giáng tội, muốn mang đi nhiều người hơn.
Vì vậy các bách tính vô cùng lo lắng lại bắt đầu một lần nữa chuẩn bị cúng tế.
Tiết Dao vội vàng đi nha môn, yêu cầu tri huyện lần thứ hai đứng ra cản trở.
Lần này không dễ gạt như vậy, phủ nha dùng vũ lực xua tan dân chúng, còn bắt mấy người đi đầu gây chuyện nhốt vào phòng giam, mới trở nên bình lặng.
Các thái y và đại phu mỗi ngày đi khám bệnh đều bị Tiết Dao sắp xếp thái giám nhắc nhở bọn họ mang khẩu trang cùng rửa tay.
Hành động vì bảo vệ tính mạng bọn họ, lại làm cho rất nhiều người nuốt giận vào bụng. Bọn họ cảm thấy Tiết Dao là người quái lạ, ỷ có Thái tử chống lưng, có ý định trêu đùa làm nhục bọn họ.
Tiết Dao đi đến huyện Bình Dung, chưa bao giờ trực tiếp khám bệnh, cũng không thảo luận phương thuốc chữa bệnh. Ngoại trừ cưỡng chế các đại phu che mặt cùng rửa tay, làm duy nhất một sự kiện, chính là cản trở dân chúng địa phương muốn cúng tế.
Có thể dễ hiểu, trong lòng thái y ấn tượng đối với người trẻ tuổi này đã kém đến cực hạn.
Tiết Dao đối với cái này không có cách nào giải thích, chỉ có thể bình tĩnh, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, nằm ở trong nhà chờ binh phù.
Đêm hôm đó, Tiết Dao đang ngủ, mơ hồ cảm thấy một luồng hơi lạnh lạnh lẽo hướng đến cổ.
Mơ mơ màng màng đem chăn kéo lên trên, mu bàn tay bỗng nhiên đụng vào một đồ vật lạnh lẽo. Tiết Dao giật mình, chậm rãi mở mắt ra.
Nửa đêm canh ba không mở cửa sổ, ánh trăng cũng không tiến vào. Trong bóng đêm đen kịt một màu, nhưng có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng, đằng đằng sát khí nhìn chăm chú vào chính mình.
Tiết Dao phút chốc máu dồn đỉnh đầu, toàn thân đều tê dại.
"Đừng lên tiếng."
Một giọng nói nam nhân xa lạ cất lên.
Tiết Dao nín thở. Đôi mắt dần dần thích ứng bóng tối, hắn thấy bên giường đứng một người quần áo đơn sơ, khăn vải che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt. HunhHn786 đối phương cầm một cái liêm dùng trong trồng trọt gác ở trên cổ Tiết Dao.
"Bình tĩnh một chút."
Tiết Dao tận lực để cho mình nói chuyện bình thường.
"Bình tĩnh cái hố xí!"
Người nam nhân như đang phát run, không biết là sợ hãi hay là kích động.
"Phụ thân ta mới vừa mất lúc canh ba. Ta phải giết cẩu quan chôn cùng ông! Đều là ngươi, chó quan không cho chúng ta đưa ôn thần!"
"Ngươi không nên kích động."
Tiết Dao không nhúc nhích nằm ở trên giường nhìn thẳng.
"Ta cũng không phải là quan, cũng không phải không để cho các ngươi đưa ôn thần đi, mà là không hi vọng các ngươi mời ôn thần tới."
"Đánh rắm!"
Nam nhân kia phẫn nộ, thở hồng hộc trách:
"Không phải là quan, vậy sao Huyện thái gia nghe lời ngươi! Chính là ngươi muốn hủy đi tế đàn, phụ thân ta mới bị ôn thần lão gia bắt! Ngươi là chó quan! Ngươi là chó quan!"
Hắn nói, tâm tình càng kích động, nắm chặc liêm, mắt lộ ra tia ác độc.
Tiết Dao nhìn ra hắn chuẩn bị cắt cổ họng mình, lập tức mở miệng nói.
"Thê tử và con cái của ngươi!"
Vừa mới chuẩn bị hành hung, ngươi kia sững sờ, dừng lại hỏi.
"Thê tử và con ta thì sao? Ngươi nhắc đến bọn họ làm gì!"
"Giết ta cả nhà ngươi đều phải chết."
"Ai biết được là ta giết người? Ta giết chó quan ngươi xong trèo tường đi ra ngoài!"
Tiết Dao doạ hắn.
"Khám nghiệm tử thi nhìn vết cắt cũng biết là dùng cái liêm của nhà ngươi giết người."
Nghe vậy người nông dân kia run run một cái, cúi đầu nhìn cái liêm, liền ngẩng đầu cả giận nói.
"Ta vứt xuống sông!"
Tiết Dao thử dò xét.
"Mua liêm mới?"
"Đúng! Mua cái mới ai nhìn ra được?"
"Bộ đầu nhìn ra, chỉ có nhà ngươi đổi cái liêm liêm mới, vậy có thể không biết là ngươi giết người sao?"
Xử án nơi nào dễ dàng như vậy sao?
Chỉ là Tiết Dao cảm thấy người nông dân này đầu óc đơn giản, rất dễ lừa gạt.
Quả thực hắn bị doạ, tay cầm liêm run cầm cập.
Trong phòng ngoại trừ tiếng thở phì phò của người nông dân kia, còn có tiếng tim Tiết Dao đập thình thịch.
Trong đầu Tiết Dao giờ khắc này loạn cực kỳ, xoay chuyển lung ta lung tung. Vạn vạn lần không nghĩ tới, sẽ chết không minh bạch ở trong tay người xa lạ. Hắn muốn cứu người, người được cứu trợ lại hiểu lầm.
Nếu như cái liêm chém xuống, việc lớn cả đời này có ý nghĩa gì?
Địa vị Thái tử không thể bảo vệ.
Long Ngạo Thiên còn nhỏ bị nuôi dưỡng thành Husky.
Làm sao bây giờ?
Thật không cam lòng.
"Ngươi tỉnh táo một chút. Ta không phải quan. Ta từ kinh thành xa xôi tới huyện Bình Dung chính là vì tới cứu các ngươi."
Tiết Dao thành khẩn nhìn chăm chú vào người kia.
"Lần trước ta đến phát lương thực, cho các ngươi mượn lãi suất thấp. Chính là ta không ngại xa ngàn dặm xa đến Giang Chiết liều mạng thu mua lương thực. Ngươi có mượn lương thực không? Có nhớ hay không? Thời điểm đăng ký là ta ngồi ở bàn trà bên cạnh nha dịch, để tránh nha dịch giở trò tham với dân chúng."
Người nông dân dần dần bình tỉnh, tỉ mỉ nhớ lại nhận dạng Tiết Dao.
Có thể trên thực tế khi phát thóc cũng không phải Tiết Dao luôn ở bên cạnh giám sát. Phần lớn nông dân chưa từng thấy hắn.
Tiết Dao cảm thấy có hi vọng.
Người nông dân này bất chấp nguy hiểm tính mạng thay cha báo thù, sao có thể gian ác chứ? Tiếp tục dao động, nói không chừng bảo vệ được tính mạng.
"Ông ngoại ta ở kinh thành là quan lớn, lòng luôn hướng về bách tính. Nguyên quán ta ở Giang Tô, ít nhiều có người thân quan hệ cùng người huyện Bình Dung. Không thù không oán, ta sao hại dân chúng nơi này?"
Tiết Dao tiếp tục giảng đạo lý:
"Ngược lại là hơn triệu thạch lương thực, ta cho người ba huyện gặp nạn mượn. Nói lời khó nghe, nếu các bách tính có chuyện bất trắc, ta đây không phải là mất hết vốn liếng?"
Người nông dân đại khái không tìm được lý do phản bác, cau mày nhìn chằm chằm Tiết Dao.
"Vậy ngươi vì sao không cho chúng ta cúng tế đưa ôn thần đi!"
"Bởi vì loại cúng tế này trên thực tế là mời ôn thần đến."
Giảng kiến thức khoa học không cho hiệu quả, Tiết Dao thấy tốt nhất là dùng mê tín khắc chế mê tín, thuận miệng bịa chuyện nói:
"Chúng ta ở kinh thành đã mời được thiên sư pháp lực cao. Ngài ấy dự đoán được các ngươi bị ôn thần lừa gạt, muốn làm lớn mạnh pháp lực ôn thần. Cho nên mới phái ta đến ngăn cản."
Người nông dân giận đùng đùng nói.
"Thiên sư của các ngươi là cái chó má gì! Cúng tế là tập tục ở huyện chúng ta mấy trăm năm qua! Tại sao có thể là ôn thần lừa dối!"
Tiết Dao trầm mặc, lẳng lặng nhìn người nông dân.
Trong nội tâm kỳ thực hoảng loạn đến rối thành một cục.
Làm sao bây giờ, không nghĩ ra lời giải thích.
"Không phải cãi chày cãi cối chứ!"
Người nông dân nhìn ra Tiết Dao lúng túng.
"Ngươi không tin ta."
Tiết Dao nói.
"Vậy ngươi đồng ý đánh cược với ta không? Đồng ý, ta liền để tri huyện cho phép các ngươi cúng tế."
Người nông dân nghi ngờ nói:
"Đánh cược cái gì?"
Tiết Dao hít sâu một hơi, mở miệng nói:
"Các ngươi có thể cúng tế, nhưng không cho phép tất cả thôn dân đến tham gia, chỉ cho phép tìm ra 5 vị đại diện thôn dân không sợ chết cử hành nghi thức cúng tế. Theo quy tắt các ngươi cử hành nghi thức. Sau khi kết thúc lập tức tan cuộc về nhà. Ta đánh cược với ngươi, trong 5 thôn dân tham gia nghi thức cúng tế, có ít nhất ba người nhiễm bệnh, trong vòng năm ngày nhất định bạo vong! Nếu như ứng nghiệm, sẽ đủ để chứng minh loại nghi thức này là mời ôn thần đến hay đưa ôn thần đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất