[Thập Niên 70] Tiểu Nông Nữ Phất Nhanh Nhờ Không Gian Thông Hiện Đại
Chương 10:
Nghĩ đến tình cảnh này, Tần Kinh Trập nhịn không được liền rơi nước mắt.
Từng giọt từng giọt rơi xuống trên mặt cô gái trong hình.
Đến khi phản ứng lại, cô mới vội vàng đưa tay lau đi, cũng luôn miệng xin lỗi.
Thím Ngô thấy cô như vậy, dường như cũng đã đoán được phần nào suy nghĩ ở trong lòng cô, Bà đưa tay lấy album ảnh về, đặt lên bàn bên cạnh, rút ra một tờ giấy lau nước mắt cho cô.
"Bé ngoan, đừng khóc nữa!"
Trước mặt người ngoài, Tần Kinh Trập đều luôn rất hiếu thắng, nhưng khi đối diện với sự ôn nhu của dì Ngô, bà ấy tựa như một người mẹ vậy, cô mới nhịn không được mà khóc.
Trong lúc cô đang khóc, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, cô nghe vậy liền vội vàng ngừng khóc.
Một người phụ nữ trẻ tuổi dịu dàng dẫn cô bé đi vào.
Cô bé trắng trẻo mềm mại, bộ dáng tự tin, không hề yếu đuối chút nào.
Tần Tiểu Mãn cũng chỉ nhỏ hơn cô bé kia có một tuổi, nhưng mà bộ dáng của con bé vừa gầy lại vừa nhỏ, nếu chỉ nhìn sơ qua, hai người bọn họ lại giống như cách nhau đến hai ba tuổi vậy.
Thấy trong nhà có người lạ, vẻ mặt tươi cười của người phụ nữ có chút ngừng lại: "Mẹ, trong nhà có khách à?”
Dì Ngô cười giải thích, sau đó giới thiệu hai bên một chút.
Con dâu lớn của dì Ngô cũng là một người tốt bụng, vừa nghe bà nói xong thì ngay lập tức lên tiếng mời cô ăn cơm: "Sắp đến giờ ăn rồi, buổi trưa ở lại ăn cơm với chúng tôi.”
Thím Ngô nhịn không được cười: "Mẹ đây không phải là mời cô ấy về ăn cơm sao?"
Bọn họ đang trò chuyện với nhau, thì có một giọng nam truyền tới: "Chuẩn bị ăn cơm thôi!”
Tần Kinh Trập vốn dĩ còn muốn cự tuyệt, những dì Ngô lúc này lại bày ra bộ dáng nếu cô không ăn thì bà cũng không ăn: "Chúng ta khó khăn lắm mới có duyên gặp nhau, cháu ở lại đây ăn một bữa cơm đi.”
Tần Kinh Trập không lo Tiểu Mãn sẽ chạy loạn, bởi dựa theo hai bên thời gian để tính toán, nếu thời gian ở nơi này đã hơn nửa ngày, thì đoán chừng thời gian ở bên kia cũng kém nửa đêm là bao nhiêu, mà giờ này thì Tiểu Mãn hẳn là vẫn còn ngủ.
Đợi đến tối cô lấy được tiền, cô sẽ đi đến cửa hàng đi mua một chút đồ ăn mang về cho Tiểu Mãn.
Nghe nói ở thời đại này, các cửa hàng không cần phiếu lương thực, chỉ cần có tiền là cái gì cũng có thể mua được.
Chờ cô trở về, đoán chừng bên kia cũng vừa vặn đã hừng đông rồi.
Cả nhà thím Ngô thực sự rất nhiệt tình, Tần Kinh Trập từ chối không được, cuối cùng vẫn bị bọn họ kéo lên bàn ăn.
Trong khoảng thời gian này cô đã trải qua rất nhiều chuyện, cho nên khi nhìn lên mâm cơm trên bàn, nào là trứng nào là thịt cá, cô cố gắng để mình không phải thất thố trước mặt mọi người.
Mà dì Ngô thấy cô chỉ gắp rau dưa trước mặt mình, liền không ngừng gắp rau vào bát cho cô.
“Đừng khách khí, cháu cứ coi đây là nhà mình, ăn nhiều, ăn nhiều vào!”
Từng giọt từng giọt rơi xuống trên mặt cô gái trong hình.
Đến khi phản ứng lại, cô mới vội vàng đưa tay lau đi, cũng luôn miệng xin lỗi.
Thím Ngô thấy cô như vậy, dường như cũng đã đoán được phần nào suy nghĩ ở trong lòng cô, Bà đưa tay lấy album ảnh về, đặt lên bàn bên cạnh, rút ra một tờ giấy lau nước mắt cho cô.
"Bé ngoan, đừng khóc nữa!"
Trước mặt người ngoài, Tần Kinh Trập đều luôn rất hiếu thắng, nhưng khi đối diện với sự ôn nhu của dì Ngô, bà ấy tựa như một người mẹ vậy, cô mới nhịn không được mà khóc.
Trong lúc cô đang khóc, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, cô nghe vậy liền vội vàng ngừng khóc.
Một người phụ nữ trẻ tuổi dịu dàng dẫn cô bé đi vào.
Cô bé trắng trẻo mềm mại, bộ dáng tự tin, không hề yếu đuối chút nào.
Tần Tiểu Mãn cũng chỉ nhỏ hơn cô bé kia có một tuổi, nhưng mà bộ dáng của con bé vừa gầy lại vừa nhỏ, nếu chỉ nhìn sơ qua, hai người bọn họ lại giống như cách nhau đến hai ba tuổi vậy.
Thấy trong nhà có người lạ, vẻ mặt tươi cười của người phụ nữ có chút ngừng lại: "Mẹ, trong nhà có khách à?”
Dì Ngô cười giải thích, sau đó giới thiệu hai bên một chút.
Con dâu lớn của dì Ngô cũng là một người tốt bụng, vừa nghe bà nói xong thì ngay lập tức lên tiếng mời cô ăn cơm: "Sắp đến giờ ăn rồi, buổi trưa ở lại ăn cơm với chúng tôi.”
Thím Ngô nhịn không được cười: "Mẹ đây không phải là mời cô ấy về ăn cơm sao?"
Bọn họ đang trò chuyện với nhau, thì có một giọng nam truyền tới: "Chuẩn bị ăn cơm thôi!”
Tần Kinh Trập vốn dĩ còn muốn cự tuyệt, những dì Ngô lúc này lại bày ra bộ dáng nếu cô không ăn thì bà cũng không ăn: "Chúng ta khó khăn lắm mới có duyên gặp nhau, cháu ở lại đây ăn một bữa cơm đi.”
Tần Kinh Trập không lo Tiểu Mãn sẽ chạy loạn, bởi dựa theo hai bên thời gian để tính toán, nếu thời gian ở nơi này đã hơn nửa ngày, thì đoán chừng thời gian ở bên kia cũng kém nửa đêm là bao nhiêu, mà giờ này thì Tiểu Mãn hẳn là vẫn còn ngủ.
Đợi đến tối cô lấy được tiền, cô sẽ đi đến cửa hàng đi mua một chút đồ ăn mang về cho Tiểu Mãn.
Nghe nói ở thời đại này, các cửa hàng không cần phiếu lương thực, chỉ cần có tiền là cái gì cũng có thể mua được.
Chờ cô trở về, đoán chừng bên kia cũng vừa vặn đã hừng đông rồi.
Cả nhà thím Ngô thực sự rất nhiệt tình, Tần Kinh Trập từ chối không được, cuối cùng vẫn bị bọn họ kéo lên bàn ăn.
Trong khoảng thời gian này cô đã trải qua rất nhiều chuyện, cho nên khi nhìn lên mâm cơm trên bàn, nào là trứng nào là thịt cá, cô cố gắng để mình không phải thất thố trước mặt mọi người.
Mà dì Ngô thấy cô chỉ gắp rau dưa trước mặt mình, liền không ngừng gắp rau vào bát cho cô.
“Đừng khách khí, cháu cứ coi đây là nhà mình, ăn nhiều, ăn nhiều vào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất