[Thập Niên 70] Tiểu Nông Nữ Phất Nhanh Nhờ Không Gian Thông Hiện Đại
Chương 13:
Đang lúc cô suy nghĩ, thì chợt nghe quản lý tới thông báo đã đến giờ tan làm.
Vừa nghe đến ‘tan làm’, một đám người bỗng chốc reo hò vui vẻ, đến ngay cả Tần Kinh Trập cũng hưng phấn theo.
Bởi vì nếu đã ‘tan làm’, tức là bọn họ đã làm xong việc, có thể nhận được tiền rồi.
Một trăm đồng đó!
Bà chủ tới nghiệm thu thành quả lao động, sau đó thanh toán tiền cho mọi người.
Tần Kinh Trập để ý, bà chủ cũng lấy ra vật hình chữ nhật kia, đặt lên trên vật hình chữ nhật của mọi người ở đây, sau đó lại điểm vài cái, mọi người liền cao hứng nói đã nhận được tiền rồi.
Đến phiên Tần Kinh Trập, cô có chút xấu hổ.
Dì Ngô thấy thế, liền hỏi: "Có phải con không có điện thoại di động hay không?”
Tần Kinh Trập lúc này mới biết thứ kia được người ta gọi là ‘điện thoại di động.’
Cô gật đầu.
"Thục Linh, đứa nhỏ này trong nhà khó khăn, không có điện thoại di động, bà trả cho con bé tiền mặt đi.”
Xem ra dì Ngô có quen biết với bà chủ.
Bà chủ nghe vậy cũng không nói gì, từ trong ví tiền của mình lấy ra một tờ tiền mặt màu hồng đưa cho Tần Kinh Trập.
Tần Kinh Trập tuy rằng chưa từng thấy qua quá nhiều việc đời, nhưng cô biết số tiền lớn nhất của thời đại cô cũng không có mệnh giá như tờ một trăm này. Nếu đã như vậy, số tiền này có cho thì cô cũng không thể nào dùng được rồi.
Cô nhìn tờ 100 đồng màu hồng phấn, không biết nên làm thế nào.
Dì Ngô thấy vậy liền cười nhìn cô: "Thấy tiền đến choáng váng rồi sao? Cất tiền đi, đừng làm mất, để dành sau này có việc mà dùng đến."
Tần Kinh Trập nghe bà nói vậy liền phấn chấn lại. Tiền này không thể dùng ở thời đại của cô, nhưng mà vẫn có thể dùng ở nơi này.
Nghe nói tới năm tám chín mươi gì đó chính phủ đã bãi bỏ quy định về phiếu mua hàng rồi, nói cách khác, cô ở chỗ này mua đồ dùng sinh hoạt cũng sẽ không cần phải đi xin phiếu mua hàng nữa rồi.
Nếu đã như vậy, không phải càng có lợi cho cô rồi sao?
Cô uyển chuyển từ chối ý tốt của dì Ngô mời cô về nhà ăn cơm lần nữa, sau đó mới dò hỏi: "Dì Ngô, cháu muốn mua chút đồ ăn mang về nhà, dì có biết mua ở đâu không?"
Dì Ngô đưa tay chỉ về dãy nhà phía trước: "Ở đó có một cây cầu, lên cầu qua đường, thì cháu sẽ thấy một cái siêu thị nhỏ, bên trong cái gì cũng có bán, đồ cũng không đắt.
Sau khi Tần Kinh Trập nói lời tạm biệt với thím Ngô, liền đi theo con đường mà bà nói.
Sau khi vừa qua cầu, thì cô liền nhìn thấy một con đường vô cùng rộng lớn. Mà ở trên đường, khắp nơi đều là những chiếc xe hơi nhỏ và xe máy điện không ngừng chạy qua chạy lại.
Đến khi vào được siêu thị, Tần Kinh Trập mới thấy hoa cả mắt, cô có cảm giác như mắt của mình không đủ dùng nữa.
Số hàng hóa ở đây, so với kho lương thực ở nơi của cô còn nhiều hơn rất nhiều
Những mặt hàng cùng loại đều được nhân viên sắp xếp trật tự, gọn gàng lên kệ, rất dễ tìm.
Vừa nghe đến ‘tan làm’, một đám người bỗng chốc reo hò vui vẻ, đến ngay cả Tần Kinh Trập cũng hưng phấn theo.
Bởi vì nếu đã ‘tan làm’, tức là bọn họ đã làm xong việc, có thể nhận được tiền rồi.
Một trăm đồng đó!
Bà chủ tới nghiệm thu thành quả lao động, sau đó thanh toán tiền cho mọi người.
Tần Kinh Trập để ý, bà chủ cũng lấy ra vật hình chữ nhật kia, đặt lên trên vật hình chữ nhật của mọi người ở đây, sau đó lại điểm vài cái, mọi người liền cao hứng nói đã nhận được tiền rồi.
Đến phiên Tần Kinh Trập, cô có chút xấu hổ.
Dì Ngô thấy thế, liền hỏi: "Có phải con không có điện thoại di động hay không?”
Tần Kinh Trập lúc này mới biết thứ kia được người ta gọi là ‘điện thoại di động.’
Cô gật đầu.
"Thục Linh, đứa nhỏ này trong nhà khó khăn, không có điện thoại di động, bà trả cho con bé tiền mặt đi.”
Xem ra dì Ngô có quen biết với bà chủ.
Bà chủ nghe vậy cũng không nói gì, từ trong ví tiền của mình lấy ra một tờ tiền mặt màu hồng đưa cho Tần Kinh Trập.
Tần Kinh Trập tuy rằng chưa từng thấy qua quá nhiều việc đời, nhưng cô biết số tiền lớn nhất của thời đại cô cũng không có mệnh giá như tờ một trăm này. Nếu đã như vậy, số tiền này có cho thì cô cũng không thể nào dùng được rồi.
Cô nhìn tờ 100 đồng màu hồng phấn, không biết nên làm thế nào.
Dì Ngô thấy vậy liền cười nhìn cô: "Thấy tiền đến choáng váng rồi sao? Cất tiền đi, đừng làm mất, để dành sau này có việc mà dùng đến."
Tần Kinh Trập nghe bà nói vậy liền phấn chấn lại. Tiền này không thể dùng ở thời đại của cô, nhưng mà vẫn có thể dùng ở nơi này.
Nghe nói tới năm tám chín mươi gì đó chính phủ đã bãi bỏ quy định về phiếu mua hàng rồi, nói cách khác, cô ở chỗ này mua đồ dùng sinh hoạt cũng sẽ không cần phải đi xin phiếu mua hàng nữa rồi.
Nếu đã như vậy, không phải càng có lợi cho cô rồi sao?
Cô uyển chuyển từ chối ý tốt của dì Ngô mời cô về nhà ăn cơm lần nữa, sau đó mới dò hỏi: "Dì Ngô, cháu muốn mua chút đồ ăn mang về nhà, dì có biết mua ở đâu không?"
Dì Ngô đưa tay chỉ về dãy nhà phía trước: "Ở đó có một cây cầu, lên cầu qua đường, thì cháu sẽ thấy một cái siêu thị nhỏ, bên trong cái gì cũng có bán, đồ cũng không đắt.
Sau khi Tần Kinh Trập nói lời tạm biệt với thím Ngô, liền đi theo con đường mà bà nói.
Sau khi vừa qua cầu, thì cô liền nhìn thấy một con đường vô cùng rộng lớn. Mà ở trên đường, khắp nơi đều là những chiếc xe hơi nhỏ và xe máy điện không ngừng chạy qua chạy lại.
Đến khi vào được siêu thị, Tần Kinh Trập mới thấy hoa cả mắt, cô có cảm giác như mắt của mình không đủ dùng nữa.
Số hàng hóa ở đây, so với kho lương thực ở nơi của cô còn nhiều hơn rất nhiều
Những mặt hàng cùng loại đều được nhân viên sắp xếp trật tự, gọn gàng lên kệ, rất dễ tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất