[Thập Niên 70] Tiểu Nông Nữ Phất Nhanh Nhờ Không Gian Thông Hiện Đại
Chương 14:
Cô không quan tâm quá nhiều đến những mặt hàng khác, chỉ chú tâm chạy thật nhanh đến nơi bán thực phẩm, thức ăn và đồ uống.
Hạt gạo óng ánh trong suốt, mượt mà no đủ, so với gạo của bọn cô trồng ra thì còn đẹp và trắng hơn rất nhiều.
Bột mì trắng như tuyết, bánh bao hấp cũng có thể tỏ ra một hương thơm ngào ngạt.
Vì cô và em gái mình cũng không có chỗ ở cố định, nên tạm thời cô không có nấu cơm, cho nên cũng không có mua gạo để làm gì.
Bên cạnh bột mì có một túi bánh bao lớn được gói trong túi nilon trong suốt, Tần Kinh Trập ngay lập tức xách một túi lên.
Một túi bánh bao, một đồng tám hào.
Cô và Tiểu Mãn mỗi bữa ăn một chút, cũng đã đủ ăn một ngày rồi.
Xách túi bánh bao lên, đến lúc đi qua khu gia vị, thấy có dưa muối, cô lại mua thêm mấy túi kèm theo.
Bánh bao kết hợp với dưa muối, hương vị phải nói là hơn cả tuyệt vời.
Đi dạo một vòng trong siêu thị, Tần Kinh Trập đại khái cũng đã nắm được giá cả ở nơi đây.
Cô nhớ cái chai nước ‘Hồng Trà Lạnh’ mà mình được uống sáng nay, vừa lạnh lạnh, vừa ngọt ngọt, hương vị cũng rất dễ uống, nên cũng mua cho em gái cô thử một chút. Em gái cô là một đứa nhỏ rất thích ăn ngọt, nhưng mà đường ở nơi bọn cô rất quý, trong nhà chỉ có đứa em trai phế vật kia mới được phép ăn thôi. Vừa nghĩ tới đây, Tần Kinh Trập mua xong hồng trà lạnh rồi xoay người đi mua thêm một túi đường trắng.
Mua xong đường trắng, cô liền học theo dáng vẻ của người khác, cầm tất cả đồ đạc đến quầy thu ngân tính tiền.
Những thứ này cộng lại, tổng cộng tốn hơn mười đồng.
Tần Kinh Trập có chút xót tiền, cô không ngờ nó lại đắt như vậy.
Thì ra thời đại này không chỉ có mức thu nhập cao, mà số tiền phải chi kèm theo cũng rất cao.
Sau khi mua đồ xong, cô liền xách đồ đã mua lên, tìm một góc không có người, trong lòng nghĩ về căn nhà cũ nát kia.
Đợi đến khi cô vừa mở mắt ra, lúc này mới phát hiện trước mắt vẫn là một mảnh đen kịt.
Cô có chút bất ngờ, cô đã đợi ở bên kia suốt một ngày, cho dù bên này chưa sáng thì cũng phải là ráng sáng mới đúng chứ?
Nhưng do cô không có đồng hồ, nên cô cũng không biết thời gian cụ thể ở đây là bao nhiêu?
Nếu đã không biết được thời gian hiện tại thì cô cũng không muốn quản nó nữa.
Cô mở hộp cơm trưa mang về ngửi thử, nó vẫn còn mùi thơm của buổi trưa.
Hiện tại là tháng tám, tuy rằng đã lập thu, nhưng nhiệt độ bên ngoài vẫn rất cao, cô chỉ hy vọng đợi đến hừng đông, em gái mình ăn thì nó vẫn chưa bị hỏng.
Cô mở dưa muối ra, ăn cùng với một cái bánh bao. Sau khi ăn xong, cô liền nằm xuống bên cạnh Tần Tiểu Mãn.
Hạt gạo óng ánh trong suốt, mượt mà no đủ, so với gạo của bọn cô trồng ra thì còn đẹp và trắng hơn rất nhiều.
Bột mì trắng như tuyết, bánh bao hấp cũng có thể tỏ ra một hương thơm ngào ngạt.
Vì cô và em gái mình cũng không có chỗ ở cố định, nên tạm thời cô không có nấu cơm, cho nên cũng không có mua gạo để làm gì.
Bên cạnh bột mì có một túi bánh bao lớn được gói trong túi nilon trong suốt, Tần Kinh Trập ngay lập tức xách một túi lên.
Một túi bánh bao, một đồng tám hào.
Cô và Tiểu Mãn mỗi bữa ăn một chút, cũng đã đủ ăn một ngày rồi.
Xách túi bánh bao lên, đến lúc đi qua khu gia vị, thấy có dưa muối, cô lại mua thêm mấy túi kèm theo.
Bánh bao kết hợp với dưa muối, hương vị phải nói là hơn cả tuyệt vời.
Đi dạo một vòng trong siêu thị, Tần Kinh Trập đại khái cũng đã nắm được giá cả ở nơi đây.
Cô nhớ cái chai nước ‘Hồng Trà Lạnh’ mà mình được uống sáng nay, vừa lạnh lạnh, vừa ngọt ngọt, hương vị cũng rất dễ uống, nên cũng mua cho em gái cô thử một chút. Em gái cô là một đứa nhỏ rất thích ăn ngọt, nhưng mà đường ở nơi bọn cô rất quý, trong nhà chỉ có đứa em trai phế vật kia mới được phép ăn thôi. Vừa nghĩ tới đây, Tần Kinh Trập mua xong hồng trà lạnh rồi xoay người đi mua thêm một túi đường trắng.
Mua xong đường trắng, cô liền học theo dáng vẻ của người khác, cầm tất cả đồ đạc đến quầy thu ngân tính tiền.
Những thứ này cộng lại, tổng cộng tốn hơn mười đồng.
Tần Kinh Trập có chút xót tiền, cô không ngờ nó lại đắt như vậy.
Thì ra thời đại này không chỉ có mức thu nhập cao, mà số tiền phải chi kèm theo cũng rất cao.
Sau khi mua đồ xong, cô liền xách đồ đã mua lên, tìm một góc không có người, trong lòng nghĩ về căn nhà cũ nát kia.
Đợi đến khi cô vừa mở mắt ra, lúc này mới phát hiện trước mắt vẫn là một mảnh đen kịt.
Cô có chút bất ngờ, cô đã đợi ở bên kia suốt một ngày, cho dù bên này chưa sáng thì cũng phải là ráng sáng mới đúng chứ?
Nhưng do cô không có đồng hồ, nên cô cũng không biết thời gian cụ thể ở đây là bao nhiêu?
Nếu đã không biết được thời gian hiện tại thì cô cũng không muốn quản nó nữa.
Cô mở hộp cơm trưa mang về ngửi thử, nó vẫn còn mùi thơm của buổi trưa.
Hiện tại là tháng tám, tuy rằng đã lập thu, nhưng nhiệt độ bên ngoài vẫn rất cao, cô chỉ hy vọng đợi đến hừng đông, em gái mình ăn thì nó vẫn chưa bị hỏng.
Cô mở dưa muối ra, ăn cùng với một cái bánh bao. Sau khi ăn xong, cô liền nằm xuống bên cạnh Tần Tiểu Mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất