[Thập Niên 70] Tiểu Nông Nữ Phất Nhanh Nhờ Không Gian Thông Hiện Đại
Chương 20:
Buồn cười nhưng cũng thấy hơi chua xót.
Rõ ràng là người trong cùng một thôn nhưng muốn có một mảnh đất cũng không đủ tư cách.
Thở dài một hơi, cô lại lập tức làm mặt khổ sở nói: "Chúng tôi không có tiền, tiền thuê nhà ông xem..."
Lời của Tần Kinh Trập chưa nói hết thì thấy bí thư Trần vẫy tay: "Các cô cứ ở tạm trước, tiền thuê nhà sau này tính sau!"
Nghe Bí thư Trần nói vậy, Tần Kinh Trập cũng nhẹ nhõm thở phào.
Có nhà ở còn hơn là ở trong căn nhà tồi tàn đó.
Đợi sau này có tiền, cô sẽ đưa em gái đi mua nhà to!
Bí thư Trần đứng dậy lấy một chùm chìa khóa mở tủ đứng bên cạnh và lấy ra một chùm chìa khóa dài trong ngăn kéo tủ rồi lấy ra một chùm nhỏ đưa cho Tần Kinh Trập: "Ngôi nhà trống ở phía tây sông đội ba, cô đưa em gái đến ở đi!"
Tần Kinh Trập nhìn chùm chìa khóa, vội đưa tay ra đón lấy.
"Tự biết đó là ngôi nhà nào chứ? Không cần tôi đưa cô qua đó chứ?" Tay Bí thư Trần dừng lại giữa không trung, lên tiếng hỏi.
Tần Kinh Trập lắc đầu: "Không cần, tôi biết!"
Bí thư Trần khẽ gật đầu: "Được, các cô đi đi!"
Nhìn hai người sắp rời đi, bí thư Trần vốn định nói vài câu khách sáo bảo họ có khó khăn thì đến tìm ông ta. Nhưng nghĩ lại đến dáng vẻ của Tần Kinh Trập vừa rồi, nếu ông ta nói ra lời này thì cô chắc chắn sẽ coi là thật nên không nói những lời khách sáo vô ích này.
Tần Kinh Trập cũng không để ý đến biểu cảm của ông ta vẻ mặt phấn khích nói với Tần Tiểu Mãn: "Tiểu Mãn, cảm ơn bí thư Trần đi!"
Tần Tiểu Mãn có đôi mắt to và sáng, vì người gầy nhỏ nên đôi mắt càng tròn xoe. Nghe Tần Kinh Trập nói vậy, cô bé liền mở to đôi mắt sáng lấp lánh nói với Bí thư Trần: "Cảm ơn ông bí thư!"
Bí thư Trần cười cười, xua tay không nói gì.
Tần Kinh Trập thấy vậy, lại nói: "Tôi còn có chuyện muốn nhờ ông."
Bí thư Trần nhìn cô không nói gì, chờ cô nói tiếp.
"Bà tôi hiện tại đã đuổi chúng tôi ra ngoài. Nếu không có lương thực, chúng tôi cũng không sống nổi."
Bí thư Trần cau mày, theo bản năng cho rằng cô muốn vay lương thực của mình.
Ông ta vừa định nghĩ ra lý do gì để từ chối thì nghe Tần Kinh Trập nói tiếp: "Ban đầu tôi muốn hỏi ông vay lương thực nhưng lại không mở lời được."
Nói đến đây cố ý dừng lại một chút, vẻ mặt có chút do dự nhìn Bí thư Trần.
Bí thư Trần lại hỏi: "Có ý kiến gì cứ nói ra, tôi có thể giúp các cô cái gì thì sẽ giúp!"
Chỉ cần không hỏi ông ta vay lương thực, mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Nghe Bí thư Trần nói vậy, Tần Kinh Trập lập tức nở một nụ cười hiểu ý.
"Đến lúc đó, tôi có thể không đưa công điểm cho bà tôi không?" Tần Kinh Trập lên tiếng hỏi.
Mặc dù một ngày cô không làm được mười công điểm nhưng năm sáu công điểm vẫn có thể.
Cô cũng không để tâm đến chút lương thực này nhưng không muốn để cho Trương lão thái bà được lợi mà thôi.
Rõ ràng là người trong cùng một thôn nhưng muốn có một mảnh đất cũng không đủ tư cách.
Thở dài một hơi, cô lại lập tức làm mặt khổ sở nói: "Chúng tôi không có tiền, tiền thuê nhà ông xem..."
Lời của Tần Kinh Trập chưa nói hết thì thấy bí thư Trần vẫy tay: "Các cô cứ ở tạm trước, tiền thuê nhà sau này tính sau!"
Nghe Bí thư Trần nói vậy, Tần Kinh Trập cũng nhẹ nhõm thở phào.
Có nhà ở còn hơn là ở trong căn nhà tồi tàn đó.
Đợi sau này có tiền, cô sẽ đưa em gái đi mua nhà to!
Bí thư Trần đứng dậy lấy một chùm chìa khóa mở tủ đứng bên cạnh và lấy ra một chùm chìa khóa dài trong ngăn kéo tủ rồi lấy ra một chùm nhỏ đưa cho Tần Kinh Trập: "Ngôi nhà trống ở phía tây sông đội ba, cô đưa em gái đến ở đi!"
Tần Kinh Trập nhìn chùm chìa khóa, vội đưa tay ra đón lấy.
"Tự biết đó là ngôi nhà nào chứ? Không cần tôi đưa cô qua đó chứ?" Tay Bí thư Trần dừng lại giữa không trung, lên tiếng hỏi.
Tần Kinh Trập lắc đầu: "Không cần, tôi biết!"
Bí thư Trần khẽ gật đầu: "Được, các cô đi đi!"
Nhìn hai người sắp rời đi, bí thư Trần vốn định nói vài câu khách sáo bảo họ có khó khăn thì đến tìm ông ta. Nhưng nghĩ lại đến dáng vẻ của Tần Kinh Trập vừa rồi, nếu ông ta nói ra lời này thì cô chắc chắn sẽ coi là thật nên không nói những lời khách sáo vô ích này.
Tần Kinh Trập cũng không để ý đến biểu cảm của ông ta vẻ mặt phấn khích nói với Tần Tiểu Mãn: "Tiểu Mãn, cảm ơn bí thư Trần đi!"
Tần Tiểu Mãn có đôi mắt to và sáng, vì người gầy nhỏ nên đôi mắt càng tròn xoe. Nghe Tần Kinh Trập nói vậy, cô bé liền mở to đôi mắt sáng lấp lánh nói với Bí thư Trần: "Cảm ơn ông bí thư!"
Bí thư Trần cười cười, xua tay không nói gì.
Tần Kinh Trập thấy vậy, lại nói: "Tôi còn có chuyện muốn nhờ ông."
Bí thư Trần nhìn cô không nói gì, chờ cô nói tiếp.
"Bà tôi hiện tại đã đuổi chúng tôi ra ngoài. Nếu không có lương thực, chúng tôi cũng không sống nổi."
Bí thư Trần cau mày, theo bản năng cho rằng cô muốn vay lương thực của mình.
Ông ta vừa định nghĩ ra lý do gì để từ chối thì nghe Tần Kinh Trập nói tiếp: "Ban đầu tôi muốn hỏi ông vay lương thực nhưng lại không mở lời được."
Nói đến đây cố ý dừng lại một chút, vẻ mặt có chút do dự nhìn Bí thư Trần.
Bí thư Trần lại hỏi: "Có ý kiến gì cứ nói ra, tôi có thể giúp các cô cái gì thì sẽ giúp!"
Chỉ cần không hỏi ông ta vay lương thực, mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Nghe Bí thư Trần nói vậy, Tần Kinh Trập lập tức nở một nụ cười hiểu ý.
"Đến lúc đó, tôi có thể không đưa công điểm cho bà tôi không?" Tần Kinh Trập lên tiếng hỏi.
Mặc dù một ngày cô không làm được mười công điểm nhưng năm sáu công điểm vẫn có thể.
Cô cũng không để tâm đến chút lương thực này nhưng không muốn để cho Trương lão thái bà được lợi mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất