[Thập Niên 70] Tiểu Nông Nữ Phất Nhanh Nhờ Không Gian Thông Hiện Đại
Chương 30:
Mua xong lương thực, cô đến khu đồ dùng sinh hoạt.
Mỗi loại đồ đều có rất nhiều nhãn hiệu, cô đều chọn loại rẻ nhất để mua.
Lược và kéo mỗi thứ một cái.
Lược một tệ một cái, kéo ba tệ tám một cái.
Chậu nhựa hơi đắt, dù là loại nhỏ cũng phải sáu bảy tệ. Cô do dự một chút vẫn mua hai cái.
Khăn mặt hai cái, một cái ba tệ.
Ban đầu còn muốn mua chổi và hót rác về. Nhưng nhìn thấy đều phải hai ba chục tệ khiến cô hơi lè lưỡi, đắt quá.
Cô vẫn về tìm Lư Lục buộc một cái chổi sẽ tiết kiệm hơn.
Đi đến khu đồ dùng nhà bếp, nhìn thấy cái nồi nào cũng phải mấy trăm tệ, Tần Kinh Trập trực tiếp nhếch mép.
Những cái nồi nhỏ này có tác dụng gì, xào một món ăn cũng không đảo được à? Còn bán đắt thế không bằng cái nồi sắt lớn ở chỗ cô dùng.
Lần trước đến nhà dì Ngô đã phát hiện ra ở đây đều không dùng củi đun cơm, đều dùng loại nồi nhỏ này.
Tiếc là ở đây không có cửa hàng bách hóa, nếu có cửa hàng bách hóa thì chắc chắn có thể mua được cái nồi sắt lớn phù hợp.
Ban đầu còn định đi dạo thêm một lúc nữa, nhưng thấy thời gian không còn sớm, chiều còn phải tiếp tục làm việc. Cô cũng không ở lại lâu nữa, xách hết đồ đến quầy thu ngân.
Chỉ mua có mấy thứ này mà đã hết hơn năm mươi bảy tệ, không ngờ tiền lại tiêu nhanh đến thế.
Lúc chuẩn bị trả tiền, Tần Kinh Trập lại hỏi nhân viên thu ngân: "Có diêm không?"
Nhân viên thu ngân đánh giá cô từ trên xuống dưới, lúc này mới nói: "Thứ đó bao nhiêu năm nay không ai dùng nữa rồi, ở đây chúng tôi chỉ có bật lửa."
Mặc dù Tần Kinh Trập chưa từng thấy bật lửa nhưng nghe theo nghĩa đen thì hẳn là có nghĩa giống với đá lửa.
Cô bảo nhân viên thu ngân lấy cho cô một cái.
"Cô muốn loại thường hay loại chống gió?"
Tần Kinh Trập định hỏi hai loại này có gì khác nhau nhưng nghe thấy người xếp hàng phía sau liên tục thúc giục nhanh lên, cô cũng không hỏi nữa chỉ nói muốn một cái loại thường.
Trả tiền xong, Tần Kinh Trập tính toán một chút, trong tay cô còn lại hai mươi chín tệ.
Một trăm tệ ở thời đại của cô có thể mua được rất nhiều thứ nhưng ở đây thì không mua được gì.
Xách túi đồ lên nhìn đồng hồ treo ở cửa siêu thị, cô vội vã bước ra ngoài.
Cửa siêu thị có một chiếc ô tô đỗ, trên xe treo một băng rôn màu đỏ rất bắt mắt.
Cùng lúc đó, loa phóng thanh vang lên:
"Kim Quế Viên trang sức, khai trương cửa hàng mới vàng 489 tệ một gam vào cửa giảm ngay 50 tệ một gam."
Ánh mắt Tần Kinh Trập sáng lên.
Trong nhận thức của Tần Kinh Trập, mấy năm trước phong trào kia ầm ĩ lắm, ngôi làng nhỏ của họ cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
Mặc dù mấy năm nay phong trào đã dần lắng xuống nhưng đồ trang sức bằng vàng bạc này thường không dám lấy ra.
Nghe chú Căn trong làng từng đi chợ đen kể lại, ngay cả chợ đen cũng không dám nhận những thứ này.
Nếu không phải vì gia đình thực sự không sống nổi thì những thứ vàng bạc này căn bản không dám mang ra bán.
Mỗi loại đồ đều có rất nhiều nhãn hiệu, cô đều chọn loại rẻ nhất để mua.
Lược và kéo mỗi thứ một cái.
Lược một tệ một cái, kéo ba tệ tám một cái.
Chậu nhựa hơi đắt, dù là loại nhỏ cũng phải sáu bảy tệ. Cô do dự một chút vẫn mua hai cái.
Khăn mặt hai cái, một cái ba tệ.
Ban đầu còn muốn mua chổi và hót rác về. Nhưng nhìn thấy đều phải hai ba chục tệ khiến cô hơi lè lưỡi, đắt quá.
Cô vẫn về tìm Lư Lục buộc một cái chổi sẽ tiết kiệm hơn.
Đi đến khu đồ dùng nhà bếp, nhìn thấy cái nồi nào cũng phải mấy trăm tệ, Tần Kinh Trập trực tiếp nhếch mép.
Những cái nồi nhỏ này có tác dụng gì, xào một món ăn cũng không đảo được à? Còn bán đắt thế không bằng cái nồi sắt lớn ở chỗ cô dùng.
Lần trước đến nhà dì Ngô đã phát hiện ra ở đây đều không dùng củi đun cơm, đều dùng loại nồi nhỏ này.
Tiếc là ở đây không có cửa hàng bách hóa, nếu có cửa hàng bách hóa thì chắc chắn có thể mua được cái nồi sắt lớn phù hợp.
Ban đầu còn định đi dạo thêm một lúc nữa, nhưng thấy thời gian không còn sớm, chiều còn phải tiếp tục làm việc. Cô cũng không ở lại lâu nữa, xách hết đồ đến quầy thu ngân.
Chỉ mua có mấy thứ này mà đã hết hơn năm mươi bảy tệ, không ngờ tiền lại tiêu nhanh đến thế.
Lúc chuẩn bị trả tiền, Tần Kinh Trập lại hỏi nhân viên thu ngân: "Có diêm không?"
Nhân viên thu ngân đánh giá cô từ trên xuống dưới, lúc này mới nói: "Thứ đó bao nhiêu năm nay không ai dùng nữa rồi, ở đây chúng tôi chỉ có bật lửa."
Mặc dù Tần Kinh Trập chưa từng thấy bật lửa nhưng nghe theo nghĩa đen thì hẳn là có nghĩa giống với đá lửa.
Cô bảo nhân viên thu ngân lấy cho cô một cái.
"Cô muốn loại thường hay loại chống gió?"
Tần Kinh Trập định hỏi hai loại này có gì khác nhau nhưng nghe thấy người xếp hàng phía sau liên tục thúc giục nhanh lên, cô cũng không hỏi nữa chỉ nói muốn một cái loại thường.
Trả tiền xong, Tần Kinh Trập tính toán một chút, trong tay cô còn lại hai mươi chín tệ.
Một trăm tệ ở thời đại của cô có thể mua được rất nhiều thứ nhưng ở đây thì không mua được gì.
Xách túi đồ lên nhìn đồng hồ treo ở cửa siêu thị, cô vội vã bước ra ngoài.
Cửa siêu thị có một chiếc ô tô đỗ, trên xe treo một băng rôn màu đỏ rất bắt mắt.
Cùng lúc đó, loa phóng thanh vang lên:
"Kim Quế Viên trang sức, khai trương cửa hàng mới vàng 489 tệ một gam vào cửa giảm ngay 50 tệ một gam."
Ánh mắt Tần Kinh Trập sáng lên.
Trong nhận thức của Tần Kinh Trập, mấy năm trước phong trào kia ầm ĩ lắm, ngôi làng nhỏ của họ cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
Mặc dù mấy năm nay phong trào đã dần lắng xuống nhưng đồ trang sức bằng vàng bạc này thường không dám lấy ra.
Nghe chú Căn trong làng từng đi chợ đen kể lại, ngay cả chợ đen cũng không dám nhận những thứ này.
Nếu không phải vì gia đình thực sự không sống nổi thì những thứ vàng bạc này căn bản không dám mang ra bán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất