[Thập Niên 70] Tiểu Nông Nữ Phất Nhanh Nhờ Không Gian Thông Hiện Đại
Chương 33:
Thực sự quá mệt mỏi, mặc dù toàn thân đầy mồ hôi cô cũng không để ý đi tắm, đặt tất cả đồ đạc vào thùng nhựa lớn để dưới gầm giường, cô liền lên giường ngủ.
Nghĩ đến hôm nay mua được không ít đồ dùng sinh hoạt, lại nghĩ đến cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt, trong lòng cô vô cùng thỏa mãn.
Vươn tay ôm Tần Tiểu Mãn vào lòng, cô chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ được bao lâu, Tần Kinh Trập mơ mơ màng màng bị tiếng cãi nhau đánh thức.
Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Tần Kinh Trập lập tức mở mắt.
Bên ngoài trời đã sáng, ước chừng khoảng bảy tám giờ.
Quay đầu nhìn sang bên cạnh, Tần Tiểu Mãn cũng không ở đó.
Liên tưởng đến tiếng động bên ngoài, cô sợ Tần Tiểu Mãn và người khác xảy ra tranh chấp sẽ bị thiệt, vội vàng đứng dậy.
Vừa đến cửa, cô đã thấy bà Trương đang túm lấy cánh tay Tần Tiểu Mãn, véo chặt.
Miệng còn lẩm bẩm: "Đều là đồ phá của nát còn để bí thư tìm đến tận nhà! Mụ già này biết để mặt mũi vào đâu!"
Tần Kinh Trập nghe hiểu, hẳn là bí thư Trần đã đến nhà tìm bà Trương ước chừng là khuyên bảo gì đó khiến Bà Trương cảm thấy mất mặt mới tìm đến đây.
Ánh mắt Tần Kinh Trập đảo một vòng trong sân thấy cây gậy gỗ để ở góc, nhặt một cây, trực tiếp hùng hổ chạy ra ngoài!
Hai ngày nay ăn no, ngủ ngon, trong tay cũng có sức lực, không phải là lúc mới về bệnh tật ốm yếu.
Bà Trương vẫn còn mắng chửi không ngừng, từ Tần Kinh Trập mắng đến Tần Tiểu Mãn, cuối cùng lại bắt đầu mắng mẹ của bọn họ.
Tần Kinh Trập ghét nhất là người khác mắng mẹ mình. Cô thấy Bà Trương không kiêng nể gì mà mắng chửi, lửa giận bùng lên, cây gậy trong tay trực tiếp đập vào lưng bà ta!
Bà Trương chỉ lo mắng Tần Tiểu Mãn, căn bản không để ý đến cây gậy đập về phía mình.
Đến khi bà ta phản ứng lại thì cây gậy đã đến sau lưng, muốn né cũng không kịp, bà ta bị đập một cái đau điếng.
Tần Kinh Trập dùng hết sức trực tiếp đập cho bà già loạng choạng ngã về phía trước.
Tần Tiểu Mãn trong tay bà ta cũng bị bà ta kéo ngã xuống đất.
Tần Kinh Trập thấy vậy vội vàng đưa tay kéo Tần Tiểu Mãn và ôm cô bé vào lòng.
Thấy là chị gái, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Tần Tiểu Mãn cũng trở nên tủi thân.
"Chị..."
Trước mặt người ngoài Tần Tiểu Mãn còn có thể giả vờ mạnh mẽ nhưng trước mặt Tần Kinh Trập, cô bé không thể giả vờ được chút nào.
Tần Kinh Trập đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô bé, nhỏ giọng an ủi: "Không sao, đừng sợ."
Nói rồi, cô nhìn sang bà già bên cạnh.
Bà già bị đập một cái, trực tiếp đứng không dậy nổi, miệng không ngừng kêu "Ối giời ơi."
Tần Kinh Trập lạnh lùng nhìn bà ta, không hề có ý định đỡ bà ta dậy mà kéo Tần Tiểu Mãn đi thẳng vào sân.
Cửa cũng không khóa, chỉ cần bà già dám vào, Tần Kinh Trập tuyệt đối dám đánh bà ta ra ngoài.
Kiếp trước cô cẩn thận từng li từng tí. Ở nhà làm việc nhiều hơn trâu già, ăn ít hơn chim sẻ, đối với cha và bà nội hay là mẹ kế cũng đều cẩn thận hầu hạ. Cô hết lòng hết sức cống hiến cho gia đình đó nhưng cuối cùng cô nhận được gì?
Nghĩ đến hôm nay mua được không ít đồ dùng sinh hoạt, lại nghĩ đến cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt, trong lòng cô vô cùng thỏa mãn.
Vươn tay ôm Tần Tiểu Mãn vào lòng, cô chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ được bao lâu, Tần Kinh Trập mơ mơ màng màng bị tiếng cãi nhau đánh thức.
Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Tần Kinh Trập lập tức mở mắt.
Bên ngoài trời đã sáng, ước chừng khoảng bảy tám giờ.
Quay đầu nhìn sang bên cạnh, Tần Tiểu Mãn cũng không ở đó.
Liên tưởng đến tiếng động bên ngoài, cô sợ Tần Tiểu Mãn và người khác xảy ra tranh chấp sẽ bị thiệt, vội vàng đứng dậy.
Vừa đến cửa, cô đã thấy bà Trương đang túm lấy cánh tay Tần Tiểu Mãn, véo chặt.
Miệng còn lẩm bẩm: "Đều là đồ phá của nát còn để bí thư tìm đến tận nhà! Mụ già này biết để mặt mũi vào đâu!"
Tần Kinh Trập nghe hiểu, hẳn là bí thư Trần đã đến nhà tìm bà Trương ước chừng là khuyên bảo gì đó khiến Bà Trương cảm thấy mất mặt mới tìm đến đây.
Ánh mắt Tần Kinh Trập đảo một vòng trong sân thấy cây gậy gỗ để ở góc, nhặt một cây, trực tiếp hùng hổ chạy ra ngoài!
Hai ngày nay ăn no, ngủ ngon, trong tay cũng có sức lực, không phải là lúc mới về bệnh tật ốm yếu.
Bà Trương vẫn còn mắng chửi không ngừng, từ Tần Kinh Trập mắng đến Tần Tiểu Mãn, cuối cùng lại bắt đầu mắng mẹ của bọn họ.
Tần Kinh Trập ghét nhất là người khác mắng mẹ mình. Cô thấy Bà Trương không kiêng nể gì mà mắng chửi, lửa giận bùng lên, cây gậy trong tay trực tiếp đập vào lưng bà ta!
Bà Trương chỉ lo mắng Tần Tiểu Mãn, căn bản không để ý đến cây gậy đập về phía mình.
Đến khi bà ta phản ứng lại thì cây gậy đã đến sau lưng, muốn né cũng không kịp, bà ta bị đập một cái đau điếng.
Tần Kinh Trập dùng hết sức trực tiếp đập cho bà già loạng choạng ngã về phía trước.
Tần Tiểu Mãn trong tay bà ta cũng bị bà ta kéo ngã xuống đất.
Tần Kinh Trập thấy vậy vội vàng đưa tay kéo Tần Tiểu Mãn và ôm cô bé vào lòng.
Thấy là chị gái, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Tần Tiểu Mãn cũng trở nên tủi thân.
"Chị..."
Trước mặt người ngoài Tần Tiểu Mãn còn có thể giả vờ mạnh mẽ nhưng trước mặt Tần Kinh Trập, cô bé không thể giả vờ được chút nào.
Tần Kinh Trập đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô bé, nhỏ giọng an ủi: "Không sao, đừng sợ."
Nói rồi, cô nhìn sang bà già bên cạnh.
Bà già bị đập một cái, trực tiếp đứng không dậy nổi, miệng không ngừng kêu "Ối giời ơi."
Tần Kinh Trập lạnh lùng nhìn bà ta, không hề có ý định đỡ bà ta dậy mà kéo Tần Tiểu Mãn đi thẳng vào sân.
Cửa cũng không khóa, chỉ cần bà già dám vào, Tần Kinh Trập tuyệt đối dám đánh bà ta ra ngoài.
Kiếp trước cô cẩn thận từng li từng tí. Ở nhà làm việc nhiều hơn trâu già, ăn ít hơn chim sẻ, đối với cha và bà nội hay là mẹ kế cũng đều cẩn thận hầu hạ. Cô hết lòng hết sức cống hiến cho gia đình đó nhưng cuối cùng cô nhận được gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất