[Thập Niên 70] Tiểu Nông Nữ Phất Nhanh Nhờ Không Gian Thông Hiện Đại
Chương 42:
Quả hồng tằm là đặc sản trên núi, chua chua ngọt ngọt mang về cho Tần Tiểu Mãn ăn.
Còn về thú rừng thì không bắt được con nào.
Những con thỏ rừng kia dưới chân như lắp bánh xe vậy, chạy rất nhanh. Cô vừa mới nhìn thấy, chớp mắt nhìn lại đã không thấy đâu nữa.
Trừ phi con thỏ nào không mở mắt đâm vào thân cây để cô nhặt về.
Nhưng thủ trù đãi thỏ chỉ là trong sách viết, làm sao có thể khéo đến mức để cô gặp được.
Đi thêm một vòng thấy trời đã tối, cô theo đường xuống núi mà quay về.
Về đến nhà, Tần Tiểu Mãn đã tỉnh, đang ngồi trong sân ngẩn người.
Thấy Tần Kinh Trập về, hai mắt sáng lên, vội chạy lại.
"Chị, chị về rồi!"
Tần Kinh Trập ngồi xổm xuống ôm cô bé, cười nói: "Mang đồ ngon cho em này."
Nói rồi cô lấy quả hồng tằm ra đưa cho Tần Tiểu Mãn.
Tần Tiểu Mãn vui mừng khôn xiết, ôm quả đi lấy nước rửa.
Rửa xong quả, đầu tiên đưa đến bên miệng Tần Kinh Trập để cô ăn trước.
Buổi tối, Tần Kinh Trập đang nấu cơm, Kỷ Tân Dương cả ngày không thấy đâu cuối cùng cũng đến.
Không giống như thường ngày, anh mặc một chiếc áo khoác vải xám.
Cúi lưng giống như làm trộm vậy, quay đầu nhìn quanh một vòng thấy không có ai mới vào sân.
Tần Kinh Trập có chút kỳ lạ nhìn anh.
Bây giờ mặc dù nhiệt độ buổi tối không cao như vậy nhưng vẫn chưa đến mức phải mặc áo khoác.
Không đợi Tần Kinh Trập hỏi thì thấy Kỷ Tân Dương lấy một thứ gì đó từ trong ngực ra.
Nhìn kỹ mới phát hiện đó là một con chim cút đã được làm sạch.
"Hôm nay làm việc trên ruộng phát hiện ra. May mà mắt tôi nhanh tay lẹ không bị người khác nhìn thấy!"
Trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của Kỷ Tân Dương lúc này cũng treo vẻ phấn khích: "Tôi đã xử lý xong rồi, rửa sạch là có thể nấu được."
Nói rồi, đưa con chim cút cho Tần Kinh Trập.
"Tôi về trước, thím tôi còn đợi tôi về nấu cơm." Kỷ Tân Dương nói.
Tần Kinh Trập vốn đã chuẩn bị vào bếp, nghe anh nói vậy lại vội chạy ra: "Anh không ăn cơm ở đây sao?"
Kỷ Tân Dương gật đầu.
Thấy anh sắp đi, Tần Kinh Trập lại gọi một tiếng: "Anh Tân Dương, em để cho anh một bát canh, lát nữa anh có thời gian thì qua ăn!"
Kỷ Tân Dương quay đầu nhìn cô, lông mày khẽ động, khóe môi cong lên, ánh mắt dừng trên người cô rất lâu sau mới gật đầu: "Được."
Nói xong lời này, anh liền quay người rời đi.
Tần Kinh Trập trở về bếp. Đúng lúc chiều nay trên núi hái được một ít nấm cho vào nồi hầm cùng với con chim cút Kỷ Tân Dương mang đến, lại lấy bột mì ra chuẩn bị làm một bát mì sợi.
Các món khác không làm nữa để dành mai làm.
Ăn cơm tối cố ý để lại một bát canh cho Kỷ Tân Dương, đợi anh đến thì ăn.
Ăn xong cơm, hai người đi một vòng trong sân, Tần Kinh Trập để Tiểu Mãn đi tắm trước rồi đi nghỉ sớm.
Tần Tiểu Mãn ngoan ngoãn gật đầu.
Giúp cô bé tắm xong, Tần Kinh Trập liền cùng cô bé về phòng.
Trong phòng vẫn tối om om.
Còn về thú rừng thì không bắt được con nào.
Những con thỏ rừng kia dưới chân như lắp bánh xe vậy, chạy rất nhanh. Cô vừa mới nhìn thấy, chớp mắt nhìn lại đã không thấy đâu nữa.
Trừ phi con thỏ nào không mở mắt đâm vào thân cây để cô nhặt về.
Nhưng thủ trù đãi thỏ chỉ là trong sách viết, làm sao có thể khéo đến mức để cô gặp được.
Đi thêm một vòng thấy trời đã tối, cô theo đường xuống núi mà quay về.
Về đến nhà, Tần Tiểu Mãn đã tỉnh, đang ngồi trong sân ngẩn người.
Thấy Tần Kinh Trập về, hai mắt sáng lên, vội chạy lại.
"Chị, chị về rồi!"
Tần Kinh Trập ngồi xổm xuống ôm cô bé, cười nói: "Mang đồ ngon cho em này."
Nói rồi cô lấy quả hồng tằm ra đưa cho Tần Tiểu Mãn.
Tần Tiểu Mãn vui mừng khôn xiết, ôm quả đi lấy nước rửa.
Rửa xong quả, đầu tiên đưa đến bên miệng Tần Kinh Trập để cô ăn trước.
Buổi tối, Tần Kinh Trập đang nấu cơm, Kỷ Tân Dương cả ngày không thấy đâu cuối cùng cũng đến.
Không giống như thường ngày, anh mặc một chiếc áo khoác vải xám.
Cúi lưng giống như làm trộm vậy, quay đầu nhìn quanh một vòng thấy không có ai mới vào sân.
Tần Kinh Trập có chút kỳ lạ nhìn anh.
Bây giờ mặc dù nhiệt độ buổi tối không cao như vậy nhưng vẫn chưa đến mức phải mặc áo khoác.
Không đợi Tần Kinh Trập hỏi thì thấy Kỷ Tân Dương lấy một thứ gì đó từ trong ngực ra.
Nhìn kỹ mới phát hiện đó là một con chim cút đã được làm sạch.
"Hôm nay làm việc trên ruộng phát hiện ra. May mà mắt tôi nhanh tay lẹ không bị người khác nhìn thấy!"
Trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của Kỷ Tân Dương lúc này cũng treo vẻ phấn khích: "Tôi đã xử lý xong rồi, rửa sạch là có thể nấu được."
Nói rồi, đưa con chim cút cho Tần Kinh Trập.
"Tôi về trước, thím tôi còn đợi tôi về nấu cơm." Kỷ Tân Dương nói.
Tần Kinh Trập vốn đã chuẩn bị vào bếp, nghe anh nói vậy lại vội chạy ra: "Anh không ăn cơm ở đây sao?"
Kỷ Tân Dương gật đầu.
Thấy anh sắp đi, Tần Kinh Trập lại gọi một tiếng: "Anh Tân Dương, em để cho anh một bát canh, lát nữa anh có thời gian thì qua ăn!"
Kỷ Tân Dương quay đầu nhìn cô, lông mày khẽ động, khóe môi cong lên, ánh mắt dừng trên người cô rất lâu sau mới gật đầu: "Được."
Nói xong lời này, anh liền quay người rời đi.
Tần Kinh Trập trở về bếp. Đúng lúc chiều nay trên núi hái được một ít nấm cho vào nồi hầm cùng với con chim cút Kỷ Tân Dương mang đến, lại lấy bột mì ra chuẩn bị làm một bát mì sợi.
Các món khác không làm nữa để dành mai làm.
Ăn cơm tối cố ý để lại một bát canh cho Kỷ Tân Dương, đợi anh đến thì ăn.
Ăn xong cơm, hai người đi một vòng trong sân, Tần Kinh Trập để Tiểu Mãn đi tắm trước rồi đi nghỉ sớm.
Tần Tiểu Mãn ngoan ngoãn gật đầu.
Giúp cô bé tắm xong, Tần Kinh Trập liền cùng cô bé về phòng.
Trong phòng vẫn tối om om.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất