Thập Niên 70, Mỹ Nhân Mềm Mại Trong Đại Viện Đươc Quân Nhân Xuất Ngũ Cưng Chiều

Chương 22:

Trước Sau
Lương Bảo Quân nhìn trái nhìn phải, nhắm mục tiêu vào em gái, Lương Bảo Linh là người có đồ ngon thì phải ăn từ từ, ăn một hơi là hết vị, vì vậy trong sân chỉ còn bát của cô bé là còn nước đường.

"Bảo Linh, có phải uống không hết không? Đưa đây, anh uống giúp em." Nói rồi, người đã tiến lại gần.

"Em không thèm!" Lương Bảo Linh nhanh tay lẹ chân, đứng phắt dậy trốn sau Lương Bảo Trân: "Anh, anh cướp đồ ăn của trẻ con, anh không biết xấu hổ à?"

"Này!" Lương Bảo Quân giả vờ bắt người, chạy quanh Lương Bảo Trân và Lương Bảo Linh chơi trò đuổi bắt, khiến Lương Chí Cao không nhìn nổi.

"Lương Bảo Quân, mày bao nhiêu tuổi rồi, trông còn nhỏ hơn em gái mày!" Lương Chí Cao quát xong bưng bát vào bếp, chỉ nghe thấy mấy đứa trẻ phía sau vẫn đang ầm ĩ.

"Mẹ! Anh Hai uống nước đường của con!" Lương Bảo Linh chu môi, hai má phồng lên, tủi thân mách với Tống Xuân Hoa.

"Chỉ uống một ngụm thôi, xem em kìa." Lương Bảo Quân cười vui vẻ, đôi lông mày đẹp đẽ pha chút cưng chiều, thấy sắp chọc em gái khóc, vội vàng lấy một thứ từ trong túi áo ra: "Nào, anh tặng em một thứ."

Ồ, bột vỏ sò?

Lương Bảo Linh lập tức ngừng buồn, mím môi nhận lấy, bột vỏ sò thơm mịn, thoa lên tay rất dễ chịu: "Anh, anh lấy ở đâu vậy?"



Bột vỏ sò phải có phiếu mới mua được, Lương Bảo Linh vẫn luôn muốn có một hộp.

"Phần thưởng khi giúp chuyển đá." Lương Bảo Quân lại lấy một cái khác từ trong túi ra ném cho Lương Bảo Trân.

Lương Bảo Trân đưa tay nhận lấy, cũng rất vui, lại nhìn mẹ: "Anh, anh không cho mẹ à?"

Lương Bảo Quân xòe tay, bàn tay trống trơn, anh ấy nhìn Tống Xuân Hoa đang chống nạnh cười tủm tỉm nhìn mình, lập tức gọi Lương Chí Cao: "Bố, mẹ muốn bố tặng mẹ bột vỏ sò!"

"Thằng nhóc thối, lại còn biết tìm bố mày." Đáy mắt Tống Xuân Hoa tràn ngập ý cười, cảm thấy con trai có chút thông minh, chỉ là không dùng đúng chỗ.

...

Ăn cơm xong, Tống Xuân Hoa thấy tấm vải đỏ con gái mua về thì rất vui, vải tốt, màu cũng đẹp, thích hợp nhất để may đồ cưới, bà không nhàn rỗi, cầm vải ướm thử mãi, định đợi ban ngày rảnh rỗi sẽ may đồ, ban đêm thắp đèn dầu may, không đáng, tốn dầu quá.

Đêm đã khuya, Lương Bảo Trân chạy đôn chạy đáo cả nửa ngày, rửa mặt xong liền ngã đầu ra ngủ nhưng ngủ đến nửa đêm, cô lại mơ.

Người đàn ông trong giấc mơ kia lại xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau