Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 2: Cô Thay Gả, Anh Cưới Thay
Đầu óc Khương Xán trống rỗng.
Cô cảm thấy một bộ ngực nóng bỏng đang áp sát vào lưng cô, còn nghe thấy nhịp tim đập thình thịch. Mùi đàn ông trên người anh ta dường như quấn chặt lấy cô, cô hít thở sâu, tứ chi vẫn cứng đờ không cách nào hoạt động được.
Tay của người đàn ông bất ngờ ngừng lại.
“Biết tôi là ai không?”
Khương Xán sửng sốt.
Điều anh ta muốn nói là anh ta là chồng của cô, bây giờ là đêm tân hôn của họ, cái chuyện giữa vợ chồng này là điều bình thường.
Thế mà Khương Xán lại thật sự đáp lại câu hỏi của anh ta, rụt rè đưa ra một đáp án: “Tôi biết…….Anh là Cố Mãng.”
Mắt anh nhắm hờ, khóe miệng hơi nhếch lên.
Chỉ đáng tiếc là anh vốn không phải Cố Mãng.
Cô cũng không phải là Khương Dao.
Thực ra, từ lúc cô bước vào cửa thì anh đã nhìn ra, cô chỉ là một vật thay thế. Tuy không biết nguyên nhân bên trong, nhưng với tính khí của đại tiểu thư nhà họ Khương tuyệt đối không thể nào hạ mình gả cho một người đàn ông quê mùa được.
Nhưng mà không sao hết, cô là gả thay, anh cũng là cưới thay, hai người hòa rồi.
“Cố mãng……..”
Anh bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn đôi mắt long lanh như giọt nước, dáng vẻ nhút nhát, mếm yếu của cô giống như có một bàn tay vô hình bất ngờ bóp chặt lấy nơi sâu thẳm trong lòng anh, nơi mà không có một ai biết đến.
“Xin lỗi anh, tôi hơi căng thẳng.” Cô cắn môi, thử thăm dò đưa tay sờ cổ anh, “Anh là chồng tôi, làm gì với tôi đều là lẽ đương nhiên…… vậy, vậy chúng ta bắt đầu đi.”
Những giọt mồ hôi li ti chảy ra trên sóng mũi, cô vụng về tiến lại gần anh, nhưng cả người cứ run bần bật.
Cố Mãng trong lòng vừa rung động, vào lúc cô đang lúng ta lúng túng muốn tiến đến hôn vào khóe môi của anh thì đột nhiên anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đẩy cả cô và bản thân anh ra một khoảng.
Khương Xán ngây người, gương mặt đỏ ửng vẫn còn đó, trong đôi mắt to tỏ ra bối rối.
“Thôi,” anh nhìn cô, “Hôm nay cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Cố Mãng, tôi…….”
“Tôi nghĩ cô cần có thời gian thích ứng. Trước khi cô quen với việc mình đã có chồng, tôi sẽ không làm khó cô.”
Nói đến đây anh quay người rời đi.
Khương Xán nhìn tấm lưng trần của anh ngây người, không biết qua bao lâu bên tai truyền đến tiếng ngáy của người đàn ông.
Cô lúc này mới nhìn anh một cách kỹ càng.
Bộ dạng lúc ngủ của anh rất đẹp, mặt bên góc cạnh rõ ràng, đôi lông mày lưỡi mác vô cùng nam tính, cánh tay chắc khỏe gối dưới đầu, toàn thân cơ bắp, cô nhìn đến nỗi đỏ mặt tía tai.
Nhịp tim của Khương Xán đập rất nhanh, vội quay đầu đi.
Cô cảm thấy mơ màng mông lung, trong đầu đang nghĩ đến sự giễu cợt của người mẹ kế và Khương Dao trước khi kết hôn, bọn họ nói với cô, nhà họ Cố với bọn họ vốn dĩ là quen biết nhiều đời, thật sự từng có hôn ước nhưng sau khi nhà Cố xảy ra chuyện thì cứ ở mãi trong vùng núi hẻo lánh, nhà nghèo với bốn bức tường, đứa con trai kia của nhà họ Cố không ra gì, là một tên xã hội đen nổi tiếng gần xa, nghe nói còn ra vào trại giam…….
“Sao tôi có thể gả cho một tên lưu manh được chứ?” Khương Dao vênh váo hống hách, “Nhưng cô thì lại rất phù hợp, dù gì người mẹ kia của cô cũng không biết từng ở với bao nhiêu người đàn ông rồi, em trai em gái của cô đều là nghiệt chủng!”
“Người giống như cô chỉ có thể xứng với bọn lưu manh!”
“Xán Xán, con suy nghĩ kĩ xem,” thái độn của người cha cũng rất lạnh nhạt, “Chỉ cần con chịu thay Dao Dao gả cho Cố Mãng thì ta sẽ cho con một số tiền, con có thể dùng nó để chữa bệnh cho mẹ con rồi.”
Người mẹ kế châm chọc: “Để một kẻ tiện nhân như cô lấy thân phận nhị tiểu thư nhà họ Khương kết hôn thì đã là cho cô mặt mũi rồi, đừng có mà không biết tốt xấu!”
Khương Xán từ từ thức dậy, phát hiện trời đã sáng còn người đàn ông bên cạnh thì không thấy bóng dáng đâu.
Cô cảm thấy một bộ ngực nóng bỏng đang áp sát vào lưng cô, còn nghe thấy nhịp tim đập thình thịch. Mùi đàn ông trên người anh ta dường như quấn chặt lấy cô, cô hít thở sâu, tứ chi vẫn cứng đờ không cách nào hoạt động được.
Tay của người đàn ông bất ngờ ngừng lại.
“Biết tôi là ai không?”
Khương Xán sửng sốt.
Điều anh ta muốn nói là anh ta là chồng của cô, bây giờ là đêm tân hôn của họ, cái chuyện giữa vợ chồng này là điều bình thường.
Thế mà Khương Xán lại thật sự đáp lại câu hỏi của anh ta, rụt rè đưa ra một đáp án: “Tôi biết…….Anh là Cố Mãng.”
Mắt anh nhắm hờ, khóe miệng hơi nhếch lên.
Chỉ đáng tiếc là anh vốn không phải Cố Mãng.
Cô cũng không phải là Khương Dao.
Thực ra, từ lúc cô bước vào cửa thì anh đã nhìn ra, cô chỉ là một vật thay thế. Tuy không biết nguyên nhân bên trong, nhưng với tính khí của đại tiểu thư nhà họ Khương tuyệt đối không thể nào hạ mình gả cho một người đàn ông quê mùa được.
Nhưng mà không sao hết, cô là gả thay, anh cũng là cưới thay, hai người hòa rồi.
“Cố mãng……..”
Anh bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn đôi mắt long lanh như giọt nước, dáng vẻ nhút nhát, mếm yếu của cô giống như có một bàn tay vô hình bất ngờ bóp chặt lấy nơi sâu thẳm trong lòng anh, nơi mà không có một ai biết đến.
“Xin lỗi anh, tôi hơi căng thẳng.” Cô cắn môi, thử thăm dò đưa tay sờ cổ anh, “Anh là chồng tôi, làm gì với tôi đều là lẽ đương nhiên…… vậy, vậy chúng ta bắt đầu đi.”
Những giọt mồ hôi li ti chảy ra trên sóng mũi, cô vụng về tiến lại gần anh, nhưng cả người cứ run bần bật.
Cố Mãng trong lòng vừa rung động, vào lúc cô đang lúng ta lúng túng muốn tiến đến hôn vào khóe môi của anh thì đột nhiên anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đẩy cả cô và bản thân anh ra một khoảng.
Khương Xán ngây người, gương mặt đỏ ửng vẫn còn đó, trong đôi mắt to tỏ ra bối rối.
“Thôi,” anh nhìn cô, “Hôm nay cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Cố Mãng, tôi…….”
“Tôi nghĩ cô cần có thời gian thích ứng. Trước khi cô quen với việc mình đã có chồng, tôi sẽ không làm khó cô.”
Nói đến đây anh quay người rời đi.
Khương Xán nhìn tấm lưng trần của anh ngây người, không biết qua bao lâu bên tai truyền đến tiếng ngáy của người đàn ông.
Cô lúc này mới nhìn anh một cách kỹ càng.
Bộ dạng lúc ngủ của anh rất đẹp, mặt bên góc cạnh rõ ràng, đôi lông mày lưỡi mác vô cùng nam tính, cánh tay chắc khỏe gối dưới đầu, toàn thân cơ bắp, cô nhìn đến nỗi đỏ mặt tía tai.
Nhịp tim của Khương Xán đập rất nhanh, vội quay đầu đi.
Cô cảm thấy mơ màng mông lung, trong đầu đang nghĩ đến sự giễu cợt của người mẹ kế và Khương Dao trước khi kết hôn, bọn họ nói với cô, nhà họ Cố với bọn họ vốn dĩ là quen biết nhiều đời, thật sự từng có hôn ước nhưng sau khi nhà Cố xảy ra chuyện thì cứ ở mãi trong vùng núi hẻo lánh, nhà nghèo với bốn bức tường, đứa con trai kia của nhà họ Cố không ra gì, là một tên xã hội đen nổi tiếng gần xa, nghe nói còn ra vào trại giam…….
“Sao tôi có thể gả cho một tên lưu manh được chứ?” Khương Dao vênh váo hống hách, “Nhưng cô thì lại rất phù hợp, dù gì người mẹ kia của cô cũng không biết từng ở với bao nhiêu người đàn ông rồi, em trai em gái của cô đều là nghiệt chủng!”
“Người giống như cô chỉ có thể xứng với bọn lưu manh!”
“Xán Xán, con suy nghĩ kĩ xem,” thái độn của người cha cũng rất lạnh nhạt, “Chỉ cần con chịu thay Dao Dao gả cho Cố Mãng thì ta sẽ cho con một số tiền, con có thể dùng nó để chữa bệnh cho mẹ con rồi.”
Người mẹ kế châm chọc: “Để một kẻ tiện nhân như cô lấy thân phận nhị tiểu thư nhà họ Khương kết hôn thì đã là cho cô mặt mũi rồi, đừng có mà không biết tốt xấu!”
Khương Xán từ từ thức dậy, phát hiện trời đã sáng còn người đàn ông bên cạnh thì không thấy bóng dáng đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất