Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 3: Ăn Nhiều Chút, Gầy Quá Rồi!
Cô khoác lên một bộ đồ đi ra ngoài sân, nhìn thấy Cố Mãng đang tập thể dục buổi sáng.
Anh để ngực trần, hai tay luân phiên nâng tạ, các cơ bắp trên cơ thể giống như những viên gạch được rọi chiếu bởi ánh ban mai, anh giống như thần Mặt Trời từ trên trời giáng xuống. Gương mặt nhỏ nhắn của Khương xán nóng bừng, nhẹ nhàng hỏi thăm anh: “Dậy sớm thế à!”
Cố Mãng quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
Khương Xán nhìn xung quanh, cái sân này không lớn lại có chút bừa bộn, các bao cát, găng tay đấm bốc, gậy bóng chày và tạ tay đặt cạnh nhau. Cô sợ hãi không dám nói là lời đồn có phải là thật không, nhưng mà bình thường Cố Mãng đánh nhau chắc chắn là không thể thiếu.
Không biết người đàn ông này tính khí như thế nào?
Nghe nói những người đàn ông ở đây uống rượu say rồi đánh vợ là chuyện rất bình thường.
Khương Xán cắn cắn khóe môi, từ từ bước về phía trước, giống như hỏi bằng hơi thở: “À……đã ăn sáng chưa?”
“Chưa.” Người đàn ông thốt ra mấy chữ lạnh lùng, “Cô đi nấu đi.”
Khương Xán gật gật đầu liền quay lưng chạy vào nhà bếp.
Cô làm việc khéo léo. Không lâu sau liền mang ra một nồi cháo, chiên xong bánh trứng, còn đặc biệt làm một đĩa sốt thịt bò đẩy đến trước mặt Cố Mãng.
Cố Mãng ngẩng đầu, mở to mắt nhìn cô cười cười, trái tim bỗng nhiên đập mạnh, gắp một miếng thịt bò đặt vào trong dĩa.
Khương Xán ngỡ ngàng định từ chối thì nghe thấy giọng nói trầm ấm của người đán ông: “Ăn nhiều một chút, đã gấy như thế rồi!”
“Ồ…..”
Cô mím mím môi, thật ra cô có rất nhiều lời muốn nói với Cố Mãng. Ví dụ như cô muốn xi lỗi vì chuyện tối qua, rõ ràng là chuyện mà vợ chồng mới cưới thường làm mà lại làm như anh cưỡng ép cô vậy.
Lại ví dụ như, cô muốn hỏi về dự định sau này của anh, họ đã là vợ chồng rồi, ngày tháng sau này thế nào thì cũng nên có một kế hoạch.
Còn nữa, đến bây giờ cô còn chưa làm rõ công việc của anh là gì, lấy cái gì để nuôi gia đình…….
Giữa hai người cần phải tìm hiểu nhau nhiều hơn.
Nhưng thấy Cố Mãng cứ cúi đầu ăn cơm, khi anh nhấc tay lên, những vết chai dày trên các ngón tay hiện rõ, đây đều là do đánh vào bao cát nhiều lần mà có.
Khương Xán lời nói tới miệng nhưng lại phải dìm xuống.
Bữa cơm tân hôn đầu tiên im lặng nhưng kéo dài, trong lòng Khương Xán không phải không ủy khuất, chỉ là đã như thế này rồi, cô lại không có đường để quay đầu.
“Đúng rồi, hôm nay anh còn có việc gì khác không?” Khương Xán hỏi.
Cố Mãng ngây người, “Sao thế?”
“Tôi muốn vào trong thành phố một chuyến để trả lại váy cưới.” Cô mỉm cười nói.
Ánh mắt Cố Mãng ngây ra, việc kết hôn nay anh chưa từng quản tới, càng không biết váy cưới của cô là do thuê mà có. Người phụ nữ kết hôn là chuyện lớn một lần trong đời, chẳng phải đều là hân hoan mua váy cưới về nhà sao? Nghĩ đến đây, trong lòng anh có cảm giác lạ thường.
“Tôi không phải kêu anh đi cùng tôi!” Khương Xán thấy anh trầm mặc, vội vàng giải thích, “Trả váy cưới thì tôi tự đi là được, anh có việc thì cứ đi làm đi, kh6ng cần quan tâm đến tôi.”
“Ừ.” Người đàn ông điềm tĩnh đáp lời.
Hai người tôn trọng lẫn nhau, khách sáo với nhau như bạn cùng phòng.
Khương Xán giặt sạch váy cưới, xếp lại nguyên vẹn cho vào hộp, ngồi mấy chuyến xe buýt, khi đến tiệm đồ cưới thì đã gần trưa rồi.
Lúc kết hôn, ngoài khoảng tiền hồi môn đã hứa thì nhà họ Khương không chuẩn bị cho cô thứ gì nữa. Cô chỉ có thể tự mình đi tìm ở các đường lớn ngõ hẻm mới có thể tìm thấy tiệm váy cưới có giá cả vừa ý. Trong tiệm không lớn, nhân viên ở tiệm cũng nhìn người qua vẻ ngoài, thật ra người như Khương Xán đến thuê váy cưới càng không nhận được sự hoan nghênh.
“Cô à, cô chắc chắn chiếc váy cưới này sau này chúng tôi còn có thể cho thuê sao?” Nhân viên của tiệm rướn cổ họng, gương mặt tỏ vẻ khinh bỉ, “Cô tự mình xem xem, đã làm thành ra thế này rồi!”
Anh để ngực trần, hai tay luân phiên nâng tạ, các cơ bắp trên cơ thể giống như những viên gạch được rọi chiếu bởi ánh ban mai, anh giống như thần Mặt Trời từ trên trời giáng xuống. Gương mặt nhỏ nhắn của Khương xán nóng bừng, nhẹ nhàng hỏi thăm anh: “Dậy sớm thế à!”
Cố Mãng quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
Khương Xán nhìn xung quanh, cái sân này không lớn lại có chút bừa bộn, các bao cát, găng tay đấm bốc, gậy bóng chày và tạ tay đặt cạnh nhau. Cô sợ hãi không dám nói là lời đồn có phải là thật không, nhưng mà bình thường Cố Mãng đánh nhau chắc chắn là không thể thiếu.
Không biết người đàn ông này tính khí như thế nào?
Nghe nói những người đàn ông ở đây uống rượu say rồi đánh vợ là chuyện rất bình thường.
Khương Xán cắn cắn khóe môi, từ từ bước về phía trước, giống như hỏi bằng hơi thở: “À……đã ăn sáng chưa?”
“Chưa.” Người đàn ông thốt ra mấy chữ lạnh lùng, “Cô đi nấu đi.”
Khương Xán gật gật đầu liền quay lưng chạy vào nhà bếp.
Cô làm việc khéo léo. Không lâu sau liền mang ra một nồi cháo, chiên xong bánh trứng, còn đặc biệt làm một đĩa sốt thịt bò đẩy đến trước mặt Cố Mãng.
Cố Mãng ngẩng đầu, mở to mắt nhìn cô cười cười, trái tim bỗng nhiên đập mạnh, gắp một miếng thịt bò đặt vào trong dĩa.
Khương Xán ngỡ ngàng định từ chối thì nghe thấy giọng nói trầm ấm của người đán ông: “Ăn nhiều một chút, đã gấy như thế rồi!”
“Ồ…..”
Cô mím mím môi, thật ra cô có rất nhiều lời muốn nói với Cố Mãng. Ví dụ như cô muốn xi lỗi vì chuyện tối qua, rõ ràng là chuyện mà vợ chồng mới cưới thường làm mà lại làm như anh cưỡng ép cô vậy.
Lại ví dụ như, cô muốn hỏi về dự định sau này của anh, họ đã là vợ chồng rồi, ngày tháng sau này thế nào thì cũng nên có một kế hoạch.
Còn nữa, đến bây giờ cô còn chưa làm rõ công việc của anh là gì, lấy cái gì để nuôi gia đình…….
Giữa hai người cần phải tìm hiểu nhau nhiều hơn.
Nhưng thấy Cố Mãng cứ cúi đầu ăn cơm, khi anh nhấc tay lên, những vết chai dày trên các ngón tay hiện rõ, đây đều là do đánh vào bao cát nhiều lần mà có.
Khương Xán lời nói tới miệng nhưng lại phải dìm xuống.
Bữa cơm tân hôn đầu tiên im lặng nhưng kéo dài, trong lòng Khương Xán không phải không ủy khuất, chỉ là đã như thế này rồi, cô lại không có đường để quay đầu.
“Đúng rồi, hôm nay anh còn có việc gì khác không?” Khương Xán hỏi.
Cố Mãng ngây người, “Sao thế?”
“Tôi muốn vào trong thành phố một chuyến để trả lại váy cưới.” Cô mỉm cười nói.
Ánh mắt Cố Mãng ngây ra, việc kết hôn nay anh chưa từng quản tới, càng không biết váy cưới của cô là do thuê mà có. Người phụ nữ kết hôn là chuyện lớn một lần trong đời, chẳng phải đều là hân hoan mua váy cưới về nhà sao? Nghĩ đến đây, trong lòng anh có cảm giác lạ thường.
“Tôi không phải kêu anh đi cùng tôi!” Khương Xán thấy anh trầm mặc, vội vàng giải thích, “Trả váy cưới thì tôi tự đi là được, anh có việc thì cứ đi làm đi, kh6ng cần quan tâm đến tôi.”
“Ừ.” Người đàn ông điềm tĩnh đáp lời.
Hai người tôn trọng lẫn nhau, khách sáo với nhau như bạn cùng phòng.
Khương Xán giặt sạch váy cưới, xếp lại nguyên vẹn cho vào hộp, ngồi mấy chuyến xe buýt, khi đến tiệm đồ cưới thì đã gần trưa rồi.
Lúc kết hôn, ngoài khoảng tiền hồi môn đã hứa thì nhà họ Khương không chuẩn bị cho cô thứ gì nữa. Cô chỉ có thể tự mình đi tìm ở các đường lớn ngõ hẻm mới có thể tìm thấy tiệm váy cưới có giá cả vừa ý. Trong tiệm không lớn, nhân viên ở tiệm cũng nhìn người qua vẻ ngoài, thật ra người như Khương Xán đến thuê váy cưới càng không nhận được sự hoan nghênh.
“Cô à, cô chắc chắn chiếc váy cưới này sau này chúng tôi còn có thể cho thuê sao?” Nhân viên của tiệm rướn cổ họng, gương mặt tỏ vẻ khinh bỉ, “Cô tự mình xem xem, đã làm thành ra thế này rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất