Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 7: Cô Bị Người Ta Ức Hiếp Thì Liên Quan Gì Đến Anh
Cố Mãng cũng đoán được phần nào, tiếp tục điềm tĩnh nói: “Cô vào trong phòng kéo cái ngăn kéo tủ ra, trong đó có một cái hộp, cô lấy ra đây.”
Khương Xán “Ồ” một tiếng rồi làm theo lời của anh, đúng thật là tìm thấy một chiếc hộp khắc hoa nằm sâu trong ngăn tủ. Hoa văn trên chiếc hộp điêu khắc tinh tế, đẹp đẽ, còn tỏa ra một hương thơm thoang thoảng.
Cố Mãng nhận lấy rồi mở ra, bên trong lại là mấy món đồ trang sức bằng vàng. Có dây chuyền, có khoen tai, còn có nhẫn, nhất là chiếc vòng tay vàng ngọc kia kiểu dáng rất đặc biệt, ngọc bội dát vàng vừa ấm vừa trong suốt, đầy đủ màu sắc, đẹp đẽ khác thường.
Khương Xán mở to mắt, nhìn anh thắc mắc.
“Đây…….”
“Hai chúng ta kết hôn, tôi cũng chẳng có gì sính lễ gì cho cô.” Cố Mãng tùy ý lấy từng món đặt lên tay xem, “Những thứ này xem như là tôi bù đắp cho cô đi. Cô xem thử có còn điều gì không hài lòng nữa không?”
Bàn tay nhỏ bé của Khương Xán nắm chặt dưới bàn lại buông lỏng ra, tâm trạng có chút căng thẳng, lén lén liếc nhìn gương mặt lạnh lùng điển trai của Cố Mãng, không biết làm sao mà trong lòng tràn đầy sự ngọt ngào.
Mỗi một món trong số trang sức này tinh tế xinh đẹp đến nỗi không nhìn ra bất kỳ khuyết điềm nào.
Chỉ là sao anh ta lại có những món đồ này?
Cố Mãng nhìn ra suy nghĩ của cô, bất giác khẽ cười, “Yên tâm đi, những thứ này không phải đồ ăn trộm, đồ ăn cướp đâu, lai lịch chính đáng!”
Gương mặt Khương Xán phút chốc ửng đỏ lên.
Sao cô có thể nghi ngờ chồng mình như thế chứ.
“Cô giữ lại hết đi.” Cố Mãng đậy chiếc hộp lại rồi đẩy đến trước mặt cô, một đôi mắt sâu thẳm yên lặng nhìn cô, “Đây là tất cả những gì mà tôi có thể lấy ra rồi, cũng là tất cả của ngôi nhà này. Chúng ta đã kết hôn rồi, theo lý thì nên do quản lý chuyện trong nhà. Cho nên tôi giao hết toàn bộ trong cái nhà này cho cô đó!”
“Cố Mãng, tôi…….”
“Còn có một chuyện.” Anh chen ngang lời của cô, “Hôm nay cô về nhà mẹ, tôi không thể đi cùng cô được. Thay tôi gửi lời xin lỗi đến mọi người trong nhà.”
Khương Xán sững sờ, thở dài một hơi nhẹ nhõm, cả người thả lỏng ra.
“Ừm, được.” Cô mỉm cười nói, “Anh đi làm việc của anh đi, tôi đi một mình cũng được!”
Nhìn vẻ mặt như trút được gánh nặng của cô, Cố Mãng lắc lắc đầu, trong lòng cười thầm. Nàng dâu nhỏ này thú vị thật, hỉ nộ ái ố đều hiện hết lên trên mặt, một chút tâm tư cũng không giấu được.
Với tính cách này không bị người ta ức hiếp mới là lạ!
Ức hiếp?
Cố Mãng tay đang cầm đũa bỗng nhiên dừng lại, trái tim đột nhiên thắt chặt lại. Hôm nay cô về nhà mẹ, lỡ như thật sự bị người nhà đó ức hiếp thì phải làm sao?
Nhưng mà cô bị người ta ức hiếp thì có liên quan gì đến anh…..
Trong lòng Cố Mãng rối tun rối nùi, ăn đại vài miếng rồi buông chén đũa xuống, sau đó mặc áo khoác ra ngoài.
Khương Xán vốn không rõ hành tung của anh, sau khi dọn dẹp nhà của sơ qua một chút thì cũng đi cho kịp chuyến xe buýt. Trên đường thì nhận cuộc gọi của Lâm Vũ Tinh, nghe cô ấy cào nhào cả một đường, cho đến khi xuống xe mà điện thoại vẫn chưa ngắt.
“Chị nói em cũng quá tốt bụng rồi! Hôm nay là ngày gì? Là ngày em về nhà mẹ! Mà chồng em lại chơi trò mất tích sao? Rốt cuộc anh ta có để ý đến em không, có để ý đến cuộc hôn nhân này không vậy?”
Khương Xán chỉ cười cười ngốc nghếch.
Lâm Vũ Tinh là đàn chị cao hơn cô hai khóa, là người bạn thân nhất của cô thời học sinh, tính cách nhiệt tình xông xáo, Khương Xán thường nói nếu cô ấy sinh ra ở thời cổ đại thi nhất định là một nữ hiệp.
Lúc này thì vị nữ hiệp này không thể nhẫn nhịn, bùng nổ như một khẩu đại bác: “Cái tên nghèo rớt mồng tơi như anh ta mà có thể cưới được em là nhờ phước đức của tổ tiên đó! Mà lại còn không biết trân trọng, đến việc về nhà mẹ mà cũng không đi cùng em, anh ta…….”
“Thôi được rồi!” Khương Xán ngại ngùng cất lời, “Là em không muốn anh ấy đi cùng em, hôm nay…….hôm nay em về nhà là để đòi tiền, có anh ta đi cùng em thì chẳng phải tất cả đều bị bại lộ hết sao!”
Người ở đầu dâu bên kia trầm mặc một lúc, chỉ nghe thấy tiếng hơi thở nặng nề của Lâm Vũ Tinh.
“Xán Xán, hạnh phúc cả đời này của em đều đã bị dính chặt vào trong rồi!”
Khương Xán “Ồ” một tiếng rồi làm theo lời của anh, đúng thật là tìm thấy một chiếc hộp khắc hoa nằm sâu trong ngăn tủ. Hoa văn trên chiếc hộp điêu khắc tinh tế, đẹp đẽ, còn tỏa ra một hương thơm thoang thoảng.
Cố Mãng nhận lấy rồi mở ra, bên trong lại là mấy món đồ trang sức bằng vàng. Có dây chuyền, có khoen tai, còn có nhẫn, nhất là chiếc vòng tay vàng ngọc kia kiểu dáng rất đặc biệt, ngọc bội dát vàng vừa ấm vừa trong suốt, đầy đủ màu sắc, đẹp đẽ khác thường.
Khương Xán mở to mắt, nhìn anh thắc mắc.
“Đây…….”
“Hai chúng ta kết hôn, tôi cũng chẳng có gì sính lễ gì cho cô.” Cố Mãng tùy ý lấy từng món đặt lên tay xem, “Những thứ này xem như là tôi bù đắp cho cô đi. Cô xem thử có còn điều gì không hài lòng nữa không?”
Bàn tay nhỏ bé của Khương Xán nắm chặt dưới bàn lại buông lỏng ra, tâm trạng có chút căng thẳng, lén lén liếc nhìn gương mặt lạnh lùng điển trai của Cố Mãng, không biết làm sao mà trong lòng tràn đầy sự ngọt ngào.
Mỗi một món trong số trang sức này tinh tế xinh đẹp đến nỗi không nhìn ra bất kỳ khuyết điềm nào.
Chỉ là sao anh ta lại có những món đồ này?
Cố Mãng nhìn ra suy nghĩ của cô, bất giác khẽ cười, “Yên tâm đi, những thứ này không phải đồ ăn trộm, đồ ăn cướp đâu, lai lịch chính đáng!”
Gương mặt Khương Xán phút chốc ửng đỏ lên.
Sao cô có thể nghi ngờ chồng mình như thế chứ.
“Cô giữ lại hết đi.” Cố Mãng đậy chiếc hộp lại rồi đẩy đến trước mặt cô, một đôi mắt sâu thẳm yên lặng nhìn cô, “Đây là tất cả những gì mà tôi có thể lấy ra rồi, cũng là tất cả của ngôi nhà này. Chúng ta đã kết hôn rồi, theo lý thì nên do quản lý chuyện trong nhà. Cho nên tôi giao hết toàn bộ trong cái nhà này cho cô đó!”
“Cố Mãng, tôi…….”
“Còn có một chuyện.” Anh chen ngang lời của cô, “Hôm nay cô về nhà mẹ, tôi không thể đi cùng cô được. Thay tôi gửi lời xin lỗi đến mọi người trong nhà.”
Khương Xán sững sờ, thở dài một hơi nhẹ nhõm, cả người thả lỏng ra.
“Ừm, được.” Cô mỉm cười nói, “Anh đi làm việc của anh đi, tôi đi một mình cũng được!”
Nhìn vẻ mặt như trút được gánh nặng của cô, Cố Mãng lắc lắc đầu, trong lòng cười thầm. Nàng dâu nhỏ này thú vị thật, hỉ nộ ái ố đều hiện hết lên trên mặt, một chút tâm tư cũng không giấu được.
Với tính cách này không bị người ta ức hiếp mới là lạ!
Ức hiếp?
Cố Mãng tay đang cầm đũa bỗng nhiên dừng lại, trái tim đột nhiên thắt chặt lại. Hôm nay cô về nhà mẹ, lỡ như thật sự bị người nhà đó ức hiếp thì phải làm sao?
Nhưng mà cô bị người ta ức hiếp thì có liên quan gì đến anh…..
Trong lòng Cố Mãng rối tun rối nùi, ăn đại vài miếng rồi buông chén đũa xuống, sau đó mặc áo khoác ra ngoài.
Khương Xán vốn không rõ hành tung của anh, sau khi dọn dẹp nhà của sơ qua một chút thì cũng đi cho kịp chuyến xe buýt. Trên đường thì nhận cuộc gọi của Lâm Vũ Tinh, nghe cô ấy cào nhào cả một đường, cho đến khi xuống xe mà điện thoại vẫn chưa ngắt.
“Chị nói em cũng quá tốt bụng rồi! Hôm nay là ngày gì? Là ngày em về nhà mẹ! Mà chồng em lại chơi trò mất tích sao? Rốt cuộc anh ta có để ý đến em không, có để ý đến cuộc hôn nhân này không vậy?”
Khương Xán chỉ cười cười ngốc nghếch.
Lâm Vũ Tinh là đàn chị cao hơn cô hai khóa, là người bạn thân nhất của cô thời học sinh, tính cách nhiệt tình xông xáo, Khương Xán thường nói nếu cô ấy sinh ra ở thời cổ đại thi nhất định là một nữ hiệp.
Lúc này thì vị nữ hiệp này không thể nhẫn nhịn, bùng nổ như một khẩu đại bác: “Cái tên nghèo rớt mồng tơi như anh ta mà có thể cưới được em là nhờ phước đức của tổ tiên đó! Mà lại còn không biết trân trọng, đến việc về nhà mẹ mà cũng không đi cùng em, anh ta…….”
“Thôi được rồi!” Khương Xán ngại ngùng cất lời, “Là em không muốn anh ấy đi cùng em, hôm nay…….hôm nay em về nhà là để đòi tiền, có anh ta đi cùng em thì chẳng phải tất cả đều bị bại lộ hết sao!”
Người ở đầu dâu bên kia trầm mặc một lúc, chỉ nghe thấy tiếng hơi thở nặng nề của Lâm Vũ Tinh.
“Xán Xán, hạnh phúc cả đời này của em đều đã bị dính chặt vào trong rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất