Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 8: Về Nhà Lấy Của Hồi Môn
Nụ cười trên môi của Khương Xán đột nhiên ngưng lại, trong lòng thoáng lên có chút bi ai.
Lâm Vũ Tinh nói không sai, hôn nhân là chuyện cả đời, mà cô lại gả đi một cách không suy nghĩ như vậy, ngay cả trong những tác phẩm kinh điển còn chưa từng nói như vậy nữa, vậy chẳng phải hạnh phúc cả đời của mình bị mắc kẹt vào trong rồi sao?
Có điều…………
Khương Xán mím môi, khẽ cười nhẹ với chiếc điện thoại nói: “Nào có thảm đến như thế chứ? Thực ra em cần phải cảm ơn Cố Mãng, nếu không phải là anh ta cưới em thì em còn không lấy được ba mươi vạn hồi môn rồi đó!”
Chỉ cần bệnh của mẹ tốt lên, chỉ cần em trai có thể học hành đàng hoàng, an tâm mà sống thì đây chính là hạnh phúc lớn nhất của cô.
“Được rồi, không nói chuyện với chị nữa!” Khương Xán vội vã cúp điện thoại, “Hôm nay em về nhà lấy tiền, đợi em lấy được tiền rồi thì sẽ gọi lại cho chị thông báo tin mừng nhé!”
Khương Xán cẩn thận cất điện thoại vào túi xách, không đi được bao lâu thì đã đến một con phố buôn bán sầm uất nhất ở Giang Châu. Cô đứng ở trên phố, nhìn sự đông đúc, náo nhiệt ở trên phố, đột nhiên cảm thấy giống như trải qua mấy đời người vậy.
………………..
“Dô, em gái về rồi à!” Giọng nói sắc bén của Khương Dao lộ ra sự châm chọc, từ trên cầu thang đi xuống, nghênh ngang kiêu ngạo thăm dò cô từ trên xuống dưới một lượt.
Không biết những ngày vừa qua cô sống có tốt không?
Vừa nghĩ đến người mà cô gả là một kẻ bần cùng nhà nghèo nát chỉ có bốn bức tường, là một tên côn đồ nổi tiến gần xa thì Khương Dao thầm mừng rỡ.
Từ nhỏ đến lớn dường như là cái gì thì cô cũng không bì được với Khương Xán.
Cho dù Khương Xán mặc bộ đồ cũ của mấy năm trước thì cũng có người khen cô xinh đẹp.
Khương Xán tính tình dịu dàng, mọi người đều thích tiếp xúc gần gũi với cô.
Đến thành tích học tập thì Khương Xán cũng là người luôn luôn dẫn đầu.
Từ nhỏ Khương Dao đã xem Khương Xán như cái gai trong mắt, cho dù từ trong lòng của Khương Xán chưa từng có ý muốn hại cô ta, nhưng cô ta lại luôn nắm bắt tất cả cơ hội, dùng tất cả mọi cách để khiến cho Khương Xán xấu mặt.
Lần gả thay này khiến cho Khương Dao như trút đi gánh nặng trong lòng, chỉ có điều cô ta còn chưa cảm thấy thỏa mãn, cô ta còn muốn nhìn thấy Khương Xán thảm hại hơn, buồn bã hơn nữa.
“Em gái, cảm giác khi kết hôn có tốt không?” Khương Dao cố tỏ ra nhiệt tình nắm lấy tay cô, trong nụ cười ẩn chứa mấy phần tâm cơ, “Nghe nói hôn nhân của người đời trước đều là làm theo lệnh của cha mẹ, trước khi vào động phòng thì cả hai cũng chưa từng thấy………… hơ, cuộc kết hôn này của cô lại rất cổ điển à!”
Khương Xán cười gượng vài tiếng rồi nhẹ nhàng rút tay ra.
Đối vơi ngôi nhà này cô chẳng có thiện cảm gì mấy, chỉ muốn lấy tiền rồi mau chóng rời đi, rồi từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì đến nhà họ Khương nữa.
“Nghe nói em rể lúc trước vì ẩu đả đánh nhau nên từng vào tù mấy lần à?” Ánh mắt Khương Dao khinh miệt, ẩn giấu nụ cười, “Vậy bây giờ anh ta làm gì? Có nghề nghiệp chính đáng không? Nếu mà không có thì lấy gì mà nuôi cô vậy?”
“Nếu như em rể thực sự không tìm được việc làm thì chị có thể giúp đỡ anh ta đó! Hơ, tôi giới thiệu cho anh ta mấy công việc tốt, ví dụ như là ra công trường chuyển gạch, tới bến tàu bốc vác hàng hóa gì đó, rất hợp với anh ta đúng chứ? Nếu không thì để anh ta đến công ty, vừa hay còn thiếu một bảo vệ giữ cửa, cứ để anh ta làm ở đây trước!”
Khương Xán ngước mắt nhìn cô ta.
Trong lòng Khương Dao thắt lại. Khương Xán trong ấn tượng của cô chẳng phải là một người nhẫn nhục chịu đựng, không đánh trả hay sao? Hôm nay trong ánh mắt này dường như có chút gì đó khác thường.
Khương Xán hít thở sâu một hơi, nhìn chằm chằm Khương Dao, nhấn rõ ràng từng chữ: “Chồng tôi tuy rằng có chút khuyết điểm, nhưng không hề ảnh hưởng đến năng lực kiếm tiền nuôi gia đình của anh ấy. Đừng nói là anh ấy nuôi gia đình không vấn đề gì, cho dù anh ấy thật sự cần tìm việc làm thì cũng không đến nỗi phải đến cầu xin chị. Những công việc tốt mà chị nói vẫn là hãy giữ lại cho anh rể tương lai đi nhé!”
“Cô…………”
Sắc mặt Khương Dao liền thay đổi, “Khương Xán, cô đang nói chuyện với ai vậy?”
“Sao thế?” Khương Xán điềm tĩnh trả lời, “Vác gạch ở công trường, bốc hàng ở bến tàu, làm một con chó bảo vệ………Nhưng công việc này chẳng phải chị cảm thấy không tệ sao? Chị kêu chồng tôi làm những việc này thì là giúp đỡ chúng tôi, còn tôi kêu chị giữ lại cho anh rể tương lai thì lại không xem là tình nghĩa chị em rồi?”
Khương Dao vô cùng tức giận, cô còn chưa từng nhìn thấy cái miệng này của Khương Xán lại lợi hại như vậy.
“Hơ, loại đàn ông đó thì cũng chỉ có cô xem như là bảo bối mà bảo vệ thôi!”
Khương Dao đảo mắt, bĩu môi, quay lưng đi lên lầu, vừa đi vừa lạnh lùng ngâm nga: “Đừng tưởng rằng tôi không biết hôm nay cô về là muốn làm gì……..hơ, có đều ba không có ở nhà, cô đến cũng vô ích!”
“Chị nói cái gì?”
Trong tim của Khương Xán đập thình thịch, lập tức có một dự cảm không lành.
Lâm Vũ Tinh nói không sai, hôn nhân là chuyện cả đời, mà cô lại gả đi một cách không suy nghĩ như vậy, ngay cả trong những tác phẩm kinh điển còn chưa từng nói như vậy nữa, vậy chẳng phải hạnh phúc cả đời của mình bị mắc kẹt vào trong rồi sao?
Có điều…………
Khương Xán mím môi, khẽ cười nhẹ với chiếc điện thoại nói: “Nào có thảm đến như thế chứ? Thực ra em cần phải cảm ơn Cố Mãng, nếu không phải là anh ta cưới em thì em còn không lấy được ba mươi vạn hồi môn rồi đó!”
Chỉ cần bệnh của mẹ tốt lên, chỉ cần em trai có thể học hành đàng hoàng, an tâm mà sống thì đây chính là hạnh phúc lớn nhất của cô.
“Được rồi, không nói chuyện với chị nữa!” Khương Xán vội vã cúp điện thoại, “Hôm nay em về nhà lấy tiền, đợi em lấy được tiền rồi thì sẽ gọi lại cho chị thông báo tin mừng nhé!”
Khương Xán cẩn thận cất điện thoại vào túi xách, không đi được bao lâu thì đã đến một con phố buôn bán sầm uất nhất ở Giang Châu. Cô đứng ở trên phố, nhìn sự đông đúc, náo nhiệt ở trên phố, đột nhiên cảm thấy giống như trải qua mấy đời người vậy.
………………..
“Dô, em gái về rồi à!” Giọng nói sắc bén của Khương Dao lộ ra sự châm chọc, từ trên cầu thang đi xuống, nghênh ngang kiêu ngạo thăm dò cô từ trên xuống dưới một lượt.
Không biết những ngày vừa qua cô sống có tốt không?
Vừa nghĩ đến người mà cô gả là một kẻ bần cùng nhà nghèo nát chỉ có bốn bức tường, là một tên côn đồ nổi tiến gần xa thì Khương Dao thầm mừng rỡ.
Từ nhỏ đến lớn dường như là cái gì thì cô cũng không bì được với Khương Xán.
Cho dù Khương Xán mặc bộ đồ cũ của mấy năm trước thì cũng có người khen cô xinh đẹp.
Khương Xán tính tình dịu dàng, mọi người đều thích tiếp xúc gần gũi với cô.
Đến thành tích học tập thì Khương Xán cũng là người luôn luôn dẫn đầu.
Từ nhỏ Khương Dao đã xem Khương Xán như cái gai trong mắt, cho dù từ trong lòng của Khương Xán chưa từng có ý muốn hại cô ta, nhưng cô ta lại luôn nắm bắt tất cả cơ hội, dùng tất cả mọi cách để khiến cho Khương Xán xấu mặt.
Lần gả thay này khiến cho Khương Dao như trút đi gánh nặng trong lòng, chỉ có điều cô ta còn chưa cảm thấy thỏa mãn, cô ta còn muốn nhìn thấy Khương Xán thảm hại hơn, buồn bã hơn nữa.
“Em gái, cảm giác khi kết hôn có tốt không?” Khương Dao cố tỏ ra nhiệt tình nắm lấy tay cô, trong nụ cười ẩn chứa mấy phần tâm cơ, “Nghe nói hôn nhân của người đời trước đều là làm theo lệnh của cha mẹ, trước khi vào động phòng thì cả hai cũng chưa từng thấy………… hơ, cuộc kết hôn này của cô lại rất cổ điển à!”
Khương Xán cười gượng vài tiếng rồi nhẹ nhàng rút tay ra.
Đối vơi ngôi nhà này cô chẳng có thiện cảm gì mấy, chỉ muốn lấy tiền rồi mau chóng rời đi, rồi từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì đến nhà họ Khương nữa.
“Nghe nói em rể lúc trước vì ẩu đả đánh nhau nên từng vào tù mấy lần à?” Ánh mắt Khương Dao khinh miệt, ẩn giấu nụ cười, “Vậy bây giờ anh ta làm gì? Có nghề nghiệp chính đáng không? Nếu mà không có thì lấy gì mà nuôi cô vậy?”
“Nếu như em rể thực sự không tìm được việc làm thì chị có thể giúp đỡ anh ta đó! Hơ, tôi giới thiệu cho anh ta mấy công việc tốt, ví dụ như là ra công trường chuyển gạch, tới bến tàu bốc vác hàng hóa gì đó, rất hợp với anh ta đúng chứ? Nếu không thì để anh ta đến công ty, vừa hay còn thiếu một bảo vệ giữ cửa, cứ để anh ta làm ở đây trước!”
Khương Xán ngước mắt nhìn cô ta.
Trong lòng Khương Dao thắt lại. Khương Xán trong ấn tượng của cô chẳng phải là một người nhẫn nhục chịu đựng, không đánh trả hay sao? Hôm nay trong ánh mắt này dường như có chút gì đó khác thường.
Khương Xán hít thở sâu một hơi, nhìn chằm chằm Khương Dao, nhấn rõ ràng từng chữ: “Chồng tôi tuy rằng có chút khuyết điểm, nhưng không hề ảnh hưởng đến năng lực kiếm tiền nuôi gia đình của anh ấy. Đừng nói là anh ấy nuôi gia đình không vấn đề gì, cho dù anh ấy thật sự cần tìm việc làm thì cũng không đến nỗi phải đến cầu xin chị. Những công việc tốt mà chị nói vẫn là hãy giữ lại cho anh rể tương lai đi nhé!”
“Cô…………”
Sắc mặt Khương Dao liền thay đổi, “Khương Xán, cô đang nói chuyện với ai vậy?”
“Sao thế?” Khương Xán điềm tĩnh trả lời, “Vác gạch ở công trường, bốc hàng ở bến tàu, làm một con chó bảo vệ………Nhưng công việc này chẳng phải chị cảm thấy không tệ sao? Chị kêu chồng tôi làm những việc này thì là giúp đỡ chúng tôi, còn tôi kêu chị giữ lại cho anh rể tương lai thì lại không xem là tình nghĩa chị em rồi?”
Khương Dao vô cùng tức giận, cô còn chưa từng nhìn thấy cái miệng này của Khương Xán lại lợi hại như vậy.
“Hơ, loại đàn ông đó thì cũng chỉ có cô xem như là bảo bối mà bảo vệ thôi!”
Khương Dao đảo mắt, bĩu môi, quay lưng đi lên lầu, vừa đi vừa lạnh lùng ngâm nga: “Đừng tưởng rằng tôi không biết hôm nay cô về là muốn làm gì……..hơ, có đều ba không có ở nhà, cô đến cũng vô ích!”
“Chị nói cái gì?”
Trong tim của Khương Xán đập thình thịch, lập tức có một dự cảm không lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất