Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 26: Vừa Ngứa Ngáy Vừa Trống Rỗng
Trái tim của Bạch Cảnh Uyên thắt lại.
Qua điện thoại anh cũng có thể cảm nhận được luồng sát khí tỏa ra từ vị đại ca này.
Lẽ nào phá chuyện tốt của anh ấy rồi?
Bạch Cảnh Uyên nhìn đồng hồ rồi tự vỗ mạnh vào đầu mình. Thật đáng chết mà! Nếu bản thân đang vui vẻ mà bị cắt ngang thì anh cũng muốn đâp người đó thành từng mảnh!
“Anh Ba…..” Anh cười thảo mai giải thích, “Nếu không phải là chuyện khẩn cấp thì em cũng sẽ không gọi anh vào lúc này. Em còn tưởng rằng anh không đi ngủ sớm như vậy….”
“Có gì thì mau nói đi!”
Cố Mãng tức giận gầm gừ, xoay người bước ra ban công, đóng sập cánh cửa sau lưng.
“Ương Thành, em e rằng anh phải về một chuyến rồi.” Bạch Cảnh Uyên thấp giọng, “Bây giờ tin tức anh chưa chết đã truyền ra rồi, ông của anh rất kích động, các cô chú, các cô, bọn họ đều………”
“Ừm, tôi biết rồi.” Cố Mãng cau mày, “Tôi sẽ liên hệ riêng với bọn họ, nhưng chuyện trở về Ương Thành phải hoãn lại.”
Bạch Cảnh Uyên không biết phải làm sao, chỉ đành thốt lên một tiếng “Ồ”.
“Đúng rồi, anh Ba, hôm nay em đã kiểm tra rất kỹ, khách hàng mà chị dâu đi gặp chính là người mà Trình Tiêu Tiêu đã đi theo ba tháng mà không lấy được đơn hàng! Hơ……Em đã làm một mánh khóe nhỏ, để chị dâu ký tên thành công rồi, khoản tiền này không nhỏ, chị ấy có thể lấy được mười vạn tệ đó……..”
Cố Mãng kìm nén ngọn lửa trong lòng, không thèm nghe anh ta lải nhải xong thì đã cúp máy.
Bạch Cảnh Uyên lại mơ hồ, rót một ly rượu cho Diệp Sâm ở bên cạnh, sợ hãi hỏi: “Tôi lại nói sai cái gì rồi à?”
Diệp Sâm suýt chút bật cười quay lưng đi.
“Cậu làm loạn chuyện tốt của anh ấy thì anh ấy có thể có thái độ gì với cậu chứ?”
Bạch Cảnh Uyên vô cùng hối hận và không vả vào miệng mình.
“Còn có, Khương Xán ký được đơn hàng, cậu nhiều chuyện gì vậy?”
“Cái này….” Bạch Cảnh Uyên trợn to hai mắt, “Chẳng lẽ tôi lại làm sai nữa rồi sao?”
Diệp Sâm trợn mắt nhìn anh ta, “Trình Tiêu Tiêu theo ba tháng mà không lấy được đơn hàng của khách, để một người mới như Khương Xán lấy được, công ty người đông phức tạp, cậu nghĩ mọi người sẽ nói cô ấy thế nào?”
Bạch Cảnh Uyên: “……..”
“Hơn nữa, tôi đã xem qua kế hoạch bán hàng của Khương Xán rồi.” Diệp Sâm thở dài, “Đó là bản kế hoạch vô cùng hoàn hảo, cho dù cậu không nhiều chuyện thì Tiêu tổng cũng sẽ ký vào đơn hàng này thôi!”
“Cho nên Khương Xán có thể ký được đơn hàng hoàn toàn không phải là công lao của cậu, hiểu chưa?”
Gương mặt Bạch Cảnh Uyên méo mó, khóc không ra nước mắt.
“Sau này nói chuyện hay làm việc thì hãy suy nghĩ cho kỹ càng!” Diệp Sâm vỗ vỗ vai hắn, “Haiz, năm đó tôi thật sự nên học y thì mới có thể trị được cái não cho cậu!”
Cố Mãng tựa vào lan can ban công, đôi mắt sâu thẳm như hòa vào màn đêm, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Gió đêm thổi hiu hiu mát lạnh, anh tỉnh táo hơn rất nhiều. Không lâu sau, anh xoay người trở về phòng, Khương Xán đã không còn ở trong phòng ngủ nữa, anh nhìn xung quanh thì nghe thấy tiếng máy giặt trong phòng tắm.
Khương Xán cũng nhìn thấy anh, khẽ nhếch môi lộ ra hai má lúm.
Cô có chút xấu hổ, cúi đầu chia ra quần áo giặt máy và giặt tay, nhẹ giọng nói: “Anh ngủ trước đi, tôi giặt quần áo.”
Cố Mãng khẽ thở dài, trong lòng thầm than thở.
Cái chuyện hứng thú này lúc đến thì cuồn cuộn dữ dội, đột nhiên bị ngắt quãng cũng rất là khó chịu.
Giờ anh phải từ từ kìm lại.
Cảm giác này giống như có hàng triệu con sâu đang từng chút từng chút chui rút trong cơ thể anh, vừa ngứa ngáy vừa trống rỗng.
Nhưng anh lại không thể tỏ ra giống một tên háo sắc trước mặt cô, không thể ép cô lên giường lần nữa.
Thế là anh cũng miễn cưỡng cười cười, trở lại phòng khách, nặng nề ngã vào sô pha như búa bổ, kéo chăn bông che thật chặt.
……….
Chuyện Khương Xán ký được đơn hàng nhanh chóng lan truyền khắp công ty, thậm chí một số tiền bối trong phòng kinh doanh cũng nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ.
Hai tháng trước đều không có thành tích, nhưng chớp mắt đã ký được đơn hàng lớn, quả thật khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Tại cuộc họp thường kỳ của bộ phận kinh doanh, giám đốc kinh doanh đã gọi tên biểu dương cô, nói rằng cô có tiềm năng vô hạn còn thưởng cho cô một khoản tiền để khích lệ.
Khương Xán vẫn luôn duy trì sự tỉnh táo, yên lặng quan sát ánh mắt của mọi người.
Một số lời chúc mừng là thật lòng, có một số tiếng vỗ tay chỉ là phụ họa theo.
Cũng có những sự mỉa mai và ganh tỵ trắng trợn giống với Trình Tiêu Tiêu.
Nhưng Khương Xán không quan tâm đến điều này, cô chỉ chú ý đến những con số trên thẻ ngân hàng của mình.
“Hơ, giả vờ tốt thật!” Cô đi ngang qua phòng pha trà, nghe thấy có người đang thảo luận ở bên trong, “Khi giám đốc khen cô ấy, trông cô ấy rất bình tĩnh! Trông giống như một người đã có kinh nghiệm vậy.”
“Nói không chừng người ta đã là người có kinh nghiệm rồi đấy!” Một giọng nói lanh lảnh khác cười nói, “Người ngày thường càng giả bộ vô tội thì có thể càng có nhiều chuyện để nói đó!”
“Cô đã nghe nói gì rồi?”
“Suỵt…..” Người kia thấp giọng nói, “Tôi nghe nói Khương Xán lấy được đơn hàng này là do có người đứng sau lưng cô ta giúp đỡ!”
“Ai vậy? Giám đốc Phương? Tôi nghe nói rằng giám đốc Phương đã từng theo đuổi Khương Xán khi anh ta còn học đại học, theo đuổi rất quyết liệt đó! Hơ, nhưng Khương Xán không đáp lại anh ta!”
“Có thể không phải là Phương Tấn Dương, có chuyện tốt này thì tại sao anh ấy lại đưa nó cho Khương Xán mà không phải là bạn gái của mình? Hơn nữa, Trình Tiêu Tiêu đã theo ba tháng mà không ký được đơn hàng, cho dù đổi thành Phương Tần Dương thì cũng như thế không thể ký được đâu!”
“Ý anh là…..có một nhân vật lớn hơn ở trên Khương Xán?”
Mấy người thì thào thì thầm, rồi phá lên cười.
Khương Xán cảm thấy buồn chán, xoay người rời đi, nhưng không ngờ vừa quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Trình Tiêu Tiêu.
Cô giật mình, tim đập thình thịch, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.
“Xin chào, giám đốc Trình.”
Trình Tiêu Tiêu khoanh tay trước ngực, chế nhạo nhìn cô, “Hơ, có cô cả ngày lảng vảng trước mắt tôi, tôi còn có thể tốt được sao?”
Qua điện thoại anh cũng có thể cảm nhận được luồng sát khí tỏa ra từ vị đại ca này.
Lẽ nào phá chuyện tốt của anh ấy rồi?
Bạch Cảnh Uyên nhìn đồng hồ rồi tự vỗ mạnh vào đầu mình. Thật đáng chết mà! Nếu bản thân đang vui vẻ mà bị cắt ngang thì anh cũng muốn đâp người đó thành từng mảnh!
“Anh Ba…..” Anh cười thảo mai giải thích, “Nếu không phải là chuyện khẩn cấp thì em cũng sẽ không gọi anh vào lúc này. Em còn tưởng rằng anh không đi ngủ sớm như vậy….”
“Có gì thì mau nói đi!”
Cố Mãng tức giận gầm gừ, xoay người bước ra ban công, đóng sập cánh cửa sau lưng.
“Ương Thành, em e rằng anh phải về một chuyến rồi.” Bạch Cảnh Uyên thấp giọng, “Bây giờ tin tức anh chưa chết đã truyền ra rồi, ông của anh rất kích động, các cô chú, các cô, bọn họ đều………”
“Ừm, tôi biết rồi.” Cố Mãng cau mày, “Tôi sẽ liên hệ riêng với bọn họ, nhưng chuyện trở về Ương Thành phải hoãn lại.”
Bạch Cảnh Uyên không biết phải làm sao, chỉ đành thốt lên một tiếng “Ồ”.
“Đúng rồi, anh Ba, hôm nay em đã kiểm tra rất kỹ, khách hàng mà chị dâu đi gặp chính là người mà Trình Tiêu Tiêu đã đi theo ba tháng mà không lấy được đơn hàng! Hơ……Em đã làm một mánh khóe nhỏ, để chị dâu ký tên thành công rồi, khoản tiền này không nhỏ, chị ấy có thể lấy được mười vạn tệ đó……..”
Cố Mãng kìm nén ngọn lửa trong lòng, không thèm nghe anh ta lải nhải xong thì đã cúp máy.
Bạch Cảnh Uyên lại mơ hồ, rót một ly rượu cho Diệp Sâm ở bên cạnh, sợ hãi hỏi: “Tôi lại nói sai cái gì rồi à?”
Diệp Sâm suýt chút bật cười quay lưng đi.
“Cậu làm loạn chuyện tốt của anh ấy thì anh ấy có thể có thái độ gì với cậu chứ?”
Bạch Cảnh Uyên vô cùng hối hận và không vả vào miệng mình.
“Còn có, Khương Xán ký được đơn hàng, cậu nhiều chuyện gì vậy?”
“Cái này….” Bạch Cảnh Uyên trợn to hai mắt, “Chẳng lẽ tôi lại làm sai nữa rồi sao?”
Diệp Sâm trợn mắt nhìn anh ta, “Trình Tiêu Tiêu theo ba tháng mà không lấy được đơn hàng của khách, để một người mới như Khương Xán lấy được, công ty người đông phức tạp, cậu nghĩ mọi người sẽ nói cô ấy thế nào?”
Bạch Cảnh Uyên: “……..”
“Hơn nữa, tôi đã xem qua kế hoạch bán hàng của Khương Xán rồi.” Diệp Sâm thở dài, “Đó là bản kế hoạch vô cùng hoàn hảo, cho dù cậu không nhiều chuyện thì Tiêu tổng cũng sẽ ký vào đơn hàng này thôi!”
“Cho nên Khương Xán có thể ký được đơn hàng hoàn toàn không phải là công lao của cậu, hiểu chưa?”
Gương mặt Bạch Cảnh Uyên méo mó, khóc không ra nước mắt.
“Sau này nói chuyện hay làm việc thì hãy suy nghĩ cho kỹ càng!” Diệp Sâm vỗ vỗ vai hắn, “Haiz, năm đó tôi thật sự nên học y thì mới có thể trị được cái não cho cậu!”
Cố Mãng tựa vào lan can ban công, đôi mắt sâu thẳm như hòa vào màn đêm, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Gió đêm thổi hiu hiu mát lạnh, anh tỉnh táo hơn rất nhiều. Không lâu sau, anh xoay người trở về phòng, Khương Xán đã không còn ở trong phòng ngủ nữa, anh nhìn xung quanh thì nghe thấy tiếng máy giặt trong phòng tắm.
Khương Xán cũng nhìn thấy anh, khẽ nhếch môi lộ ra hai má lúm.
Cô có chút xấu hổ, cúi đầu chia ra quần áo giặt máy và giặt tay, nhẹ giọng nói: “Anh ngủ trước đi, tôi giặt quần áo.”
Cố Mãng khẽ thở dài, trong lòng thầm than thở.
Cái chuyện hứng thú này lúc đến thì cuồn cuộn dữ dội, đột nhiên bị ngắt quãng cũng rất là khó chịu.
Giờ anh phải từ từ kìm lại.
Cảm giác này giống như có hàng triệu con sâu đang từng chút từng chút chui rút trong cơ thể anh, vừa ngứa ngáy vừa trống rỗng.
Nhưng anh lại không thể tỏ ra giống một tên háo sắc trước mặt cô, không thể ép cô lên giường lần nữa.
Thế là anh cũng miễn cưỡng cười cười, trở lại phòng khách, nặng nề ngã vào sô pha như búa bổ, kéo chăn bông che thật chặt.
……….
Chuyện Khương Xán ký được đơn hàng nhanh chóng lan truyền khắp công ty, thậm chí một số tiền bối trong phòng kinh doanh cũng nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ.
Hai tháng trước đều không có thành tích, nhưng chớp mắt đã ký được đơn hàng lớn, quả thật khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Tại cuộc họp thường kỳ của bộ phận kinh doanh, giám đốc kinh doanh đã gọi tên biểu dương cô, nói rằng cô có tiềm năng vô hạn còn thưởng cho cô một khoản tiền để khích lệ.
Khương Xán vẫn luôn duy trì sự tỉnh táo, yên lặng quan sát ánh mắt của mọi người.
Một số lời chúc mừng là thật lòng, có một số tiếng vỗ tay chỉ là phụ họa theo.
Cũng có những sự mỉa mai và ganh tỵ trắng trợn giống với Trình Tiêu Tiêu.
Nhưng Khương Xán không quan tâm đến điều này, cô chỉ chú ý đến những con số trên thẻ ngân hàng của mình.
“Hơ, giả vờ tốt thật!” Cô đi ngang qua phòng pha trà, nghe thấy có người đang thảo luận ở bên trong, “Khi giám đốc khen cô ấy, trông cô ấy rất bình tĩnh! Trông giống như một người đã có kinh nghiệm vậy.”
“Nói không chừng người ta đã là người có kinh nghiệm rồi đấy!” Một giọng nói lanh lảnh khác cười nói, “Người ngày thường càng giả bộ vô tội thì có thể càng có nhiều chuyện để nói đó!”
“Cô đã nghe nói gì rồi?”
“Suỵt…..” Người kia thấp giọng nói, “Tôi nghe nói Khương Xán lấy được đơn hàng này là do có người đứng sau lưng cô ta giúp đỡ!”
“Ai vậy? Giám đốc Phương? Tôi nghe nói rằng giám đốc Phương đã từng theo đuổi Khương Xán khi anh ta còn học đại học, theo đuổi rất quyết liệt đó! Hơ, nhưng Khương Xán không đáp lại anh ta!”
“Có thể không phải là Phương Tấn Dương, có chuyện tốt này thì tại sao anh ấy lại đưa nó cho Khương Xán mà không phải là bạn gái của mình? Hơn nữa, Trình Tiêu Tiêu đã theo ba tháng mà không ký được đơn hàng, cho dù đổi thành Phương Tần Dương thì cũng như thế không thể ký được đâu!”
“Ý anh là…..có một nhân vật lớn hơn ở trên Khương Xán?”
Mấy người thì thào thì thầm, rồi phá lên cười.
Khương Xán cảm thấy buồn chán, xoay người rời đi, nhưng không ngờ vừa quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Trình Tiêu Tiêu.
Cô giật mình, tim đập thình thịch, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.
“Xin chào, giám đốc Trình.”
Trình Tiêu Tiêu khoanh tay trước ngực, chế nhạo nhìn cô, “Hơ, có cô cả ngày lảng vảng trước mắt tôi, tôi còn có thể tốt được sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất