Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm

Chương 37: Đừng Dùng Bạo Lực Áp Chế Bạo Lực

Trước Sau
Đêm đó Khương Xán cũng gần như thức trắng đêm.

Một phần là lo lắng cho Doãn Trừng, mặt khác là bị bức bối với “bạch nguyệt quang” kia, lại cộng thêm việc lần đầu ngủ trên sô pha, lăn qua lăn lại thế nào cũng không làm sao mà ngủ ngon được, cứ giày vò cả đêm cho đến khi trời gần sáng thì mới dần dần chợp mắt được.

Tuy nhiên ngủ chưa được bao lâu thì đã bị một âm thanh ồn ào đánh thức.

Mở mắt ra nhìn thì Cố Mãng đã thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, Doãn Trừng cũng đã thu dọn xong cặp sách, đi theo phía sau Cố Mãng.

“Hai người đi đâu vậy?” Khương Xán kinh ngạc.

Cố Mãng ăn mặc kỳ lạ, anh mặc một bộ quần áo màu đen còn đội một chiếc mũ lưỡi trai, trên tay còn cầm chiếc côn mà thường ngày anh vẫn hay dùng để luyện tập sức khỏe ở nhà.

Trong lòng cô bỗng có dự cảm không lành.

“Anh sắp đi đánh nhau à?”

Cố Mãng nhìn cô không nói gì.

Khương Xán lo lắng, xem ra là thật sự đi đánh nhau rồi. Sau khi họ kết hôn, mỗi lần anh đánh nhau thì đều có liên quan đến cô, hơn nữa lần nào cô cũng sợ hãi, sợ anh sẽ lại xảy ra chuyện gì rồi lại phải vào……

Lần này bất luận thế nào thì cô cũng không thể để cho anh dùng vũ lực nữa!

“Chuyện lần này anh đừng lo.” Cố Mãng nghiêm nghị nói, “Cái kiểu bạo lực học đường đó, nếu không cho bọn nó chút đau khổ thì bọn nó sẽ không biết thế nào là lợi hại đâu!”

“Lẽ nào bắt buộc phải dùng bạo lực để áp chế bạo lực thì mới có thể giải quyết sao?”

“Còn có cách nào hay hơn sao?” Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, biểu cảm kiên quyết, “Nếu như nói chuyện đàng hoàng có tác dụng thì thế giới này sẽ trở nên vô cùng hòa bình rồi.”



“Cô yên tâm, tôi rat ay có chừng mực. Hơn nữa lần này ở trước mặt bọn bạo lực học đường kia ra uy cho tiểu Trừng thì sau này bọn chúng sẽ không dám làm khó em ấy nữa đâu. Tiểu Trừng cũng là em trai tôi, tôi không thể đứng trơ mắt nhìn em ấy bị bắt nạt được!”

Trái tim Khương Xán trở nên ấm áp, nhẹ nhàng nắm tay anh, lặng lẽ ngẩng đầu ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đừng vội kích động, tôi có cách.”

“Cái gì?” Anh hơi nheo mắt, “Cô có cách gì?”

Khương Xán mỉm cười, cầm điện thoại lên lắc lắc trước mặt anh.

“Chuyện này không cần dùng bạo lực để áp chế bạo lực, nếu không thì phiền phức không biết đến khi nào mới chấm dứt. Cách này của tôi chính là một lần có thể giải quyết tất cả các loại rắc rối cùng một lúc! Nhưng mà phải để tiểu Trừng lại chịu thiệt một lần nữa, anh nhịn một chút, được không?”

Cố Mãng ngây người, cuối cùng để chiếc côn xuống, nghe lời Khương Xán đi thay một bộ quần áo bình thường, sau khi ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau đưa tiểu Trừng đi học.

Khương Xán để Doãn Trừng đi ở phía trước, cô với Cố Mãng đi cách ra một khoảng ở phía sau.

Còn chưa tới cổng trường, quả nhiên nhìn thấy mấy tên học sinh trung học ngậm điếu thuốc trong miệng đi về phía Doãn Trừng, bọn họ bao vây cậu, vừa vỗ vai cậu vừa giật lấy cặp sách, trên mặt nở nụ cười không có chút ý tốt. Doãn Trừng vừa nhìn thấy bọn chúng thì bị dọa đến mức toàn thân run rẫy, bị bọn họ kéo đến một góc vắng vẻ, không dám lên tiếng.

Khương Xán và Cố Mãng nhanh chóng theo sau, trốn sang một bên.

Mấy tên bạo lực học đường kia đã động tay với Doãn Trừng, bọn chúng vây lại thành một vòng, Doãn Trừng ngồi ở giữa, không lâu sau thì nghe thấy tiếng la khóc của cậu truyền đến.

Khương Xán cố nén nỗi đau thấu tim, không tiến lên ngăn cản mà chọn vị trí tốt nhất để ghi lại rõ ràng cảnh tượng này bằng điện thoại di động!

Khi quay cũng được kha khá rồi thì cô với Cố Mãng nhìn nhau một cái, Cố Mãng lập tức xông qua đó tung ra ba quyền hai cước khiến bọn học sinh trung học kia nằm lăn lóc trên mặt đất.

Trên mặt Doãn Trừng lại có thêm một vài vết thương, nhưng không nghiêm trọng. Cố Mãng bảo vệ cậu ở phía sau, ánh mắt hung hãn dữ tợn quét qua khuôn mặt của mấy tên kia.

“Doãn Trừng mày hay lắm, mày……mày còn dám tìm trợ thủ à?” Tên mập cầm đầu rất kiêu ngạo, “Mày chờ đó cho tao! Có bản lĩnh thì ở đây đừng chạy, tao kêu người tới, xem thử có đánh chết các bọn mày không!” “Cậu muốn đánh chết bọn họ là không thể rồi.” Lúc này một âm thanh nhẹ nhàng dịu dàng truyền đến, thốt ra rõ ràng từng chữ, “Mấy người các cậu lại không nghĩ cho kỹ xem, chuyện ức hiếp bạn học thế này nếu sau khi truyền ra ngoài thì các cậu có bị ba mẹ các cậu đánh chết hay không à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau