Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 38: Tôi Có Công Thức Bí Mật
Khương Xán từ bên cạnh chậm rãi đi tới, gương mặt bình tĩnh.
Cố Mãng bây giờ cũng đã hiểu ý định của cô ấy.
Cô đã chụp ảnh rõ ràng bằng chứng về việc bạo lực học, với lại mấy tên học sinh trung học này cũng đã bước qua tuổi mười sáu, đã có năng lực chịu trách nhiệm hình sự về mặt pháp lý.
Chỉ cần giao chứng cứ cho cảnh sát, đề nghị khởi kiện thì những học sinh này sẽ mang theo vết nhơ suốt đời.
Ánh mắt lạnh lùng của Khương Xán liếc nhìn những tên đó một lượt.
“Các người không chỉ bắt nạt một mình Doãn Trừng đúng chứ?” Cô nói từng chữ một, “Tôi đã báo công an rồi, đợi công an đến sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện.”
Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Khương Xán.
Những tên đó đã bị cảnh sát đưa đi, thẩm vấn theo thủ tục thẩm vấn bình thường, mấy tên đó đã khai ra sự thật của việc bạo lực học đường, tội danh thành lập, rất nhanh thì đã có kết quả khiến người ta hả lòng hả dạ.
Khương Xán cuối cùng cũng đã thay Doãn Trừng xả giận.
“Anh ba, người vợ này của anh thật lợi hại.” Diệp Sâm có bạn ở đồn công an, nghe xong chuyện này, cũng không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên, “Em thấy cô ấy khi gặp chuyện còn bình tĩnh hơn anh nhiều, hơn nữa cũng rất hiểu luật, chiêu này tuyệt thật!”
Cố Mãng khẽ cười.
Từ khi kết hôn đến nay, Khương Xán luôn không ngừng cho anh những điều bất ngờ, chỉ là…….
Chuyện này anh không có công lao thì cũng có khổ lao nhỉ? Cuối cùng tốt xấu gì cũng là anh đã đánh những tên học sinh trung học đó ngã lăn quay.
Dựa vào tính cách của Khương Xán, nhất định sẽ phải thưởng xứng đáng cho anh, ít nhất cũng phải nấu cho anh một bữa thịnh soạn chứ.
Nhưng mà cô ấy chẳng có biểu hiện gì cả.
Hơn nữa anh cảm thấy những ngày này, cô ấy rõ ràng là thờ ơ với anh không ít.
Cũng không nhắc đến chuyện để anh về phòng ngủ nữa.
Anh đã ám chỉ vài lần, với sự thông minh của Khương Xán tuyệt đối là hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng cô lại giả vờ ngây ngốc trước mặt anh, dùng mọi lý do để lãng tránh chuyện này đi!
Đến nỗi cho đến bây giờ anh vẫn còn phải ngủ trên ghế sô pha…....
Cố Mãng thở dài, vẻ mặt lạnh lùng, lông mày nhíu lại, chìm vào trầm tư, đến điếu thuốc trong tay sắp làm bỏng tay rồi mà cũng không nhận ra.
“Này, anh ba!” Bạch Cảnh Uyên nhanh chóng giật lấy điếu thuốc trong tay anh.
Cố Mãng sững sờ, lúc này mới tỉnh táo lại.
Đây là lần đầu tiên Bạch Cảnh Uyên nhìn thấy Cố Mãng thẫn thờ như vậy.
“Anh ba, anh nghĩ gì thế?” Anh xua tay trước mắt anh ta, “Đúng rồi, bên phía Ương Thành lại có tin tức rồi, hơ…… Chú hai của anh đã đề cập với ông nội anh về việc chọn thái tử phi cho anh rồi!”
Hai mắt Cố Mãng nhíu lại.
Anh vùi nát tàn thuốc vào gạt tàn, lông mày chau lại dữ tợn.
“Tóm lại những người trong nhà anh đều không phải là người dễ đối phó.” Diệp Sâm lo lắng nói, “Nếu một ngày nào đó anh trở về rồi, Khương Xán cô ấy….…”
“Cô ấy sẽ không đi cùng tôi.” Cố Mãng khẽ nói. “Dù sao chúng tôi cũng là người đến từ hai thế giới, không thể dung hòa làm một.”
Diệp Sâm và Bạch Cảnh Uyên cùng kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu.
Thật ra việc Cố Mãng thích Khương Xán thì ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được.
Nhưng anh lại cứ bày ra gương mặt điềm tĩnh, cứng mồm cứng miệng nói cái gì mà “Hôn nhân chỉ là cái vỏ bọc để anh che giấu thân phận,” anh đối với Khương Xán chỉ có trách nhiệm giữa vợ chồng với nhau.
Anh dùng lời vô nghĩa này để tự lừa dối bản thân, nhưng Khương Xán sớm đã cắm rễ trong lòng anh từ lâu, đến cái ngày thật sự phải ly biệt, anh sẽ nhổ Khương Xán ra khỏi trái tim mình, không biết anh sẽ chịu được sự đau đớn này như thế nào.
Sau một lúc im lặng, Cố Mãng đột nhiên hỏi: “Các cậu có quen với bác sĩ phụ khoa nào không?”
Hai người mở to mắt nhìn anh, như thể vừa nhìn thấy ma giữa ban ngày.
“Cái….. cái gì?” Bạch Cảnh Uyên muốn cười nhưng không dám cười, nhìn Cố Mãng từ trên xuống dưới, nhướng mày, nghi ngờ nói: “Anh ba, anh thật lợi hại! Chị dâu nhỏ nhanh như vậy đã có rồi?”
Cố Mãng sắc mặt đột nhiên trầm xuống, trợn tròn mắt.
Diệp Sâm cau mày, “Cậu không thể nghe ba ba nói xong sao?”
Cố Mãng ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Tôi chỉ là muốn hỏi bác sĩ, muốn bồi bổ cơ thể cho phụ nữ thì dùng cái gì mới tốt?”
Bạch Cảnh Uyên không nhịn được, phun ra một miệng rượu, cười nghiêng ngả.
Diệp Sâm nhìn anh ta như nhìn một tên ngốc một hồi.
Sắc mặt Cố Mãng càng lúc càng tối sầm.
Trong những ngày này, ánh mắt người phụ nữ nhỏ bé đó nhìn anh, có lúc mang theo sự chất vấn, lại thoáng qua sự cô đơn, cả người cứ lo được lo mất.
Anh thực sự không thể nghĩ ra mình đã nói gì, hay là nói gì để cô hiểu lầm rồi.
Nhưng vừa rồi trong đầu anh vụt qua rất nhanh, thoáng qua vài gói băng vệ sinh mà anh nhìn thấy trong phòng tắm lúc sáng sớm….....Nghe nói cảm xúc của phụ nữ trước và sau kỳ kinh nguyệt đều lên xuống thất thường, đó là hiện tượng bình thường.
Cho nên Khương Xán lạnh nhạt với anh là vì chuyện đó rồi?
Nghĩ như vậy thì có thể giải thích được rồi.
Anh đã từng nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của trong kỳ kinh nguyệt, nằm co quắp trên giường, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh cứ đổ ra liên tục.
Anh không biết nó đau như thế nào, nhưng anh muốn để cho cô thoải mái một chút.
“Nếu hai người không quen bác sĩ về lĩnh vực này thì tôi đi tìm người khác để nghe ngóng.” Anh điềm tĩnh nhìn hai người họ.
Bạch Cảnh Uyên đặt tay lên vai anh, vỗ ngực cười nói, “Anh ba, sao anh còn phải tìm người khác làm gì? Em chính là chuyên gia!”
“Em nói anh nghe …….em có công thức bí mật!” Anh hạ giọng bí hiểm, “Anh cứ đưa cho chị dâu nhỏ dùng, bảo đảm sau khi dùng xong thì sẽ như sói như hổ…..úi chà, sinh khí dồi dào!”
Cố Mãng bây giờ cũng đã hiểu ý định của cô ấy.
Cô đã chụp ảnh rõ ràng bằng chứng về việc bạo lực học, với lại mấy tên học sinh trung học này cũng đã bước qua tuổi mười sáu, đã có năng lực chịu trách nhiệm hình sự về mặt pháp lý.
Chỉ cần giao chứng cứ cho cảnh sát, đề nghị khởi kiện thì những học sinh này sẽ mang theo vết nhơ suốt đời.
Ánh mắt lạnh lùng của Khương Xán liếc nhìn những tên đó một lượt.
“Các người không chỉ bắt nạt một mình Doãn Trừng đúng chứ?” Cô nói từng chữ một, “Tôi đã báo công an rồi, đợi công an đến sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện.”
Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Khương Xán.
Những tên đó đã bị cảnh sát đưa đi, thẩm vấn theo thủ tục thẩm vấn bình thường, mấy tên đó đã khai ra sự thật của việc bạo lực học đường, tội danh thành lập, rất nhanh thì đã có kết quả khiến người ta hả lòng hả dạ.
Khương Xán cuối cùng cũng đã thay Doãn Trừng xả giận.
“Anh ba, người vợ này của anh thật lợi hại.” Diệp Sâm có bạn ở đồn công an, nghe xong chuyện này, cũng không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên, “Em thấy cô ấy khi gặp chuyện còn bình tĩnh hơn anh nhiều, hơn nữa cũng rất hiểu luật, chiêu này tuyệt thật!”
Cố Mãng khẽ cười.
Từ khi kết hôn đến nay, Khương Xán luôn không ngừng cho anh những điều bất ngờ, chỉ là…….
Chuyện này anh không có công lao thì cũng có khổ lao nhỉ? Cuối cùng tốt xấu gì cũng là anh đã đánh những tên học sinh trung học đó ngã lăn quay.
Dựa vào tính cách của Khương Xán, nhất định sẽ phải thưởng xứng đáng cho anh, ít nhất cũng phải nấu cho anh một bữa thịnh soạn chứ.
Nhưng mà cô ấy chẳng có biểu hiện gì cả.
Hơn nữa anh cảm thấy những ngày này, cô ấy rõ ràng là thờ ơ với anh không ít.
Cũng không nhắc đến chuyện để anh về phòng ngủ nữa.
Anh đã ám chỉ vài lần, với sự thông minh của Khương Xán tuyệt đối là hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng cô lại giả vờ ngây ngốc trước mặt anh, dùng mọi lý do để lãng tránh chuyện này đi!
Đến nỗi cho đến bây giờ anh vẫn còn phải ngủ trên ghế sô pha…....
Cố Mãng thở dài, vẻ mặt lạnh lùng, lông mày nhíu lại, chìm vào trầm tư, đến điếu thuốc trong tay sắp làm bỏng tay rồi mà cũng không nhận ra.
“Này, anh ba!” Bạch Cảnh Uyên nhanh chóng giật lấy điếu thuốc trong tay anh.
Cố Mãng sững sờ, lúc này mới tỉnh táo lại.
Đây là lần đầu tiên Bạch Cảnh Uyên nhìn thấy Cố Mãng thẫn thờ như vậy.
“Anh ba, anh nghĩ gì thế?” Anh xua tay trước mắt anh ta, “Đúng rồi, bên phía Ương Thành lại có tin tức rồi, hơ…… Chú hai của anh đã đề cập với ông nội anh về việc chọn thái tử phi cho anh rồi!”
Hai mắt Cố Mãng nhíu lại.
Anh vùi nát tàn thuốc vào gạt tàn, lông mày chau lại dữ tợn.
“Tóm lại những người trong nhà anh đều không phải là người dễ đối phó.” Diệp Sâm lo lắng nói, “Nếu một ngày nào đó anh trở về rồi, Khương Xán cô ấy….…”
“Cô ấy sẽ không đi cùng tôi.” Cố Mãng khẽ nói. “Dù sao chúng tôi cũng là người đến từ hai thế giới, không thể dung hòa làm một.”
Diệp Sâm và Bạch Cảnh Uyên cùng kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu.
Thật ra việc Cố Mãng thích Khương Xán thì ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được.
Nhưng anh lại cứ bày ra gương mặt điềm tĩnh, cứng mồm cứng miệng nói cái gì mà “Hôn nhân chỉ là cái vỏ bọc để anh che giấu thân phận,” anh đối với Khương Xán chỉ có trách nhiệm giữa vợ chồng với nhau.
Anh dùng lời vô nghĩa này để tự lừa dối bản thân, nhưng Khương Xán sớm đã cắm rễ trong lòng anh từ lâu, đến cái ngày thật sự phải ly biệt, anh sẽ nhổ Khương Xán ra khỏi trái tim mình, không biết anh sẽ chịu được sự đau đớn này như thế nào.
Sau một lúc im lặng, Cố Mãng đột nhiên hỏi: “Các cậu có quen với bác sĩ phụ khoa nào không?”
Hai người mở to mắt nhìn anh, như thể vừa nhìn thấy ma giữa ban ngày.
“Cái….. cái gì?” Bạch Cảnh Uyên muốn cười nhưng không dám cười, nhìn Cố Mãng từ trên xuống dưới, nhướng mày, nghi ngờ nói: “Anh ba, anh thật lợi hại! Chị dâu nhỏ nhanh như vậy đã có rồi?”
Cố Mãng sắc mặt đột nhiên trầm xuống, trợn tròn mắt.
Diệp Sâm cau mày, “Cậu không thể nghe ba ba nói xong sao?”
Cố Mãng ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Tôi chỉ là muốn hỏi bác sĩ, muốn bồi bổ cơ thể cho phụ nữ thì dùng cái gì mới tốt?”
Bạch Cảnh Uyên không nhịn được, phun ra một miệng rượu, cười nghiêng ngả.
Diệp Sâm nhìn anh ta như nhìn một tên ngốc một hồi.
Sắc mặt Cố Mãng càng lúc càng tối sầm.
Trong những ngày này, ánh mắt người phụ nữ nhỏ bé đó nhìn anh, có lúc mang theo sự chất vấn, lại thoáng qua sự cô đơn, cả người cứ lo được lo mất.
Anh thực sự không thể nghĩ ra mình đã nói gì, hay là nói gì để cô hiểu lầm rồi.
Nhưng vừa rồi trong đầu anh vụt qua rất nhanh, thoáng qua vài gói băng vệ sinh mà anh nhìn thấy trong phòng tắm lúc sáng sớm….....Nghe nói cảm xúc của phụ nữ trước và sau kỳ kinh nguyệt đều lên xuống thất thường, đó là hiện tượng bình thường.
Cho nên Khương Xán lạnh nhạt với anh là vì chuyện đó rồi?
Nghĩ như vậy thì có thể giải thích được rồi.
Anh đã từng nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của trong kỳ kinh nguyệt, nằm co quắp trên giường, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh cứ đổ ra liên tục.
Anh không biết nó đau như thế nào, nhưng anh muốn để cho cô thoải mái một chút.
“Nếu hai người không quen bác sĩ về lĩnh vực này thì tôi đi tìm người khác để nghe ngóng.” Anh điềm tĩnh nhìn hai người họ.
Bạch Cảnh Uyên đặt tay lên vai anh, vỗ ngực cười nói, “Anh ba, sao anh còn phải tìm người khác làm gì? Em chính là chuyên gia!”
“Em nói anh nghe …….em có công thức bí mật!” Anh hạ giọng bí hiểm, “Anh cứ đưa cho chị dâu nhỏ dùng, bảo đảm sau khi dùng xong thì sẽ như sói như hổ…..úi chà, sinh khí dồi dào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất