Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 42: Nhà Họ Hoắc, Có Nghĩ Thì Cô Cũng Đừng Nghĩ Tới
Khương Xán sững sờ, thấy Phương Tấn Dương đứng chắn ở trước mặt cô, cười một cách kỳ lạ, trong mắt tràn đầy sự thù địch và khinh thường.
“Hơ, tiểu học muội bây giờ cánh cứng rồi, có bản lĩnh rồi! Đến vị trí của tôi mà cũng để mắt tới?
Khương Xán không muốn tranh luận với anh ta, liền đi lướt qua, giọng nói của Phương Tấn Dương lại vang lên sau lưng cô.
“Cô cho rằng lão hồ ly Tôn Đằng thật sự muốn cất nhắc cô sao? Hắn chẳng qua chỉ là lợi dụng cô thôi!”
Khương Xán quay đầu nhìn hắn.
Phương Tấn Dương không kiên nhẫn giật mạnh cà vạt, vẻ mặt vô cùng bực tức.
Anh ta chậm rãi đi tới bên cạnh cô, Khương Xán ngửi thấy mùi khói hăng hắc trên người anh ta, không khỏi cảm thấy có hơi buồn nôn.
“Tiểu học muội, nếu em thật sự thích vị trí của anh, tôi sẽ nhường nó cho em! Hà tất phải dùng thủ đoạn này để đối phó tôi chứ?”
“Tôi chưa bao giờ thèm muốn vị trí của anh.” Khương Xán lạnh lùng nhìn anh, “Là chủ tịch Tôn kêu tôi tới, nói là………”
“Người có năng lực thì phải làm nhiều việc?” Phương Tần Dương khẽ chế nhạo, “Lão hồ ly đó lúc đầu cũng lợi dụng tôi như vậy!”
Ánh mắt Khương Xán tối sầm lại, lùi người ra sau, cố ý cách xa anh ta.
“Miếng xương cứng ở Ương Thành bao nhiêu năm nay cũng không thể gặm được. Ngay cả chủ tịch cũng không có cách nào mà chỉ dựa vào em? Em có thể lấy được không?”
“Có thể hay không thể, chỉ cần thử rồi mới biết.” Khương Xán nói rõ từng chữ, ánh mắt trong veo, “Công ty trước giờ không phân biệt đối xử, nếu học trưởng sợ tôi cướp vị trí của anh như thế, vậy thì hãy đường đường chính chính mà đấu với tôi.”
Phương Tấn Dương cười lớn.
“Khương Xán, em thật sự ngốc nghếch đến đáng yêu! Được, nếu em đã quyết tâm phải gặm được miếng xương này thì tôi sẽ cho em thấy những gì tôi biết được trong bao nhiêu năm qua.”
“Ở Ương Thành có bốn gia tộc lớn, em tùy ý lấy một cái bất kỳ thì cũng đủ cho em gặm cả đời rồi!” Ánh mắt Phương Tấn Dương lộ ra vẻ nham hiểm, “Chỉ có điều, nhà họ Hoắc, gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc thì có nghĩ em cũng đừng nghĩ tới. Nhà họ Bạch thì lại có thể thử xem. Vừa hay Bạch thiếu gia đó cũng là một cậu ấm phong lưu phóng khoáng, dựa vào nhan sắc của học muội thì nói không chừng có thể lọt vào mắt xanh của anh ta đó!”
Sắc mặt Khương Xán tái nhợt, siết chặt tay, hít sâu một hơi, sau một lúc im lặng, cô ngước mắt lên cười với Phương Tấn Dương.
“Học trưởng luôn thích lấy nhan sắc của phụ nữ ra nói nhỉ.”
Phương Tấn Dương sửng sốt, nheo mắt nhìn thăm dò cô.
“Phương Tấn Dương,” Khương Xán lạnh lùng điềm tĩnh gọi cả họ tên hắn, “Có phải ở trong mắt anh, phụ nữ chỉ cần lấy được thành tích thì nhất định phải dùng nhan sắc để hầu hạ, phải dùng thủ đoạn sao? Có phải phụ nữ muốn làm ra chút thành tựu thì nhất định phải đi đường tắt bằng việc bán sắc sao?”
Phương Tấn Dương liếc cô một cái rồi cười khinh thường.
“Hơ, giám đốc Phương suốt ngày đặt những điều này ở cửa miệng, nghĩ là anh rất ngưỡng mộ cái ưu thế trời cho này của phụ nữ nhỉ? Vậy khi anh không ký được đơn hàng thì chắc rất hận bản thân mình là đàn ông, không có cách nào đi được đường tắt mà phụ nữ đi nhỉ!”
“Nhưng mà không sao,” Khương Xán khoanh tay trước ngực, “Có một quốc gia ở Đông Nam Á khá phát triển về phẫu thuật chuyển đổi giới tính. Nơi đó gần chúng ta, chi phí cũng thấp, vé máy bay đi rồi về cũng chỉ bằng tiền lương nửa tháng của giám đốc Phương thôi. Anh có thể dành chút thời gian cuối tuần để đi phẩu thuật!”
“Cái gì?” Phương Tấn Dương nghiến răng, “Khương Xán, cô…...”
“Giám đốc Phương là một người tài giỏi, nếu như trở thành phụ nữ thì nhan sắc nhất định sẽ đẹp hơn tôi nhiều! Đến lúc đó thì thành tích của công ty đều nhờ hết vào giám đốc Phương rồi!”
Có rất nhiều người xung quanh, nghe xong lời này đều che miệng cười rồi thì thầm về ngoại hình teo tóp của Phương Tấn Dương.
Khương Xán lạnh lùng mím môi, xoay người bước đi.
Phương Tấn Dương sững người tại chỗ, rất lâu vẫn chưa định thần lại. Ánh mắt lãnh đạm và tàn nhẫn của Khương Xán khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, giống như Cố Mãng đã đánh anh ta ngày hôm đó.
………….
Khương Xán trở về nhà, ăn xong cơm tối thì kiểm tra tài liệu trên máy tính.
Cố Mãng tò mò đứng ở phía sau cô nhìn nhìn, nhưng không ngờ rằng trên màn hình máy tính của Khương Xán lại là hình của Bạch Cảnh Uyên!
Khương Xán nghiên cứu tài liệu và bức ảnh này suốt một đêm, thuộc lòng sở thích của Bạch Cảnh Uyên…....
Đôi mắt của Cố Mãng khó chịu, lặng lẽ bước ra ban công, kéo cửa đóng lại. Trên ban công có bao cát và găng tay của anh, anh đánh một hồi, càng đánh anh càng thấy tim mình như bị nghẹn lại, liếc nhìn vào phòng, Khương Xán vẫn đang tập trung vào máy tính.
Anh đấm mạnh bao cát và đứng ở góc ban công.
Lấy điện thoại ra suy nghĩ rồi gọi cho Bạch Cảnh Uyên.
“Anh ba?” Bạch Cảnh Uyên đang ở quán bar, nhận được cuộc gọi này thì có chút kinh ngạc. “Có chuyện gì dặn dò sao?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Bạch Cảnh Uyên nhìn màn hình, tín hiệu tốt, chưa cúp máy thì anh liền hỏi lại, “Anh ba, rốt cuộc sao vậy?”
Cố Mãng vẫn không lên tiếng.
“Anh ba, nếu anh có việc gì thì cứ nói đi, em nhất định sẽ ...”
Trong điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng quát: “Sau này rảnh rỗi không có việc gì thì đừng lượn trước mắt tôi!”
Bạch Cảnh Uyên bị dọa tới mức giật mình, nhìn màn hình một lần nữa, điện thoại đã cúp.
Dù thế nào đi nữa anh cũng không thể tin được, Cố Mãng người chưa từng liên lạc với anh, lại gọi điện cho anh vào nửa đêm chỉ để mắng anh một câu?
Bạch Cảnh Uyên khó hiểu, nhìn Diệp Sâm cười chua xót: “….. Tôi lại đắc tội gì với vị thiếu gia này rồi?”
“Hơ, tiểu học muội bây giờ cánh cứng rồi, có bản lĩnh rồi! Đến vị trí của tôi mà cũng để mắt tới?
Khương Xán không muốn tranh luận với anh ta, liền đi lướt qua, giọng nói của Phương Tấn Dương lại vang lên sau lưng cô.
“Cô cho rằng lão hồ ly Tôn Đằng thật sự muốn cất nhắc cô sao? Hắn chẳng qua chỉ là lợi dụng cô thôi!”
Khương Xán quay đầu nhìn hắn.
Phương Tấn Dương không kiên nhẫn giật mạnh cà vạt, vẻ mặt vô cùng bực tức.
Anh ta chậm rãi đi tới bên cạnh cô, Khương Xán ngửi thấy mùi khói hăng hắc trên người anh ta, không khỏi cảm thấy có hơi buồn nôn.
“Tiểu học muội, nếu em thật sự thích vị trí của anh, tôi sẽ nhường nó cho em! Hà tất phải dùng thủ đoạn này để đối phó tôi chứ?”
“Tôi chưa bao giờ thèm muốn vị trí của anh.” Khương Xán lạnh lùng nhìn anh, “Là chủ tịch Tôn kêu tôi tới, nói là………”
“Người có năng lực thì phải làm nhiều việc?” Phương Tần Dương khẽ chế nhạo, “Lão hồ ly đó lúc đầu cũng lợi dụng tôi như vậy!”
Ánh mắt Khương Xán tối sầm lại, lùi người ra sau, cố ý cách xa anh ta.
“Miếng xương cứng ở Ương Thành bao nhiêu năm nay cũng không thể gặm được. Ngay cả chủ tịch cũng không có cách nào mà chỉ dựa vào em? Em có thể lấy được không?”
“Có thể hay không thể, chỉ cần thử rồi mới biết.” Khương Xán nói rõ từng chữ, ánh mắt trong veo, “Công ty trước giờ không phân biệt đối xử, nếu học trưởng sợ tôi cướp vị trí của anh như thế, vậy thì hãy đường đường chính chính mà đấu với tôi.”
Phương Tấn Dương cười lớn.
“Khương Xán, em thật sự ngốc nghếch đến đáng yêu! Được, nếu em đã quyết tâm phải gặm được miếng xương này thì tôi sẽ cho em thấy những gì tôi biết được trong bao nhiêu năm qua.”
“Ở Ương Thành có bốn gia tộc lớn, em tùy ý lấy một cái bất kỳ thì cũng đủ cho em gặm cả đời rồi!” Ánh mắt Phương Tấn Dương lộ ra vẻ nham hiểm, “Chỉ có điều, nhà họ Hoắc, gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc thì có nghĩ em cũng đừng nghĩ tới. Nhà họ Bạch thì lại có thể thử xem. Vừa hay Bạch thiếu gia đó cũng là một cậu ấm phong lưu phóng khoáng, dựa vào nhan sắc của học muội thì nói không chừng có thể lọt vào mắt xanh của anh ta đó!”
Sắc mặt Khương Xán tái nhợt, siết chặt tay, hít sâu một hơi, sau một lúc im lặng, cô ngước mắt lên cười với Phương Tấn Dương.
“Học trưởng luôn thích lấy nhan sắc của phụ nữ ra nói nhỉ.”
Phương Tấn Dương sửng sốt, nheo mắt nhìn thăm dò cô.
“Phương Tấn Dương,” Khương Xán lạnh lùng điềm tĩnh gọi cả họ tên hắn, “Có phải ở trong mắt anh, phụ nữ chỉ cần lấy được thành tích thì nhất định phải dùng nhan sắc để hầu hạ, phải dùng thủ đoạn sao? Có phải phụ nữ muốn làm ra chút thành tựu thì nhất định phải đi đường tắt bằng việc bán sắc sao?”
Phương Tấn Dương liếc cô một cái rồi cười khinh thường.
“Hơ, giám đốc Phương suốt ngày đặt những điều này ở cửa miệng, nghĩ là anh rất ngưỡng mộ cái ưu thế trời cho này của phụ nữ nhỉ? Vậy khi anh không ký được đơn hàng thì chắc rất hận bản thân mình là đàn ông, không có cách nào đi được đường tắt mà phụ nữ đi nhỉ!”
“Nhưng mà không sao,” Khương Xán khoanh tay trước ngực, “Có một quốc gia ở Đông Nam Á khá phát triển về phẫu thuật chuyển đổi giới tính. Nơi đó gần chúng ta, chi phí cũng thấp, vé máy bay đi rồi về cũng chỉ bằng tiền lương nửa tháng của giám đốc Phương thôi. Anh có thể dành chút thời gian cuối tuần để đi phẩu thuật!”
“Cái gì?” Phương Tấn Dương nghiến răng, “Khương Xán, cô…...”
“Giám đốc Phương là một người tài giỏi, nếu như trở thành phụ nữ thì nhan sắc nhất định sẽ đẹp hơn tôi nhiều! Đến lúc đó thì thành tích của công ty đều nhờ hết vào giám đốc Phương rồi!”
Có rất nhiều người xung quanh, nghe xong lời này đều che miệng cười rồi thì thầm về ngoại hình teo tóp của Phương Tấn Dương.
Khương Xán lạnh lùng mím môi, xoay người bước đi.
Phương Tấn Dương sững người tại chỗ, rất lâu vẫn chưa định thần lại. Ánh mắt lãnh đạm và tàn nhẫn của Khương Xán khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, giống như Cố Mãng đã đánh anh ta ngày hôm đó.
………….
Khương Xán trở về nhà, ăn xong cơm tối thì kiểm tra tài liệu trên máy tính.
Cố Mãng tò mò đứng ở phía sau cô nhìn nhìn, nhưng không ngờ rằng trên màn hình máy tính của Khương Xán lại là hình của Bạch Cảnh Uyên!
Khương Xán nghiên cứu tài liệu và bức ảnh này suốt một đêm, thuộc lòng sở thích của Bạch Cảnh Uyên…....
Đôi mắt của Cố Mãng khó chịu, lặng lẽ bước ra ban công, kéo cửa đóng lại. Trên ban công có bao cát và găng tay của anh, anh đánh một hồi, càng đánh anh càng thấy tim mình như bị nghẹn lại, liếc nhìn vào phòng, Khương Xán vẫn đang tập trung vào máy tính.
Anh đấm mạnh bao cát và đứng ở góc ban công.
Lấy điện thoại ra suy nghĩ rồi gọi cho Bạch Cảnh Uyên.
“Anh ba?” Bạch Cảnh Uyên đang ở quán bar, nhận được cuộc gọi này thì có chút kinh ngạc. “Có chuyện gì dặn dò sao?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Bạch Cảnh Uyên nhìn màn hình, tín hiệu tốt, chưa cúp máy thì anh liền hỏi lại, “Anh ba, rốt cuộc sao vậy?”
Cố Mãng vẫn không lên tiếng.
“Anh ba, nếu anh có việc gì thì cứ nói đi, em nhất định sẽ ...”
Trong điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng quát: “Sau này rảnh rỗi không có việc gì thì đừng lượn trước mắt tôi!”
Bạch Cảnh Uyên bị dọa tới mức giật mình, nhìn màn hình một lần nữa, điện thoại đã cúp.
Dù thế nào đi nữa anh cũng không thể tin được, Cố Mãng người chưa từng liên lạc với anh, lại gọi điện cho anh vào nửa đêm chỉ để mắng anh một câu?
Bạch Cảnh Uyên khó hiểu, nhìn Diệp Sâm cười chua xót: “….. Tôi lại đắc tội gì với vị thiếu gia này rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất