Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 45: Cố Mãng Chỉ Thuộc Về Một Mình Khương Xán
Vẻ mặt của Cố Mãng hơi thay đổi.
Phương Hàn ở bên cạnh nhìn anh ta một cái rồi chỉ về nơi cách đó không xa.
Qua cửa kính xe, anh nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé đang đứng ngơ ngác ở giữa đường, đám người bên cạnh thì người qua người lại náo nhiệt, tòa nhà biểu tượng của Ương Thành phía sau cô chính là tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Hoắc thị.
Khương Xán đưa điện thoại lên tai, yên lặng chờ đợi câu trả lời của anh.
Anh thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng cười nói: “Lúc trước…xảy ra chuyện ở Ương Thành, nên từng ở đó một thời gian.”
Khương Xán dừng lại một chút rồi lập tức chuyển đề tài.
Phương Hàn luôn ở bên cạnh quan sát, không biết đầu dây bên kia nói cái gì mà tam thiếu gia cười rất vui vẻ.
Hắn chưa từng nhìn thấy ánh mắt vô cùng ôn nhu như vậy của tam thiếu gia bao giờ.
Mãi cho đến khi cúp điện thoại, nhìn thấy Khương Xán và đồng nghiệp đi xa, Phương Hàn mới khẽ hỏi: “Thiếu gia, mấy nơi mà vừa nãy cậu nói với Khương tiểu thư có cần sắp xếp trước không?”
“Không cần, cứ để cô ấy tự do đi chơi thoải mái một chút.” Cố Mãng lại trở về dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày, “Mấy ngày nay phái thêm mấy người đến bảo vệ cô ấy, nhất định phải lặng lẽ kín đáo, đừng để cô ấy nhìn thấy.”
“Ừm, tôi hiểu.”
“Còn nữa……” Anh hơi nheo mắt lại, “Trừ khi tôi ra mặt, còn nếu không thì đừng cho bất cứ ai của nhà họ Hoắc đến gần cô ấy!”
……………
Trang viên nhà họ Hoắc nằm trên ngọn núi Minh Hoàng ở phía nam Ương Thành.
Toàn bộ trang viên được xây dựng ven núi, nguy nga tráng lệ, giống như một vương quốc độc lập. Gia tộc nhà họ Hoắc là gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc, nắm giữ gần một nửa huyết mạch kinh tế của đất nước.
Hoắc Tri Hành chậm rãi đi tới dưới lầu, vừa rồi phòng khách cực lớn vẫn còn sôi động, trong phút chốc trở nên im lặng.
Một bộ quần áo tây màu đen tôn lên dáng người cao và mạnh mẽ của anh, khuôn mặt góc cạnh kiên quyết và nghiêm khắc, đôi mắt sâu lạnh lùng lộ ra sự xa lánh và đề phòng cả thế giới.
Ánh mắt anh khẽ liếc qua những khuôn mặt nịnh nọt kia, gật đầu chào, không nói lời nào liền kêu người đưa bọn họ ra ngoài.
Hai ngày nay từ khi trở lại Ương Thành, mỗi ngày đều có vô số khách đến cửa.
Sau vụ tai nạn máy bay, người ta đồn rằng thi thể của Hoắc Tri Hành bị thiêu sạch, Hoắc gia liên tục xảy ra lục đục nội bộ, mọi người đều thèm muốn vị trí người thừa kế này.
Nhưng mà bây giờ Hoắc Tri Hành đại nạn không chết, lại còn đã quay trở lại.
Dù là trong gia tộc nhà họ Hoắc hay các gia tộc khác, những kẻ ngốc nghếch hiếu kỳ đều muốn đến xem thực hư, xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Thiếu gia,” Phương Hàn đi tới bên cạnh hắn nói nhỏ, “Nhị lão gia đã phái người tới đây nhiều lần rồi.”
Tay của Hoắc Tri Hành đột nhiên nắm chặt lại.
Sau khi tin anh chưa chết truyền về nhà họ Hoắc ở Ương Thành, chú hai là Hoắc Triển Hạc tỏ ra là người vui mừng nhất, nghe nói là ngày nào cũng thắp hương lễ Phật để tạ ơn thần linh phù hộ độ trì, chỉ hận không thể cho thế giới thấy rằng ông ta yêu thương đứa cháu này như thế nào.
Những người trong lòng càng chột dạ thì họ sẽ càng cố ra vẻ cho người khác thấy.
Hoắc Tri Hành biết Hoắc Triển Hạc làm tất cả những chuyện này đều là để cho ông nội nhìn thấy.
“Nhị lão gia còn giúp ngươi tổ chức một bữa tiệc mừng vào tối mai, hẹn vào tối mai, ở Minh Hoàng gia.” Phương Hàn cười khẽ, “Thế giới bên ngoài đồn đại rằng, Hoắc gia dùng bữa tiệc mừng này để lựa chọn thái tử phi, cho nên tối mai không chỉ có những người có tiếng tăm ở Ương Thành đến mà còn có không ít người ở nơi khác cũng đến tham dự.”
“Hơ, chú hai của tôi thực sự rất quan tâm đến hôn nhân của tôi đó.” Hoắc Tri Hành cười nhạt, “Từ khi tôi lên đại học anh cho tôi thì đã bắt đầu chọn bạn gái cho tôi rồi nhỉ?”
Mấy năm nay, Hoắc Triển Hạc đã chọn cho Hoắc Tri Hành hơn chục người phụ nữ, mỗi một người do ông ta chỉ định thì đều bị Hoắc Tri Hành nhìn thấu, đuổi ra khỏi Ương Thành không chút lưu tình.
Hồng môn yến tối mai, không biết ông ta lại sẽ diễn vở kịch gì đây.
“Cảnh Uyên và Diệp Sâm đều đã về rồi à?” Hoắc Tri Hành hờ hững nghịch hoa cỏ trên bệ cửa sổ.
“Đều đã về rồi.” Phương Hàn gật đầu, “Hai người bọn họ tối mai cũng sẽ tham dự bữa tiệc.”
“Ừm. Bảo bọn họ cẩn thận ứng phó, nhất là Bạch Cảnh Uyên, dặn kỹ cậu ta uống ít thôi đừng để uống nhiều rồi nói lung tung.”
Hoắc Tri Hành dặn dò xong thì lên lầu.
Đột nhiên cảm thấy cầu thang này trở nên dài hơn, dường như dù có bước đi như thế nào cũng không đi đến được điểm kết thúc.
Quay về phòng, anh có chút mệt mỏi, ngã xuống giường, một tay gác lên trán, bắt đầu thấy nhớ căn nhà thuê nhỏ ở Giang Châu kia.
Ngoài ban công cũng có hương hoa, là hoa diên vĩ màu tím mà Khương Xán tự tay trồng. Cô thích đặt một chiếc ghế nhỏ ở đó để phơi nắng, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt của cô, nụ cười rạng rỡ như pha lê.
Anh đứng dậy đi vào phòng quần áo, lấy ra một chiếc thắt lưng rồi xoa xoa lên đó một lúc lâu.
Chiếc thắt lưng này là Khương Xán mua cho anh.
Lúc đó, trong thẻ ngân hàng của cô chỉ còn lại ba ngàn nhân dân tệ, nhưng khi anh nói thích thì cô vẫn chuyển tiền mà không chút do dự, mà cô còn tự giải thích rằng “Những người vợ đều muốn mua thắt lưng cho chồng mình ý là muốn trói chặt người đàn ông của mình lại!”
“Chúng ta muốn mua thì phải mua một chiếc thật tốt,vừa bền vừa chắt, có thể dùng lâu dài!”
Khóe môi anh nhếch lên cười một cách ấm áp.
Có vô số thắt lưng hàng hiệu nổi tiếng trong phòng quần áo của anh, anh cũng chưa bao giờ để mắt đến những món đồ xa xỉ này.
Tuy chỉ có chiếc thắt lưng này mà là anh không nỡ thắt, sợ rằng chỉ có một vết trầy nhỏ cũng sẽ khiến anh đau lòng.
Hoắc Tri Hành hít sâu một hơi rồi nhanh chóng thay chiếc áo phông và quần jean đã mặc từ Giang Châu đến, cuối cùng cũng cảm thấy mình trông bình thường trong gương.
Đây mới là Cố Mãng.
Là Cố Mãng chỉ thuộc về một mình Khương Xán.
Phương Hàn ở bên cạnh nhìn anh ta một cái rồi chỉ về nơi cách đó không xa.
Qua cửa kính xe, anh nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé đang đứng ngơ ngác ở giữa đường, đám người bên cạnh thì người qua người lại náo nhiệt, tòa nhà biểu tượng của Ương Thành phía sau cô chính là tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Hoắc thị.
Khương Xán đưa điện thoại lên tai, yên lặng chờ đợi câu trả lời của anh.
Anh thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng cười nói: “Lúc trước…xảy ra chuyện ở Ương Thành, nên từng ở đó một thời gian.”
Khương Xán dừng lại một chút rồi lập tức chuyển đề tài.
Phương Hàn luôn ở bên cạnh quan sát, không biết đầu dây bên kia nói cái gì mà tam thiếu gia cười rất vui vẻ.
Hắn chưa từng nhìn thấy ánh mắt vô cùng ôn nhu như vậy của tam thiếu gia bao giờ.
Mãi cho đến khi cúp điện thoại, nhìn thấy Khương Xán và đồng nghiệp đi xa, Phương Hàn mới khẽ hỏi: “Thiếu gia, mấy nơi mà vừa nãy cậu nói với Khương tiểu thư có cần sắp xếp trước không?”
“Không cần, cứ để cô ấy tự do đi chơi thoải mái một chút.” Cố Mãng lại trở về dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày, “Mấy ngày nay phái thêm mấy người đến bảo vệ cô ấy, nhất định phải lặng lẽ kín đáo, đừng để cô ấy nhìn thấy.”
“Ừm, tôi hiểu.”
“Còn nữa……” Anh hơi nheo mắt lại, “Trừ khi tôi ra mặt, còn nếu không thì đừng cho bất cứ ai của nhà họ Hoắc đến gần cô ấy!”
……………
Trang viên nhà họ Hoắc nằm trên ngọn núi Minh Hoàng ở phía nam Ương Thành.
Toàn bộ trang viên được xây dựng ven núi, nguy nga tráng lệ, giống như một vương quốc độc lập. Gia tộc nhà họ Hoắc là gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc, nắm giữ gần một nửa huyết mạch kinh tế của đất nước.
Hoắc Tri Hành chậm rãi đi tới dưới lầu, vừa rồi phòng khách cực lớn vẫn còn sôi động, trong phút chốc trở nên im lặng.
Một bộ quần áo tây màu đen tôn lên dáng người cao và mạnh mẽ của anh, khuôn mặt góc cạnh kiên quyết và nghiêm khắc, đôi mắt sâu lạnh lùng lộ ra sự xa lánh và đề phòng cả thế giới.
Ánh mắt anh khẽ liếc qua những khuôn mặt nịnh nọt kia, gật đầu chào, không nói lời nào liền kêu người đưa bọn họ ra ngoài.
Hai ngày nay từ khi trở lại Ương Thành, mỗi ngày đều có vô số khách đến cửa.
Sau vụ tai nạn máy bay, người ta đồn rằng thi thể của Hoắc Tri Hành bị thiêu sạch, Hoắc gia liên tục xảy ra lục đục nội bộ, mọi người đều thèm muốn vị trí người thừa kế này.
Nhưng mà bây giờ Hoắc Tri Hành đại nạn không chết, lại còn đã quay trở lại.
Dù là trong gia tộc nhà họ Hoắc hay các gia tộc khác, những kẻ ngốc nghếch hiếu kỳ đều muốn đến xem thực hư, xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Thiếu gia,” Phương Hàn đi tới bên cạnh hắn nói nhỏ, “Nhị lão gia đã phái người tới đây nhiều lần rồi.”
Tay của Hoắc Tri Hành đột nhiên nắm chặt lại.
Sau khi tin anh chưa chết truyền về nhà họ Hoắc ở Ương Thành, chú hai là Hoắc Triển Hạc tỏ ra là người vui mừng nhất, nghe nói là ngày nào cũng thắp hương lễ Phật để tạ ơn thần linh phù hộ độ trì, chỉ hận không thể cho thế giới thấy rằng ông ta yêu thương đứa cháu này như thế nào.
Những người trong lòng càng chột dạ thì họ sẽ càng cố ra vẻ cho người khác thấy.
Hoắc Tri Hành biết Hoắc Triển Hạc làm tất cả những chuyện này đều là để cho ông nội nhìn thấy.
“Nhị lão gia còn giúp ngươi tổ chức một bữa tiệc mừng vào tối mai, hẹn vào tối mai, ở Minh Hoàng gia.” Phương Hàn cười khẽ, “Thế giới bên ngoài đồn đại rằng, Hoắc gia dùng bữa tiệc mừng này để lựa chọn thái tử phi, cho nên tối mai không chỉ có những người có tiếng tăm ở Ương Thành đến mà còn có không ít người ở nơi khác cũng đến tham dự.”
“Hơ, chú hai của tôi thực sự rất quan tâm đến hôn nhân của tôi đó.” Hoắc Tri Hành cười nhạt, “Từ khi tôi lên đại học anh cho tôi thì đã bắt đầu chọn bạn gái cho tôi rồi nhỉ?”
Mấy năm nay, Hoắc Triển Hạc đã chọn cho Hoắc Tri Hành hơn chục người phụ nữ, mỗi một người do ông ta chỉ định thì đều bị Hoắc Tri Hành nhìn thấu, đuổi ra khỏi Ương Thành không chút lưu tình.
Hồng môn yến tối mai, không biết ông ta lại sẽ diễn vở kịch gì đây.
“Cảnh Uyên và Diệp Sâm đều đã về rồi à?” Hoắc Tri Hành hờ hững nghịch hoa cỏ trên bệ cửa sổ.
“Đều đã về rồi.” Phương Hàn gật đầu, “Hai người bọn họ tối mai cũng sẽ tham dự bữa tiệc.”
“Ừm. Bảo bọn họ cẩn thận ứng phó, nhất là Bạch Cảnh Uyên, dặn kỹ cậu ta uống ít thôi đừng để uống nhiều rồi nói lung tung.”
Hoắc Tri Hành dặn dò xong thì lên lầu.
Đột nhiên cảm thấy cầu thang này trở nên dài hơn, dường như dù có bước đi như thế nào cũng không đi đến được điểm kết thúc.
Quay về phòng, anh có chút mệt mỏi, ngã xuống giường, một tay gác lên trán, bắt đầu thấy nhớ căn nhà thuê nhỏ ở Giang Châu kia.
Ngoài ban công cũng có hương hoa, là hoa diên vĩ màu tím mà Khương Xán tự tay trồng. Cô thích đặt một chiếc ghế nhỏ ở đó để phơi nắng, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt của cô, nụ cười rạng rỡ như pha lê.
Anh đứng dậy đi vào phòng quần áo, lấy ra một chiếc thắt lưng rồi xoa xoa lên đó một lúc lâu.
Chiếc thắt lưng này là Khương Xán mua cho anh.
Lúc đó, trong thẻ ngân hàng của cô chỉ còn lại ba ngàn nhân dân tệ, nhưng khi anh nói thích thì cô vẫn chuyển tiền mà không chút do dự, mà cô còn tự giải thích rằng “Những người vợ đều muốn mua thắt lưng cho chồng mình ý là muốn trói chặt người đàn ông của mình lại!”
“Chúng ta muốn mua thì phải mua một chiếc thật tốt,vừa bền vừa chắt, có thể dùng lâu dài!”
Khóe môi anh nhếch lên cười một cách ấm áp.
Có vô số thắt lưng hàng hiệu nổi tiếng trong phòng quần áo của anh, anh cũng chưa bao giờ để mắt đến những món đồ xa xỉ này.
Tuy chỉ có chiếc thắt lưng này mà là anh không nỡ thắt, sợ rằng chỉ có một vết trầy nhỏ cũng sẽ khiến anh đau lòng.
Hoắc Tri Hành hít sâu một hơi rồi nhanh chóng thay chiếc áo phông và quần jean đã mặc từ Giang Châu đến, cuối cùng cũng cảm thấy mình trông bình thường trong gương.
Đây mới là Cố Mãng.
Là Cố Mãng chỉ thuộc về một mình Khương Xán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất