Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm

Chương 46: Yến Tiệc Tối Nay Tổ Chức Ở Đâu?

Trước Sau
Mấy ngày nay dự án không có chút tiến triển, đến cổng lớn của tập đoàn Bạch thị mà Khương Xán và An An còn không vào được.

An An có chút nản lòng, vẻ mặt ủ rũ ngồi xổm xuống bên vệ đường.

Mặt trời nóng như thiêu đốt vạn vật, lòng người cũng nóng như lửa đốt.

Khương Xán đưa cho cô một chai nước, mỉm cười, “Chúng ta tìm chỗ ăn trưa trước đi, buổi chiều lại quay lại thử xem.”

“Khương Xán, vô ích thôi.” Giọng An An trầm xuống, “Xem ra Phương Tấn Dương không có lừa chúng ta, thị trường ở Ương Thành đúng là rất khó mở rộng. Đã đến nhiều ngày như thế rồi, đừng nói là mặt của Bạch thiếu gia mà ngay cả một người phụ trách nhỏ nhoi của Bạch thị chúng ta cũng không gặp được nữa là!”

“Tôi thấy hay là chúng ta quay về đi……” An An lẩm bẩm, “Cứ tiếp tục thế này, không biết là sẽ đợi đến năm tháng nào nữa!”

“Đừng nói lời tức giận mà!” Khương Xán rất lạc quan, “Cô cũng làm kinh doanh được hai năm rồi, có lẽ cũng biết rằng chuyện kinh doanh không thể đàm phán một lần là thành công mà. Chỉ cần có một chút cơ hội, có thể gửi phương án kinh doanh qua đó thì chúng ta cũng coi như đã tiến được một bước lớn rồi!”

“Nhưng lấy đâu ra cơ hội thế này chứ!”

An An vừa mới than thở xong thì thấy một chiếc ô tô màu đen sang trọng chậm rãi đi vào phía trước tòa nhà, hơn chục nhân viên bảo vệ lập tức chạy tới nghênh đón.

Một chàng trai bước xuống xe, dáng vẻ như một nam minh tinh, lại mang sự kiêu ngạo của một gia đình quý tộc.

An An nhận ra đó chính là Bạch Cảnh Uyên, kích động vỗ vào cánh tay của Khương Xán.

“Là Bạch thiếu gia!” Hai mắt An An bừng sáng, “Wow, người thật còn đẹp hơn trong ảnh, đẹp trai thật, người cũng rất phong độ… Ồ, xem ra Phương Tấn Dương không có nói dối chúng ta!”



Khương Xán bất lực nhìn cô.

Cô không có mê trai như An An, nhưng cơ hội này cô nhất định không được bỏ lỡ!

Nếu như có thể trực tiếp giao bản kế hoạch vào tay của Bạch đại thiếu gia thì sẽ hiệu quả hơn việc hẹn trước mấy trăm lần.

Khương Xán nghiến răng, sải bước chạy tới!

Nhưng mà một nhóm nhân viên bảo vệ cao lớn đã trực tiếp chặn cô lại. Họ đã quá quen với những cô gái điên cuồng tán theo đuổi, nên nghĩ rằng đây cũng là một fan nữ nào đó muốn vồ lấy thiếu gia của mình nên đã tạo thành bức tường vững chắc ngăn cản Khương Xán ở bên ngoài.

“Các vị đại ca, tôi có chuyện quan trọng muốn tìm Bạch thiếu gia…...”

“Tiểu thư, tất cả những người đến tìm Bạch thiếu gia của chúng tôi ai cũng đều nói như vậy cả!”

“Không phải!” Khương Xán vội vàng đến đỏ mặt, “Tôi có một phương án kinh doanh, sẽ không làm mất nhiều thời gian của Bạch thiếu gia, chỉ cần năm phút… ba phút cũng được, nếu anh ta không muốn xem, tôi cũng có thể giải thích cho anh ta nghe!”

Các nhân viên bảo vệ nhìn nhau cười cười, ăn ý mỗi bên một người kéo Khương Xán ra bên ngoài rồi buông lỏng tay khiến cho Khương Xán suýt chút nữa ngã lộn nhào.

An An vội vàng bước tới đỡ cô dậy, tức giận nói lý lẽ với nhân viên bảo vệ.

“Hai vị tiểu thư, đừng giở trò này nữa!” Mấy tên bảo vệ cứng rắn. “Thủ đoạn này đã lỗi thời rồi, các người có thể giở trò nào mới hơn một chút được không?”

“Các cô gái ngày nay, đều muốn gả cho một thiếu gia giàu có để được một bước lên trời!” Có người chế nhạo. “Hơ, hai vị tiểu thư, nếu thật sự muốn gả vào gia đình giàu có như vậy, thì đêm nay nhà họ Hoắc sẽ chọn thái tử phi, ở yến tiệc sẽ toàn là thiếu gia công tử giàu có ở Ương Thành, thiếu gia nhà ta cũng có mặt, hai người các cô đừng bỏ lỡ đó!”

“Này, hai người bọn họ có vào được không? Haha…...”



Khương Xán ngây ra, sau đó khập khiễng chạy theo hỏi: “Đại ca, tiệc tối nay tổ chức ở đâu vậy?”

Mấy nhân viên bảo vệ nhìn cô một cách bất lực và khinh bỉ.

“Minh Hoàng thế gia! Hơ, tiểu cô nương, cố gắng nhé!”

Khương Xán phớt lờ sự chế giễu của họ, ghi lại tên của khách sạn.

Cô nắm chặt bản kế hoạch kinh doanh trên tay, nụ cười tự tin và lạc quan lại hiện ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Bạch Cảnh Uyên mơ hồ nghe thấy tiếng động phía sau, vô thức nhìn lại trước khi bước vào tòa nhà.

Hắn vừa nhìn liền giật mình, cả người đờ ra tại chỗ, đầu óc trở nên trống rỗng.

“Vừa… vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hình như là hai cô gái đó muốn gặp cậu.” Trợ lý nói nhỏ, “Nhưng họ đã bị nhân viên bảo vệ đuổi đi rồi.”

Bạch Cảnh Uyên trợn to mắt, cảm giác ớn lạnh dâng lên, tóc gáy dựng hết cả lên.

Hắn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Cố Mãng.

“Anh ba, chị dâu đã đến Ương Thành rồi. Ồ, nhưng không biết vì sao chị ấy lại đến tìm em ... Hừm, anh nói em gặp hay là không gặp chị ấy đây?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau