Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 59: Ép Tới Đường Cùng
Doãn Trừng mồ hôi đầm đìa, gương mặt hoảng hốt, quầng mắt đỏ hoe.
Nhìn thấy Khương Xán chạy tới, cậu không cầm được nước mắt nữa, vội chạy tới ôm lấy cô.
“Chị, trong nhà xảy ra chuyện rồi!”
“Sao vậy?”
“Chị gái của chị…..…” Cậu thở dốc, “Khương Dao, chị ta dẫn rất nhiều người vào nhà, còn nói sẽ đuổi chúng ta ra ngoài!”
Bên tai Khương Xán vang lên một tiếng ù, đầu óc trở nên trống rỗng.
“Chị ta mang theo rất nhiều nhân công, nói rằng chị ta sẽ lấy lại ngôi nhà đó, sau đó bài trí lại để cho chị ta sử dụng! Chị, đó không phải là ngôi nhà mà ba chị đã cho mẹ chúng ta sao? Chị ta dựa vào cái gì mà đòi lấy lại!”
Tim Khương Xán đập thình thịch, nhất thời hoảng hốt, không hiểu vì sao Khương Dao lại làm như vậy.
“Chúng ta về xem thử đã rồi nói!” Cô an ủi Doãn Trừng, “Căn nhà đó chúng ta đã ở nhiều năm như vậy, không thể nói lấy lại là lấy lại được, chắc có hiểu lầm gì đó!”
“Có thể có hiểu lầm gì chứ? Chắc chắn đây là ý đồ xấu xa của Khương Dao!” Doãn Trừng bất bình, “Hôm nay chị ta đưa nhiều người như thế đến nhà của chúng ta, rồi đuổi thẳng em ra ngoài…... Hừ, bọn họ người đông thế mạnh, em đánh không lại, nhưng anh rể thì có thể!”
“Em nói cái gì?” Khương Xán đột nhiên dừng bước, sắc mặt tái nhợt.
“Chuyện này anh rể em đã biết rồi sao?”
“Đúng vậy!” Doãn Trừng gật đầu, “Chuyện lớn thế này, đương nhiên là anh rể phải đến phân xử chứ!”
“Em!”
Khương Xán trừng mắt nhìn cậu vừa lo lắng vừa giận dữ.
Doãn Trừng lúc này mới kịp phản ứng.
Nếu Cố Mãng và Khương Dao gặp nhau thì tất cả mọi chuyện muốn giấu cũng không giấu được nữa rồi!
“Chị, em.......” Doãn Trừng tự biết mình làm sai, “Em không có cố ý đâu, cũng tại em vừa lo vừa sợ, cho nên mới gọi điện thoại cho anh rể!”
Khương Xán nhíu mày, “Em nói thế nào với anh ấy?”
“Em không có nói gì nhiều, chỉ nói rằng có người đến nhà làm loạn, sau đó thì gửi cho anh ấy địa chỉ thôi!”
Khương Xán trầm mặc một lát, rồi lấy điện thoại ra gửi cho Cố Mãng một tin nhắn mà không hề nhắc đến chuyện nhà cửa một chữ, chỉ nói là mình đột nhiên muốn ăn bánh hạt dẻ ở tiệm bánh trên phố Tây, muốn anh mua rồi mang đến dưới sảnh công ty cho cô.
Trong khoảng thời gian này, cô và Cố Mãng dính nhau như keo như sơn, anh cũng rất nghe theo lời cô.
Cô nghĩ Cố Mãng nhất định sẽ đặt chuyện của cô lên trước.
Bánh hạt dẻ trong cửa hàng đó cần phải xếp hàng dài.
Chuyện này sẽ giúp cô câu giờ, cô có thể về nhà trước, giải quyết xong chuyện với Khương Dao, sau đó sẽ đi ứng phó với Cố Mãng.
………....
“Này, tay chân có thể nhanh nhẹn hơn một chút không vậy? Chuyển có mấy món đồ mà cũng lâu lắc như vậy!”
Khương Dao đứng trong hành lang của khu dân cư, vẻ mặt không kiên nhẫn cùng với sự kiêu ngạo.
Hàng xóm xung quanh đang xầm xì bàn tán về cô gái xinh đẹp này.
Dung mao xinh đẹp, nhưng cũng giống như một con rắn độc, trong ánh mắt đôi mày đầy rẫy sự toan tính. Bọn họ đoán rằng người này có thể chính là thiên kim nhà họ Khương, là người chị gái cùng cha khác mẹ của Khương Xán, nhưng mà cách cư xử của hai chị em lại khác xa nhau một trời một vực.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Khương Dao trừng mắt nhìn bọn họ, “Một đám nghèo hèn, cũng chỉ xứng để sống ở trong cái lồng bồ câu rách nát này thôi!”
“Hưm, này cô, nếu cô đã cảm thấy đây là lồng chim bồ câu, thì sao còn muốn lấy lại nhà làm gì? Chỗ này tốt xấu gì cũng là một nơi để người ta che mưa chắn gió, sản nghiệp nhà Khương của cô to như vậy mà còn thiều căn nhà nhỏ này à?”
“Bà là cái thá gì chứ? Chỗ này không có chuyện của bà! Cút đi cho tôi!”
Khương Dao hung hăng, mấy người hàng xóm tốt bụng cũng không biết nói gì nữa, chỉ có thể yên lặng nắm chặt nắm đấm, nuốt cục tức này vào trong.
“Các người làm nhanh lên cho tôi!” Khương Dao lại trút giận lên các nhân công chuyển nhà, “Mấy thứ đồ nát này cũng chẳng có đắt đỏ gì! Bể hư rồi thì cứ bể hư thôi! Còn cái kia, món đồ trong chiếc hộp nát đó là cái gì? Cứ vứt đi đi!”
Lúc này Khương Xán và Doãn Trừng từ dưới lầu vội vàng chạy tới.
Khương Xán mặc dù cũng không biết trong chiếc hộp có gì nhưng cô đã từng nhìn thấy mẹ nâng niu và quý trọng chiếc hộp này, dù mẹ đang nằm viện, thần trí không tỉnh táo, nhưng hiếm khi tỉnh lại một lần thì bà luôn dặn dò cô phải giữ gìn chiếc hộp đó thật tốt.
Khương Xán lao tới, liều lĩnh đẩy mạnh những công nhân đó ra, lấy thân mình bảo vệ chiếc hộp.
“Không được vứt!”
Khương Dao sửng sốt một lúc, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt nham giễu cợt.
“Sao không thể vứt chứ? Căn nhà này đã bị dọn ra ngoài hết rồi, từ nay về sau đây chính là chỗ của tôi! Chỗ của tôi thì làm sao có thể có đồ dơ bẩn của người khác chứ!”
“Chị nói bậy!” Doãn Trừng bước lên chỉ vào Khương Dao, “Đây là nhà của chúng tôi, chị như thế này người ta gọi là xâm phạm gia cư bất hợp pháp! Tôi phải báo cảnh sát bắt chị!”
Khương Xán nhìn một đống lộn xộn trên mặt đất, đồ dùng trong nhà vốn đã không nhiều, bây giờ càng bị làm tùm lum hết cả lên.
Quần áo của mẹ cũng bị những người đó lấy ra giẫm nát dưới chân, bê bết bùn đất.
Chóp mũi của Khương Xán đau rát, trong lòng trào dâng lên sự tức giận và bất xúc.
Cô chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm Khương Dao, gằn từng chữ hỏi cô: “Chị dựa vào đâu mà dám làm như vậy? Đây là nhà của tôi!”
“Nhà cô?” Khương Dao cười lớn, đắc ý nói với cô, “Sau này thì không phải nữa rồi! Tôi cần có một phòng làm việc, vị trí thì không cần quá gần trung tâm thành phố, không thì sẽ rất ồn, nhưng cũng không thể quá xa, nếu không thì cuộc sống rất bất tiện. Hơ, chọn tới chọn lui thì vị trí với độ lớn nhỏ của căn nhà này thì vừa đủ tốt, cho nên ba đã đồng ý đưa căn nhà này cho tôi rồi!”
Khương Xán siết chặt nấm tay, cố gắng hết sức để mình không run rẩy.
Hưm, đúng thật là một trò cười!
Khương Dao cô ta muốn có phòng làm việc thì Khương Minh Viễn chỉ cần vài phút là có thể thuê cả một tầng của tòa nhà để làm văn phòng cho cô ta ngay, vậy há gì phải làm ầm ĩ đến một khu dân cư nhỏ bé này chứ?
Mục đích Khương Dao làm việc này không gì khác hơn là muốn đẩy mẹ con cô vào bước đường cùng!
“Em gái, tiếp theo đây tôi phải kêu người đến tu sửa rồi, tất cả mọi thứ trong căn nhà này đều phải đập đi xây lại!” Khương Dao lạnh lùng nhìn cô, “Cô xem thử xem còn có thứ gì mà cô không nỡ thì mau chóng lấy ra đi! Hơ, cũng xem như là nể tình chị em chúng ta, xem như đây là chút tình nghĩa của tôi dành cho cô đi!”
Nhìn thấy Khương Xán chạy tới, cậu không cầm được nước mắt nữa, vội chạy tới ôm lấy cô.
“Chị, trong nhà xảy ra chuyện rồi!”
“Sao vậy?”
“Chị gái của chị…..…” Cậu thở dốc, “Khương Dao, chị ta dẫn rất nhiều người vào nhà, còn nói sẽ đuổi chúng ta ra ngoài!”
Bên tai Khương Xán vang lên một tiếng ù, đầu óc trở nên trống rỗng.
“Chị ta mang theo rất nhiều nhân công, nói rằng chị ta sẽ lấy lại ngôi nhà đó, sau đó bài trí lại để cho chị ta sử dụng! Chị, đó không phải là ngôi nhà mà ba chị đã cho mẹ chúng ta sao? Chị ta dựa vào cái gì mà đòi lấy lại!”
Tim Khương Xán đập thình thịch, nhất thời hoảng hốt, không hiểu vì sao Khương Dao lại làm như vậy.
“Chúng ta về xem thử đã rồi nói!” Cô an ủi Doãn Trừng, “Căn nhà đó chúng ta đã ở nhiều năm như vậy, không thể nói lấy lại là lấy lại được, chắc có hiểu lầm gì đó!”
“Có thể có hiểu lầm gì chứ? Chắc chắn đây là ý đồ xấu xa của Khương Dao!” Doãn Trừng bất bình, “Hôm nay chị ta đưa nhiều người như thế đến nhà của chúng ta, rồi đuổi thẳng em ra ngoài…... Hừ, bọn họ người đông thế mạnh, em đánh không lại, nhưng anh rể thì có thể!”
“Em nói cái gì?” Khương Xán đột nhiên dừng bước, sắc mặt tái nhợt.
“Chuyện này anh rể em đã biết rồi sao?”
“Đúng vậy!” Doãn Trừng gật đầu, “Chuyện lớn thế này, đương nhiên là anh rể phải đến phân xử chứ!”
“Em!”
Khương Xán trừng mắt nhìn cậu vừa lo lắng vừa giận dữ.
Doãn Trừng lúc này mới kịp phản ứng.
Nếu Cố Mãng và Khương Dao gặp nhau thì tất cả mọi chuyện muốn giấu cũng không giấu được nữa rồi!
“Chị, em.......” Doãn Trừng tự biết mình làm sai, “Em không có cố ý đâu, cũng tại em vừa lo vừa sợ, cho nên mới gọi điện thoại cho anh rể!”
Khương Xán nhíu mày, “Em nói thế nào với anh ấy?”
“Em không có nói gì nhiều, chỉ nói rằng có người đến nhà làm loạn, sau đó thì gửi cho anh ấy địa chỉ thôi!”
Khương Xán trầm mặc một lát, rồi lấy điện thoại ra gửi cho Cố Mãng một tin nhắn mà không hề nhắc đến chuyện nhà cửa một chữ, chỉ nói là mình đột nhiên muốn ăn bánh hạt dẻ ở tiệm bánh trên phố Tây, muốn anh mua rồi mang đến dưới sảnh công ty cho cô.
Trong khoảng thời gian này, cô và Cố Mãng dính nhau như keo như sơn, anh cũng rất nghe theo lời cô.
Cô nghĩ Cố Mãng nhất định sẽ đặt chuyện của cô lên trước.
Bánh hạt dẻ trong cửa hàng đó cần phải xếp hàng dài.
Chuyện này sẽ giúp cô câu giờ, cô có thể về nhà trước, giải quyết xong chuyện với Khương Dao, sau đó sẽ đi ứng phó với Cố Mãng.
………....
“Này, tay chân có thể nhanh nhẹn hơn một chút không vậy? Chuyển có mấy món đồ mà cũng lâu lắc như vậy!”
Khương Dao đứng trong hành lang của khu dân cư, vẻ mặt không kiên nhẫn cùng với sự kiêu ngạo.
Hàng xóm xung quanh đang xầm xì bàn tán về cô gái xinh đẹp này.
Dung mao xinh đẹp, nhưng cũng giống như một con rắn độc, trong ánh mắt đôi mày đầy rẫy sự toan tính. Bọn họ đoán rằng người này có thể chính là thiên kim nhà họ Khương, là người chị gái cùng cha khác mẹ của Khương Xán, nhưng mà cách cư xử của hai chị em lại khác xa nhau một trời một vực.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Khương Dao trừng mắt nhìn bọn họ, “Một đám nghèo hèn, cũng chỉ xứng để sống ở trong cái lồng bồ câu rách nát này thôi!”
“Hưm, này cô, nếu cô đã cảm thấy đây là lồng chim bồ câu, thì sao còn muốn lấy lại nhà làm gì? Chỗ này tốt xấu gì cũng là một nơi để người ta che mưa chắn gió, sản nghiệp nhà Khương của cô to như vậy mà còn thiều căn nhà nhỏ này à?”
“Bà là cái thá gì chứ? Chỗ này không có chuyện của bà! Cút đi cho tôi!”
Khương Dao hung hăng, mấy người hàng xóm tốt bụng cũng không biết nói gì nữa, chỉ có thể yên lặng nắm chặt nắm đấm, nuốt cục tức này vào trong.
“Các người làm nhanh lên cho tôi!” Khương Dao lại trút giận lên các nhân công chuyển nhà, “Mấy thứ đồ nát này cũng chẳng có đắt đỏ gì! Bể hư rồi thì cứ bể hư thôi! Còn cái kia, món đồ trong chiếc hộp nát đó là cái gì? Cứ vứt đi đi!”
Lúc này Khương Xán và Doãn Trừng từ dưới lầu vội vàng chạy tới.
Khương Xán mặc dù cũng không biết trong chiếc hộp có gì nhưng cô đã từng nhìn thấy mẹ nâng niu và quý trọng chiếc hộp này, dù mẹ đang nằm viện, thần trí không tỉnh táo, nhưng hiếm khi tỉnh lại một lần thì bà luôn dặn dò cô phải giữ gìn chiếc hộp đó thật tốt.
Khương Xán lao tới, liều lĩnh đẩy mạnh những công nhân đó ra, lấy thân mình bảo vệ chiếc hộp.
“Không được vứt!”
Khương Dao sửng sốt một lúc, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt nham giễu cợt.
“Sao không thể vứt chứ? Căn nhà này đã bị dọn ra ngoài hết rồi, từ nay về sau đây chính là chỗ của tôi! Chỗ của tôi thì làm sao có thể có đồ dơ bẩn của người khác chứ!”
“Chị nói bậy!” Doãn Trừng bước lên chỉ vào Khương Dao, “Đây là nhà của chúng tôi, chị như thế này người ta gọi là xâm phạm gia cư bất hợp pháp! Tôi phải báo cảnh sát bắt chị!”
Khương Xán nhìn một đống lộn xộn trên mặt đất, đồ dùng trong nhà vốn đã không nhiều, bây giờ càng bị làm tùm lum hết cả lên.
Quần áo của mẹ cũng bị những người đó lấy ra giẫm nát dưới chân, bê bết bùn đất.
Chóp mũi của Khương Xán đau rát, trong lòng trào dâng lên sự tức giận và bất xúc.
Cô chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm Khương Dao, gằn từng chữ hỏi cô: “Chị dựa vào đâu mà dám làm như vậy? Đây là nhà của tôi!”
“Nhà cô?” Khương Dao cười lớn, đắc ý nói với cô, “Sau này thì không phải nữa rồi! Tôi cần có một phòng làm việc, vị trí thì không cần quá gần trung tâm thành phố, không thì sẽ rất ồn, nhưng cũng không thể quá xa, nếu không thì cuộc sống rất bất tiện. Hơ, chọn tới chọn lui thì vị trí với độ lớn nhỏ của căn nhà này thì vừa đủ tốt, cho nên ba đã đồng ý đưa căn nhà này cho tôi rồi!”
Khương Xán siết chặt nấm tay, cố gắng hết sức để mình không run rẩy.
Hưm, đúng thật là một trò cười!
Khương Dao cô ta muốn có phòng làm việc thì Khương Minh Viễn chỉ cần vài phút là có thể thuê cả một tầng của tòa nhà để làm văn phòng cho cô ta ngay, vậy há gì phải làm ầm ĩ đến một khu dân cư nhỏ bé này chứ?
Mục đích Khương Dao làm việc này không gì khác hơn là muốn đẩy mẹ con cô vào bước đường cùng!
“Em gái, tiếp theo đây tôi phải kêu người đến tu sửa rồi, tất cả mọi thứ trong căn nhà này đều phải đập đi xây lại!” Khương Dao lạnh lùng nhìn cô, “Cô xem thử xem còn có thứ gì mà cô không nỡ thì mau chóng lấy ra đi! Hơ, cũng xem như là nể tình chị em chúng ta, xem như đây là chút tình nghĩa của tôi dành cho cô đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất