Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 67: Bàn Tay Này Từng Giết Người
Tai Khương Xán khẽ động, lập tức cảnh giác.
Cô quay đầu nhìn xung quanh, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang mỉm cười quyến rũ với Cố Mãng. Khẽ lắc nhẹ ly rượu trong tay, khi đi tới gần anh thì cố ý kéo chiếc váy dạ hội cao lên thêm một chút, để lộ ra đôi chân trắng nõn.
Khương Xán đột nhiên cảm thấy giọng nói này có hơi quen tai.
“Kiều Phi?” Cô sửng sốt, thì ra Khương Dao đi đâu cũng dẫn theo cô bạn thân này…..
Lúc trước khi đi học, Kiều Phi thường giúp Khương Dao bắt nạt Khương Xán, sau này vì thành tích quá kém, lại bị các báo lá cải chụp được cảnh ăn chơi phì phèo trong hộp đêm, cho nên nhà đành phải cho cô nghỉ học.
Danh tiếng của Kiều Phi ở Giang Châu cũng chẳng ra làm sao, chỉ là vì có Khương Dao làm chỗ dựa nên mới có thể ra vẻ như vậy.
Đầu Khương Xán quay mòng mòng.
Cũng không còn quan tâm đến việc đi tiếp các vị khách hàng nữa, mà đi giày cao gót một mạch tiến về phía Cố Mãng.
“Anh chàng đẹp trai, không cảm thấy uống một mình rất là nhàm chán sao?” Kiều Phi uốn éo vòng eo thon thả, càng ngày càng tiến đến gần, “Chi bằng chúng ta…..”
“Chi bằng hai người chúng ta uống chung nhé.” Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Kiều Phi giật mình, ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt sắc bén của Khương Xán.
Cố Mãng cũng sửng sốt, sau đó khóe môi hiện lên một nụ cười tinh nghịch. Khương Xán chắn anh ở phía sau, đối mặt trực tiếp với ánh mắt khiêu khích của Kiều Phi, lạnh lùng cười nói: “Sao, không biết tôi sao? Thời đi học còn ngày ngày giật bài tập của tôi để chép, bây giờ lại muốn cướp người đàn ông của tôi sao?”
“Hơ, đây không phải là em gái Khương Xán sao!” Kiều Phi cười khan mấy tiếng, “Cô nói vậy là có ý gì? Tôi muốn làm quen với anh chàng đẹp trai này một chút, mà là cướp người đàn ông của cô sao? Vừa nãy cô không có ở đây, tôi lạ không biết hai người các cô có quan hệ gì đấy!”
“Vậy bây giờ chị đã biết rồi đó thôi?” Khương Xán nhìn cô ta chằm chằm, “Biết rồi còn không mau đi đi!”
Cố Mãng bình tĩnh vòng tay qua eo cô.
Anh nhìn thấy bàn tay siết chặt thành nắm đấm của cô, cảm thấy cô tức giận đến run người.
Nhưng gương mặt cô vẫn bình tĩnh, không chịu khuất phục, đôi mắt của cô chứa đầy sự oán hận.
Trong ánh mắt ấy dường muốn nói rằng ai dám quyến rũ người đàn ông của cô thỉ cô sẽ khiến cho người đó phải chết.
Cố Mãng cười thầm, không ngờ rằng có một ngày mình lại phải nấp sau lưng của phụ nữ.
Nhưng mà anh lại có cảm giác hưởng thụ với điều này.
“Ồ, tôi nhớ ra rồi! Đây là tên côn đồ àm cô cưới phải không?” Kiều Phi cố ý không chút kiêng dè nhìn Cố Mãng dò thám, “Nghe nói anh ta thường xuyên gây chuyện, đánh nhau, còn từng ngồi tù!”
“Hơ, hay nghe Khương Dao nói cô rất hay bao vệ chồng cô, hôm nay nhìn thấy thì quả đúng là như vậy! Nhưng mà, nếu như có một người chồng đẹp trai thế này thì tôi cũng sẽ liều mạng mà bảo vệ, mà chẳng cần quan tâm anh ta có từng ngồi tù hay không đó!”
Khương Xán liếc cô ta một cái, khoác tay Cố Mãng muốn rời đi.
Nhưng Kiều Phi lại bước tới, khoác lấy cánh tay còn lại của Cố Mãng, ánh mắt vô cùng quyến rũ, “Anh đẹp trai, anh có biết Khương Xán là con gái ngoài giá thú của nhà họ Khương không? Người nhà họ Khương không ai thích cô ta cả, cô ta quá nghèo hèn, trước giờ đều sống dưới tầng hầm, cho nên trên người luông có một mùi ẩm mốc!”
“Chi bằng anh ở bên cạnh tôi đi?” Ngón tay của Kiều Phi bắt đầu không yên phận mà sờ soạng không ngừng, “Tôi có tiền, có ngoại hình, những người đàn ông có tiền theo đuổi tôi không phải ít đâu! Anh ở bên cạnh Khương Xán thật sự là rất lãng phí cho gương mặt này của anh……….”
“Chị đã nói đủ chưa!” Khương Xán hung hăng đẩy cô ta ra.
Kiều Phi bị đẩy loạng choạng suýt chút nữa lật bàn, lúc này người xung quanh nghe thấy động tĩnh liền nhìn về phía này.
“Kiều Phi, cô biết xấu hổ một chút đi!” Khương Xán nghiến răng nghiến lợi thốt ra từng câu từng chữ, “Đàn ông trong thiên hạ chết hết rồi hay sao? Mà cô phải ve vãn trước mặt chồng tôi như thế này!”
Mọi người xung quanh xầm xì bàn tán, còn có ánh mắt giễu cợt của một số người giống như con dao sắc bén từng chút từng chút cắt nát lòng tự tôn của Khương Xán.
Cho dù cảm thấy bản thân mình không sai nhưng chồng mình bị người ta chú ý đến thì cũng không phải chuyện vinh quang gì.
Cô cũng không muốn giống như một người đàn bà chanh chua đi giành giật đàn ông giữa chốn đông người.
Khương Xán hơi cúi đầu, cắn nhẹ môi.
Cô cho rằng Cố Mãng sẽ ôm cô vào lòng, bao bọc cô trong vòng tay dày dặn và ấm áp của anh, nhưng từng phút từng giây trôi qua, cô không hề đợi được cảm giác an toàn mà cô muốn.
Cô mở to mắt, nhìn thấy Cố Mãng đi về phía Kiều Phi, còn vẫy tay về phía cô!
Tim của Khương Xán đập thình thịch, máu toàn thân như dồn hết lên đỉnh đầu!
“Hơ, nhìn thấy rồi chứ? Đàn ông cũng rất thực tế đó.” Có người thì thầm cười nói, “Tuy rằng cái cô Kiều tiểu thư danh tiếng không tốt, nhưng tốt xấu gì cũng là thiên kim đích thực, Khương Xán làm sao mà so sánh với người ta được chứ?”
“Aiz, chồng mình lôi lôi kéo kéo với người phụ nữ khác trước mặt bao nhiêu là người như vậy………..Khương Xán thật đáng thương, bình thường xem người đàn ông này như bảo bối vậy, bây giờ lại……….”
“Cho nên chúng ta không thể nuông chiều đàn ông quá được!”
Đầu óc Khương Xán trống rỗng, bàng hoàng, trái tim đau nhói.
“Ông xã, anh…….”
“Bà xã, em suýt chút nữa làm Kiều tiểu thư bị thương rồi.” Cố Mãng cười hởi hợt rồi quay đầu sang Kiều Phi, “Không sao chứ?”
Kiều Phi đắc ý, vội vàng nắm lấy tay Cố Mãng.
“Có một người đẹp trai như anh quan tâm, em đương nhiên là không sao rồi!” Kiều Phi cười rạng rỡ, “Anh đẹp trai, khiêu vũ cùng nhau anh không ngại chứ? Vừa chạm vào tay anh, em liền biết anh rất biết cách làm cho phụ nữ vui……”
“Cố Mãng!” Khương Xán cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng.
Cố Mãng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không đẩy Kiều Phi ra mà ngược lại còn siết chặt tay cô ta.
Kiều Phi nhướng mày, nhìn Khương Xán càng kiêu ngạo hơn.
“Kiều tiểu thư, thực sự rất thích tay của tôi sao?” Giọng nói của Cố Mang khàn khàn vô cùng có sức hút.
Kiều Phi sớm đã mê mẩn choáng váng đầu óc, “Đương nhiên rồi!”
“Cho dù bàn tay này trước đó đã từng giết người?”
Kiều Phi giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Trong mắt Cố Mãng hiện lên một tia âm trầm, cười lạnh nói: “Trước đây có một người phụ nữ không biết trời cao đất dày mà tiếp cận tôi, tôi chính là dùng bàn tay này khiến một người đang sống sờ sờ trở thành một cái xác!”
“Anh………”
Kiều Phi muốn thoát ra, nhưng cổ tay lại bị Cố Mãng nắm chặt.
Vẻ mặt bình tĩnh và ánh mắt đầy sát khí của người đàn ông khiến cô ta hoảng sợ.
“Kiều tiểu thư,” Cố Mãng cười nói, “Chẳng phải cô còn muốn khiêu vũ với tôi sao?”
Kiều Phi đột nhiên lảo đảo, cổ tay đau dữ dội, sắc mặt tái nhợt, răng trên răng dưới va vào nhau lập cập .
Cố Mãng cố nén cười, vẻ mặt cứng đờ, toàn thân toát ra khí chất giống như Tu La từ trong địa ngục đi ra.
Anh nhẹ nhàng buông tay, Kiều Phi đột ngột lùi lại mấy bước, đập mạnh vào góc bàn.
Cả hội trường như bị mắc kẹt trong áp suất thấp, ai nấy đều không dám thở, chỉ có Khương Xán chậm rãi tiến lên, chỉnh lại cà vạt và bộ âu phục cho Cố Mãng.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, rồi chợt trào nước mắt.
Đầu gối của Kiều Phi mềm nhũn, cô ta phải vịn vào bàn mới có thể đứng vững. Cô ta trừng mắt nhìn Cố Mãng và Khương Xán, nghiến răng nghiến lợi nói với giọng run run: “Có……có gì ghê gớm đâu chứ, Khương Xán, cô đã gả cho một tên tội phạm giết người! Nửa đêm nhủ thì cẩn thận một chút, nói không chừng anh ta giấu dao trong người đó!”
“Đúng vậy, chồng tôi đã giấu dao dưới gối.” Khương Xán khẽ khịt mũi, “Nhưng mà không phải để đối phó tôi, mà là cho những người phụ nữ không biết trời cao đất dày mà lao vào anh ấy kìa!”
Cố Mang khẽ cười, vừa định đưa tay lên xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô, thì đột nhiên nhớ đến bàn tay này đã bị Kiều Phi nắm lấy.
Thế là anh gọi người phục vụ tới, lấy một chiếc khăn nóng đã khử trùng để lau tay, sau đó ném chiếc khăn vào thùng rác.
Cô quay đầu nhìn xung quanh, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang mỉm cười quyến rũ với Cố Mãng. Khẽ lắc nhẹ ly rượu trong tay, khi đi tới gần anh thì cố ý kéo chiếc váy dạ hội cao lên thêm một chút, để lộ ra đôi chân trắng nõn.
Khương Xán đột nhiên cảm thấy giọng nói này có hơi quen tai.
“Kiều Phi?” Cô sửng sốt, thì ra Khương Dao đi đâu cũng dẫn theo cô bạn thân này…..
Lúc trước khi đi học, Kiều Phi thường giúp Khương Dao bắt nạt Khương Xán, sau này vì thành tích quá kém, lại bị các báo lá cải chụp được cảnh ăn chơi phì phèo trong hộp đêm, cho nên nhà đành phải cho cô nghỉ học.
Danh tiếng của Kiều Phi ở Giang Châu cũng chẳng ra làm sao, chỉ là vì có Khương Dao làm chỗ dựa nên mới có thể ra vẻ như vậy.
Đầu Khương Xán quay mòng mòng.
Cũng không còn quan tâm đến việc đi tiếp các vị khách hàng nữa, mà đi giày cao gót một mạch tiến về phía Cố Mãng.
“Anh chàng đẹp trai, không cảm thấy uống một mình rất là nhàm chán sao?” Kiều Phi uốn éo vòng eo thon thả, càng ngày càng tiến đến gần, “Chi bằng chúng ta…..”
“Chi bằng hai người chúng ta uống chung nhé.” Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Kiều Phi giật mình, ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt sắc bén của Khương Xán.
Cố Mãng cũng sửng sốt, sau đó khóe môi hiện lên một nụ cười tinh nghịch. Khương Xán chắn anh ở phía sau, đối mặt trực tiếp với ánh mắt khiêu khích của Kiều Phi, lạnh lùng cười nói: “Sao, không biết tôi sao? Thời đi học còn ngày ngày giật bài tập của tôi để chép, bây giờ lại muốn cướp người đàn ông của tôi sao?”
“Hơ, đây không phải là em gái Khương Xán sao!” Kiều Phi cười khan mấy tiếng, “Cô nói vậy là có ý gì? Tôi muốn làm quen với anh chàng đẹp trai này một chút, mà là cướp người đàn ông của cô sao? Vừa nãy cô không có ở đây, tôi lạ không biết hai người các cô có quan hệ gì đấy!”
“Vậy bây giờ chị đã biết rồi đó thôi?” Khương Xán nhìn cô ta chằm chằm, “Biết rồi còn không mau đi đi!”
Cố Mãng bình tĩnh vòng tay qua eo cô.
Anh nhìn thấy bàn tay siết chặt thành nắm đấm của cô, cảm thấy cô tức giận đến run người.
Nhưng gương mặt cô vẫn bình tĩnh, không chịu khuất phục, đôi mắt của cô chứa đầy sự oán hận.
Trong ánh mắt ấy dường muốn nói rằng ai dám quyến rũ người đàn ông của cô thỉ cô sẽ khiến cho người đó phải chết.
Cố Mãng cười thầm, không ngờ rằng có một ngày mình lại phải nấp sau lưng của phụ nữ.
Nhưng mà anh lại có cảm giác hưởng thụ với điều này.
“Ồ, tôi nhớ ra rồi! Đây là tên côn đồ àm cô cưới phải không?” Kiều Phi cố ý không chút kiêng dè nhìn Cố Mãng dò thám, “Nghe nói anh ta thường xuyên gây chuyện, đánh nhau, còn từng ngồi tù!”
“Hơ, hay nghe Khương Dao nói cô rất hay bao vệ chồng cô, hôm nay nhìn thấy thì quả đúng là như vậy! Nhưng mà, nếu như có một người chồng đẹp trai thế này thì tôi cũng sẽ liều mạng mà bảo vệ, mà chẳng cần quan tâm anh ta có từng ngồi tù hay không đó!”
Khương Xán liếc cô ta một cái, khoác tay Cố Mãng muốn rời đi.
Nhưng Kiều Phi lại bước tới, khoác lấy cánh tay còn lại của Cố Mãng, ánh mắt vô cùng quyến rũ, “Anh đẹp trai, anh có biết Khương Xán là con gái ngoài giá thú của nhà họ Khương không? Người nhà họ Khương không ai thích cô ta cả, cô ta quá nghèo hèn, trước giờ đều sống dưới tầng hầm, cho nên trên người luông có một mùi ẩm mốc!”
“Chi bằng anh ở bên cạnh tôi đi?” Ngón tay của Kiều Phi bắt đầu không yên phận mà sờ soạng không ngừng, “Tôi có tiền, có ngoại hình, những người đàn ông có tiền theo đuổi tôi không phải ít đâu! Anh ở bên cạnh Khương Xán thật sự là rất lãng phí cho gương mặt này của anh……….”
“Chị đã nói đủ chưa!” Khương Xán hung hăng đẩy cô ta ra.
Kiều Phi bị đẩy loạng choạng suýt chút nữa lật bàn, lúc này người xung quanh nghe thấy động tĩnh liền nhìn về phía này.
“Kiều Phi, cô biết xấu hổ một chút đi!” Khương Xán nghiến răng nghiến lợi thốt ra từng câu từng chữ, “Đàn ông trong thiên hạ chết hết rồi hay sao? Mà cô phải ve vãn trước mặt chồng tôi như thế này!”
Mọi người xung quanh xầm xì bàn tán, còn có ánh mắt giễu cợt của một số người giống như con dao sắc bén từng chút từng chút cắt nát lòng tự tôn của Khương Xán.
Cho dù cảm thấy bản thân mình không sai nhưng chồng mình bị người ta chú ý đến thì cũng không phải chuyện vinh quang gì.
Cô cũng không muốn giống như một người đàn bà chanh chua đi giành giật đàn ông giữa chốn đông người.
Khương Xán hơi cúi đầu, cắn nhẹ môi.
Cô cho rằng Cố Mãng sẽ ôm cô vào lòng, bao bọc cô trong vòng tay dày dặn và ấm áp của anh, nhưng từng phút từng giây trôi qua, cô không hề đợi được cảm giác an toàn mà cô muốn.
Cô mở to mắt, nhìn thấy Cố Mãng đi về phía Kiều Phi, còn vẫy tay về phía cô!
Tim của Khương Xán đập thình thịch, máu toàn thân như dồn hết lên đỉnh đầu!
“Hơ, nhìn thấy rồi chứ? Đàn ông cũng rất thực tế đó.” Có người thì thầm cười nói, “Tuy rằng cái cô Kiều tiểu thư danh tiếng không tốt, nhưng tốt xấu gì cũng là thiên kim đích thực, Khương Xán làm sao mà so sánh với người ta được chứ?”
“Aiz, chồng mình lôi lôi kéo kéo với người phụ nữ khác trước mặt bao nhiêu là người như vậy………..Khương Xán thật đáng thương, bình thường xem người đàn ông này như bảo bối vậy, bây giờ lại……….”
“Cho nên chúng ta không thể nuông chiều đàn ông quá được!”
Đầu óc Khương Xán trống rỗng, bàng hoàng, trái tim đau nhói.
“Ông xã, anh…….”
“Bà xã, em suýt chút nữa làm Kiều tiểu thư bị thương rồi.” Cố Mãng cười hởi hợt rồi quay đầu sang Kiều Phi, “Không sao chứ?”
Kiều Phi đắc ý, vội vàng nắm lấy tay Cố Mãng.
“Có một người đẹp trai như anh quan tâm, em đương nhiên là không sao rồi!” Kiều Phi cười rạng rỡ, “Anh đẹp trai, khiêu vũ cùng nhau anh không ngại chứ? Vừa chạm vào tay anh, em liền biết anh rất biết cách làm cho phụ nữ vui……”
“Cố Mãng!” Khương Xán cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng.
Cố Mãng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không đẩy Kiều Phi ra mà ngược lại còn siết chặt tay cô ta.
Kiều Phi nhướng mày, nhìn Khương Xán càng kiêu ngạo hơn.
“Kiều tiểu thư, thực sự rất thích tay của tôi sao?” Giọng nói của Cố Mang khàn khàn vô cùng có sức hút.
Kiều Phi sớm đã mê mẩn choáng váng đầu óc, “Đương nhiên rồi!”
“Cho dù bàn tay này trước đó đã từng giết người?”
Kiều Phi giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Trong mắt Cố Mãng hiện lên một tia âm trầm, cười lạnh nói: “Trước đây có một người phụ nữ không biết trời cao đất dày mà tiếp cận tôi, tôi chính là dùng bàn tay này khiến một người đang sống sờ sờ trở thành một cái xác!”
“Anh………”
Kiều Phi muốn thoát ra, nhưng cổ tay lại bị Cố Mãng nắm chặt.
Vẻ mặt bình tĩnh và ánh mắt đầy sát khí của người đàn ông khiến cô ta hoảng sợ.
“Kiều tiểu thư,” Cố Mãng cười nói, “Chẳng phải cô còn muốn khiêu vũ với tôi sao?”
Kiều Phi đột nhiên lảo đảo, cổ tay đau dữ dội, sắc mặt tái nhợt, răng trên răng dưới va vào nhau lập cập .
Cố Mãng cố nén cười, vẻ mặt cứng đờ, toàn thân toát ra khí chất giống như Tu La từ trong địa ngục đi ra.
Anh nhẹ nhàng buông tay, Kiều Phi đột ngột lùi lại mấy bước, đập mạnh vào góc bàn.
Cả hội trường như bị mắc kẹt trong áp suất thấp, ai nấy đều không dám thở, chỉ có Khương Xán chậm rãi tiến lên, chỉnh lại cà vạt và bộ âu phục cho Cố Mãng.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, rồi chợt trào nước mắt.
Đầu gối của Kiều Phi mềm nhũn, cô ta phải vịn vào bàn mới có thể đứng vững. Cô ta trừng mắt nhìn Cố Mãng và Khương Xán, nghiến răng nghiến lợi nói với giọng run run: “Có……có gì ghê gớm đâu chứ, Khương Xán, cô đã gả cho một tên tội phạm giết người! Nửa đêm nhủ thì cẩn thận một chút, nói không chừng anh ta giấu dao trong người đó!”
“Đúng vậy, chồng tôi đã giấu dao dưới gối.” Khương Xán khẽ khịt mũi, “Nhưng mà không phải để đối phó tôi, mà là cho những người phụ nữ không biết trời cao đất dày mà lao vào anh ấy kìa!”
Cố Mang khẽ cười, vừa định đưa tay lên xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô, thì đột nhiên nhớ đến bàn tay này đã bị Kiều Phi nắm lấy.
Thế là anh gọi người phục vụ tới, lấy một chiếc khăn nóng đã khử trùng để lau tay, sau đó ném chiếc khăn vào thùng rác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất