Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 71: Trông Chừng Cố Mãng
“Nhưng mà nhị lão gia, tôi phát hiện…….”
Tô Thần vốn muốn nói chuyện chiếc nhẫn ngọc lục bảo ra, nhưng nói được nửa chừng thì điện thoại của Hoắc Triển Hạc vang lên. Thuộc hạ đưa sang cho ông ta, rồi lại cho Tô Thần một ánh mắt cảnh cáo, Tô Thần lập tức im miệng.
Hoắc Triển Hạc chậm rãi đứng dậy nghe điện thoại, một lúc sau mới quay lại.
Sau khi quay lại thì lạnh lùng liếc nhìn Tô Thần, “Ông đi đi.”
“Nhị lão gia?”
“Hoắc Tri Hành đang ở Anh, Manchester!” Hoắc Triển Hạc hoàn toàn không kiên nhẫn, “Ngày mai đi Luân Đôn, ngày kia bay đi Paris! Ông kiếm ở đâu ra chỗ tư liệu quái quỷ này vậy!”
Ông ta ném tất cả tài liệu về Cố Mãng lên không trung, các trang giấy rơi vãi xuống đất như bông tuyết.
Tô Thần giật mình, ngay sau đó thuộc hạ của Hoắc Triển Hạc cho hắn xem một đoạn video. Người trong video quay lưng về phía máy quay nhưng không khó để nhận ra người này ăn mặc rất sang trọng.
Bối cảnh trong bức ảnh là Quảng trường Albert, một tòa nhà mang tính biểu tượng ở Manchester.
“Không…….. không thể nào!”
“Cái gì mà không thể nào?” Hoắc Triển Hạc trợn mắt nhìn hắn, “Cái gáy của Hoắc Tri Hành dù có bị ép thành bánh mì thịt thì tôi cũng nhận ra! Hơn nữa khi nó rãnh rỗi nó còn chạy đến quảng trường Albert cho chim bồ câu ăn, đây là thói quen từ nhỏ của nó!”
Tô Thần nuốt ngược lại những lời muốn nói, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lẽ nào mình thật sự nhìn nhầm rồi sao? Cũng đúng, người giống người trên thế giới nhiều như vậy, hơn nữa dựa vào phẩm vị của Hoắc Tri Hành thì sao có thể kết hôn với Khương Xán được chứ!”
Nhưng chiếc nhẫn kia quá kỳ lạ….....
“Không còn việc gì khác thì cút về Giang Châu đi!” Hoắc Triển Hạc không kiên nhẫn nói, “Đừng có ở trước mặt người khác mà thể hiện giống như tôi giúp ông rất nhiều! Ông nhờ kỹ, chúng ta không quen biết nhau! Ông già nhà tôi bây giờ đang quan sát từng nhất cử nhất động của tôi rồi, tôi bí bách chết đi được, còn không biết giải quyết những vấn đề của bản thân như thế nào đây này!”
“Vâng.” Tô Thần cúi đầu tuân lệnh.
“Còn nữa.” Ánh mắt của Hoắc Triển Hạc lạnh lùng, suy nghĩ một chút, chậm rãi dặn dò, “Còn về cái tên Cố Mãng này, ông trông chừng kỹ cậu ta, có chuyện gì thì lập tức báo cáo cho tôi.”
Tô Thần gật đầu rồi đi ra ngoài, rất nhanh chóng thì đã khuất dần vào màn đêm.
……………...
Không có Tô Thần và Phương Tấn Dương trong công ty thì cuộc sống của Khương Xán tốt hơn trước rất nhiều.
Còn về Trình Tiêu Tiêu, nếu không có sự ủng hộ của Tô Thần trong hội đồng quản trị thì địa vị của cô ấy cũng tụt dốc thảm hại. Những đồng nghiệp bình thường không có quan hệ tốt với cô ta, lúc này đều giẫm lên cô ta để trút cơn giận mà mình đã kìm nén từ lâu.
Tại một cuộc họp thường kỳ của công ty gần đây, ban giám đốc đã thông báo rằng Trình Tiêu Tiêu sẽ bị cách chức vị trí giám sát viên của cô ta, vị trí đó sẽ do Khương Xán tiếp quản.
Khương Xán ngồi trong văn phòng cũ của Trình Tiêu Tiêu, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Cứ ngẩn ngơ ngồi đó, An An gõ cửa mấy lần mà cô cũng không đáp lại, đến khi An An tự mình bước vào, tới đứng trước mặt cô thì cô mới hoàn hồn.
“Làm gì vậy, như mất hồn vậy!” An An đặt tập tài liệu trước mặt, cười tủm tỉm nói: “Sếp, mời ký tên!”
Khương Xán cười cười, nhanh chóng xem qua rồi ký tên vào phía dưới cùng.
Từ khi làm quản lý, không biết mỗi ngày có bao nhiêu văn bản đưa tới để ký. Cô cũng cảm nhận sâu sắc trách nhiệm to lớn trên vai, không dám lơ là một giây phút nào.
“Tôi thấy sắc mặt của cô không được tốt.” An An lo lắng nhìn cô, “Gần đây có phải là quá mệt rồi không?”
“Công việc rất bận.” Khương Xán mỉm cười, “Trước đây không biết, nhưng bây giờ ngồi trên ghế của Trình Tiêu Tiêu thì tôi mới hiểu, lãnh đạo cũng không phải là dễ làm!”
“Tất nhiên rồi, hai từ chức trách đứng cạnh nhau mà! Chức vụ càng cao thì trách nhiệm càng cao!”
“À, Khương Xán,” An An nhỏ giọng nói, “Những tin đồn trong công ty gần đây, cô nghe rồi thì đừng có để trong lòng………..”
“Tin đồn gì?”
“Cô không biết sao?” An An sửng sốt, sau đó nghiêm túc nói với cô, “Là chuyện của cô và chủ tịch Tô. Có người nói chủ tịchTô giống như bị quỷ ám vậy, cứ ký hợp đồng với cô mãi, chính là người đưa cô lên vị trí quản lý kinh doanh.”
Khương Xán cũng sửng sốt.
Nghĩ kỹ lại thì hình như cũng có tin đồn như vậy. Hơn nữa, Tô Thần thực sự rất kỳ lạ, ký năm đơn hàng liên tiếp, còn đặc biệt yêu cầu là hợp tác với Khương Xán.
Với chiến tích huy hoàng như vậy thì sao Khương Xán không thể thăng chức cho được?
Nhưng mà...
“Mấy dự án hợp tác với chủ tịch Tô, kỳ thực đôi bên đều có lợi.” Cô lẩm bẩm nói: “Chỉ là tôi cũng không hiểu tại sao anh ấy lại nhất quyết chỉ đích danh hợp tác với tôi.”
“Vậy chắc chắn là xem trọng năng lực của cô rồi!” An An vỗ vỗ vai cô, “Cô đừng nhiều, tôi đoán lời đồn đại này tám phần là từ miệng Trình Tiêu Tiêu nói ra, cô ta thất thế rồi, bản thân lại không có bản lĩnh gì, nhất định là ganh tỵ với cô!”
“Khương Xán cô yên tâm, mấy người đồng nghiệp chúng tôi đều sẽ ủng hộ cô, cô chỉ cần lấy bản lĩnh thật sự của cô ra để chiến đấu với cô ta tới cuối cùng thôi!”
Khương Xán mỉm cười cảm kích, nắm nắm tay cô.
Nhưng trong lòng cô cũng biết rõ, người có năng lực trong ty rất nhiều, những bản hợp đồng này Tô Thần không nhất thiết phải ký với mình cô. Thời gian này Tô Thần luôn cố ý hoặc vô ý tiếp cận cô, cũng không không giống là có suy nghĩ mờ ám gì.
Mấu chốt của mọi vấn đề bắt đầu khi Tô Thần nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo của cô.
Khương Xán cẩn thận xem qua một lượt, mỗi lần Tô Thần gửi tin nhắn hỏi thăm cho cô thì luôn kèm theo Cố Mãng.
Ví dụ, Tô Thần sẽ hỏi cô ấy rằng Cố Mãng dạy ở phòng tập quyền anh nào, anh ấy có thực sự muốn rèn luyện giữ gìn vóc dáng và học quyền anh không.
Hoặc giả vờ thuận miệng hỏi cô ấy gặp Cố Mãng như thế nào, yêu đương như thế nào, kết hôn ra làm sao………...
Thậm chí còn nói rằng mình lái xe ngang qua công ty của cô ấy và muốn đưa cô ấy về nhà.
Khương Xán dấy lên sự nghi ngờ, nhưng lại không biết điểm khả nghi ở đâu.
“Tôi nghĩ chủ tịch Tô kia, ông ta có vẻ rất quan tâm đến cô.”
Khương Xán đang thu dọn nhà cửa, tiếng Cố Mãng đang đấm bốc bụp bụp ở ban công truyền vào tai cô.
Khương Xán ngưng lại những việc đang làm, có chút thất thần nhìn về phía xa xăm. Mặt trời sắp lặn xuống núi rồi, những đám mây cuối cùng cố gắng hết sức để rắc ánh sáng vàng xuống trái đất.
Còn Cố Mãng thì đấm liên hồi dưới ánh sáng này.
Phần trên cơ thể trần trụi, cơ bắp rõ ràng, mồ hôi chảy dài trên khuôn ngực rắn chắc, ngũ quan vốn đã đẹp trai lại thêm một chút tàn nhẫn và anh dũng.
Khương Xán chợt nghĩ đến chiến thần Apollo trong thần thoại Hi Lạp. Chiến thần bước ra từ ánh mặt trời, cũng là như thế này nhỉ……..
“Bà xã, em vừa mới nói gì vậy?”
Khương Xán giật mình một chút, xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Ồ, không có gì.” Cô nhẹ nhàng bước đến bên anh, thuần thục giúp anh cởi găng tay, thay băng gạc ướt đẫm mồ hôi.
Cố Mãng vuốt vuốt tóc cô, trong mắt tràn đầy sự ôn nhu. Nếu không phải do mồ hôi đầm đìa thì anh thật muốn ôm cô, đè cô lên sô pha bắt nạt cô một trận…………
“Đúng rồi,” Khương Xán chợt nhớ tới điều muốn nói với anh, “Chuyện vừa rồi, em nghĩ vẫn nên nói với anh thì tốt hơn."
“Hửm, có chuyện gì vậy?”
“Là về Tô Thần đó.” Cô hơi cau mày, “Ông xã, ông ta có hơi kỳ lạ, gần đây ông ấy cứ luôn dò hỏi thông tin của anh từ em đó!"”
Đôi mắt Cố Mãng tối sầm lại, cầm miếng băng đã được tháo ra trong tay, nhào chặt nó thành một quả bóng.
Tô Thần vốn muốn nói chuyện chiếc nhẫn ngọc lục bảo ra, nhưng nói được nửa chừng thì điện thoại của Hoắc Triển Hạc vang lên. Thuộc hạ đưa sang cho ông ta, rồi lại cho Tô Thần một ánh mắt cảnh cáo, Tô Thần lập tức im miệng.
Hoắc Triển Hạc chậm rãi đứng dậy nghe điện thoại, một lúc sau mới quay lại.
Sau khi quay lại thì lạnh lùng liếc nhìn Tô Thần, “Ông đi đi.”
“Nhị lão gia?”
“Hoắc Tri Hành đang ở Anh, Manchester!” Hoắc Triển Hạc hoàn toàn không kiên nhẫn, “Ngày mai đi Luân Đôn, ngày kia bay đi Paris! Ông kiếm ở đâu ra chỗ tư liệu quái quỷ này vậy!”
Ông ta ném tất cả tài liệu về Cố Mãng lên không trung, các trang giấy rơi vãi xuống đất như bông tuyết.
Tô Thần giật mình, ngay sau đó thuộc hạ của Hoắc Triển Hạc cho hắn xem một đoạn video. Người trong video quay lưng về phía máy quay nhưng không khó để nhận ra người này ăn mặc rất sang trọng.
Bối cảnh trong bức ảnh là Quảng trường Albert, một tòa nhà mang tính biểu tượng ở Manchester.
“Không…….. không thể nào!”
“Cái gì mà không thể nào?” Hoắc Triển Hạc trợn mắt nhìn hắn, “Cái gáy của Hoắc Tri Hành dù có bị ép thành bánh mì thịt thì tôi cũng nhận ra! Hơn nữa khi nó rãnh rỗi nó còn chạy đến quảng trường Albert cho chim bồ câu ăn, đây là thói quen từ nhỏ của nó!”
Tô Thần nuốt ngược lại những lời muốn nói, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lẽ nào mình thật sự nhìn nhầm rồi sao? Cũng đúng, người giống người trên thế giới nhiều như vậy, hơn nữa dựa vào phẩm vị của Hoắc Tri Hành thì sao có thể kết hôn với Khương Xán được chứ!”
Nhưng chiếc nhẫn kia quá kỳ lạ….....
“Không còn việc gì khác thì cút về Giang Châu đi!” Hoắc Triển Hạc không kiên nhẫn nói, “Đừng có ở trước mặt người khác mà thể hiện giống như tôi giúp ông rất nhiều! Ông nhờ kỹ, chúng ta không quen biết nhau! Ông già nhà tôi bây giờ đang quan sát từng nhất cử nhất động của tôi rồi, tôi bí bách chết đi được, còn không biết giải quyết những vấn đề của bản thân như thế nào đây này!”
“Vâng.” Tô Thần cúi đầu tuân lệnh.
“Còn nữa.” Ánh mắt của Hoắc Triển Hạc lạnh lùng, suy nghĩ một chút, chậm rãi dặn dò, “Còn về cái tên Cố Mãng này, ông trông chừng kỹ cậu ta, có chuyện gì thì lập tức báo cáo cho tôi.”
Tô Thần gật đầu rồi đi ra ngoài, rất nhanh chóng thì đã khuất dần vào màn đêm.
……………...
Không có Tô Thần và Phương Tấn Dương trong công ty thì cuộc sống của Khương Xán tốt hơn trước rất nhiều.
Còn về Trình Tiêu Tiêu, nếu không có sự ủng hộ của Tô Thần trong hội đồng quản trị thì địa vị của cô ấy cũng tụt dốc thảm hại. Những đồng nghiệp bình thường không có quan hệ tốt với cô ta, lúc này đều giẫm lên cô ta để trút cơn giận mà mình đã kìm nén từ lâu.
Tại một cuộc họp thường kỳ của công ty gần đây, ban giám đốc đã thông báo rằng Trình Tiêu Tiêu sẽ bị cách chức vị trí giám sát viên của cô ta, vị trí đó sẽ do Khương Xán tiếp quản.
Khương Xán ngồi trong văn phòng cũ của Trình Tiêu Tiêu, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Cứ ngẩn ngơ ngồi đó, An An gõ cửa mấy lần mà cô cũng không đáp lại, đến khi An An tự mình bước vào, tới đứng trước mặt cô thì cô mới hoàn hồn.
“Làm gì vậy, như mất hồn vậy!” An An đặt tập tài liệu trước mặt, cười tủm tỉm nói: “Sếp, mời ký tên!”
Khương Xán cười cười, nhanh chóng xem qua rồi ký tên vào phía dưới cùng.
Từ khi làm quản lý, không biết mỗi ngày có bao nhiêu văn bản đưa tới để ký. Cô cũng cảm nhận sâu sắc trách nhiệm to lớn trên vai, không dám lơ là một giây phút nào.
“Tôi thấy sắc mặt của cô không được tốt.” An An lo lắng nhìn cô, “Gần đây có phải là quá mệt rồi không?”
“Công việc rất bận.” Khương Xán mỉm cười, “Trước đây không biết, nhưng bây giờ ngồi trên ghế của Trình Tiêu Tiêu thì tôi mới hiểu, lãnh đạo cũng không phải là dễ làm!”
“Tất nhiên rồi, hai từ chức trách đứng cạnh nhau mà! Chức vụ càng cao thì trách nhiệm càng cao!”
“À, Khương Xán,” An An nhỏ giọng nói, “Những tin đồn trong công ty gần đây, cô nghe rồi thì đừng có để trong lòng………..”
“Tin đồn gì?”
“Cô không biết sao?” An An sửng sốt, sau đó nghiêm túc nói với cô, “Là chuyện của cô và chủ tịch Tô. Có người nói chủ tịchTô giống như bị quỷ ám vậy, cứ ký hợp đồng với cô mãi, chính là người đưa cô lên vị trí quản lý kinh doanh.”
Khương Xán cũng sửng sốt.
Nghĩ kỹ lại thì hình như cũng có tin đồn như vậy. Hơn nữa, Tô Thần thực sự rất kỳ lạ, ký năm đơn hàng liên tiếp, còn đặc biệt yêu cầu là hợp tác với Khương Xán.
Với chiến tích huy hoàng như vậy thì sao Khương Xán không thể thăng chức cho được?
Nhưng mà...
“Mấy dự án hợp tác với chủ tịch Tô, kỳ thực đôi bên đều có lợi.” Cô lẩm bẩm nói: “Chỉ là tôi cũng không hiểu tại sao anh ấy lại nhất quyết chỉ đích danh hợp tác với tôi.”
“Vậy chắc chắn là xem trọng năng lực của cô rồi!” An An vỗ vỗ vai cô, “Cô đừng nhiều, tôi đoán lời đồn đại này tám phần là từ miệng Trình Tiêu Tiêu nói ra, cô ta thất thế rồi, bản thân lại không có bản lĩnh gì, nhất định là ganh tỵ với cô!”
“Khương Xán cô yên tâm, mấy người đồng nghiệp chúng tôi đều sẽ ủng hộ cô, cô chỉ cần lấy bản lĩnh thật sự của cô ra để chiến đấu với cô ta tới cuối cùng thôi!”
Khương Xán mỉm cười cảm kích, nắm nắm tay cô.
Nhưng trong lòng cô cũng biết rõ, người có năng lực trong ty rất nhiều, những bản hợp đồng này Tô Thần không nhất thiết phải ký với mình cô. Thời gian này Tô Thần luôn cố ý hoặc vô ý tiếp cận cô, cũng không không giống là có suy nghĩ mờ ám gì.
Mấu chốt của mọi vấn đề bắt đầu khi Tô Thần nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo của cô.
Khương Xán cẩn thận xem qua một lượt, mỗi lần Tô Thần gửi tin nhắn hỏi thăm cho cô thì luôn kèm theo Cố Mãng.
Ví dụ, Tô Thần sẽ hỏi cô ấy rằng Cố Mãng dạy ở phòng tập quyền anh nào, anh ấy có thực sự muốn rèn luyện giữ gìn vóc dáng và học quyền anh không.
Hoặc giả vờ thuận miệng hỏi cô ấy gặp Cố Mãng như thế nào, yêu đương như thế nào, kết hôn ra làm sao………...
Thậm chí còn nói rằng mình lái xe ngang qua công ty của cô ấy và muốn đưa cô ấy về nhà.
Khương Xán dấy lên sự nghi ngờ, nhưng lại không biết điểm khả nghi ở đâu.
“Tôi nghĩ chủ tịch Tô kia, ông ta có vẻ rất quan tâm đến cô.”
Khương Xán đang thu dọn nhà cửa, tiếng Cố Mãng đang đấm bốc bụp bụp ở ban công truyền vào tai cô.
Khương Xán ngưng lại những việc đang làm, có chút thất thần nhìn về phía xa xăm. Mặt trời sắp lặn xuống núi rồi, những đám mây cuối cùng cố gắng hết sức để rắc ánh sáng vàng xuống trái đất.
Còn Cố Mãng thì đấm liên hồi dưới ánh sáng này.
Phần trên cơ thể trần trụi, cơ bắp rõ ràng, mồ hôi chảy dài trên khuôn ngực rắn chắc, ngũ quan vốn đã đẹp trai lại thêm một chút tàn nhẫn và anh dũng.
Khương Xán chợt nghĩ đến chiến thần Apollo trong thần thoại Hi Lạp. Chiến thần bước ra từ ánh mặt trời, cũng là như thế này nhỉ……..
“Bà xã, em vừa mới nói gì vậy?”
Khương Xán giật mình một chút, xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Ồ, không có gì.” Cô nhẹ nhàng bước đến bên anh, thuần thục giúp anh cởi găng tay, thay băng gạc ướt đẫm mồ hôi.
Cố Mãng vuốt vuốt tóc cô, trong mắt tràn đầy sự ôn nhu. Nếu không phải do mồ hôi đầm đìa thì anh thật muốn ôm cô, đè cô lên sô pha bắt nạt cô một trận…………
“Đúng rồi,” Khương Xán chợt nhớ tới điều muốn nói với anh, “Chuyện vừa rồi, em nghĩ vẫn nên nói với anh thì tốt hơn."
“Hửm, có chuyện gì vậy?”
“Là về Tô Thần đó.” Cô hơi cau mày, “Ông xã, ông ta có hơi kỳ lạ, gần đây ông ấy cứ luôn dò hỏi thông tin của anh từ em đó!"”
Đôi mắt Cố Mãng tối sầm lại, cầm miếng băng đã được tháo ra trong tay, nhào chặt nó thành một quả bóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất