Chương 23: Tôi với Cố Đình Cảnh chỉ là bạn bè bình thường
Thanh Lam đánh một giấc đến chiều, mơ hồ tỉnh dậy, trầm tư suy nghĩ một hồi vô thức mở điện thoại lên nhắn tin cho Cố Đình Cảnh, nhưng lại quên mất cô không có số của hắn dành phải hẹn khi khác gặp mặt vậy
Cô đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi nhanh chóng chạy xuống bếp để phụ bữa tối cùng với bà Hà. Vừa bước xuống lầu một mùi hương thơm phức ập vào mặt cô " wao, con lại chậm một bước rồi, lại để bà ngoại phải vất vả nữa rồi"
Nói rồi cô đi đến xóa bóp bả vai cho bà ấy
"Con đấy, sao không ngủ thêm một chút nữa, ta thấy con vẫn còn rất mệt mỏi đấy" Bà Hà
"Không sao đâu bà ạ, để con bưng phụ bà một tay" Thanh Lam mau lẹ đi lấy chén đũa, dọn thức ăn ra bàn
"Thanh Ly đi làm về rồi chứ bà, con lên gọi chị ấy một tiếng"
"Không cần phiền phức như vậy, nó tự biết đường xuống mà ăn"
Ông Hà từ trên lầu cũng trở xuống, trên tay còn cầm theo một tờ báo. Sở thích của người lớn tuổi đều là như vậy sao, cô thầm nghĩ trong bụng.
"Ấy, hai bà cháu đã dọn ra hết rồi cơ à. Vậy thì ta chỉ việc hưởng lộc ăn thôi ha ha" Ông Hà kéo ghế ngồi vào bàn
"Đây con múc cơm cho hai người, à đúng rồi chúng ta không đợi Thanh Ly xuống sao"
"Không cần đâu, nhà này khi nào ăn cơm lại phải chờ đợi, trầu chực người khác" Biết Thanh Ly đã xuống lầu ông cố tình lớn giọng
"Cha, mẹ, con xuống trễ rồi ạ" Thanh Ly có phần hơi rụt rè trước ông Hà mà cúi đầu xuống
"Được rồi mau ngồi xuống ăn nhanh đi, nhà này không ai chờ ai cả"
Thanh Ly dù gì cũng là con ruột của họ, nếu là nghiêm khắc dạy bảo thì cũng không nên như vậy đâu nhỉ, đây không còn là nghiêm khắc nữa mà là ghét bỏ, họ đối với người cháu gái như cô lại xem như con ruột vậy mà lại lạnh nhạt với chính con ruột của mình. Trong lòng cô luôn thầm nghĩ "Không lẽ nào chị ấy là có đưa con gái ngoài giá thú hay chỉ là con nuôi thôi". Cô luôn thắc mắc về thái độ của ông Hà đối với Thanh Ly nhưng luôn không dám nói ra.
Nhìn cách ông bà Hà hành xử với Thanh Ly, cô lại sợ một ngày nào đó cô sẽ trở thành Thanh Ly thứ hai. Cô lại bỗng chốc nhớ về lời nói năm xưa của ông Hà dành cho cô
Là vào mười lăm năm trước cô đã từng mách lẻo với ông rằng "ông ơi, sau này có phải Thanh Lam sẽ không còn là em bé dễ thương như vậy, ông sẽ không thương nữa, Thanh lam sẽ không còn là đại tiểu thư nữa phải không hở ông"
Ông Hà bế cô ngồi lên đùi ông ấy "Thanh Lam này sao con lại nói như vậy" ông nghiêm nghị nhìn cô
"Hức, hức" cô ngước nhìn ông Hà "Chị Thanh Ly nói với cháu, sau này chị ấy sẽ trở thành đại tiểu thư, mẹ mất rồi ông bà sẽ không thương cháu nữa, ông bà cũng không thương mẹ, mọi người trong nhà ai cũng bắt nạt, tránh xa cháu"
"Thanh Lam, ngoan nào đừng khóc, Thanh Lam hãy nghe cho kĩ vào nhé. Thanh Lam chính là đại tiểu thư của Hà gia, mãi mãi về sau vẫn là như vậy, đại tiểu thư mạnh mẽ kiên cường, sau này toàn bộ gia tài của ta chính là của cháu, sẽ không ai dám bắt nạt Thanh Lam nữa, Thanh Lam không cần nhượng bộ trước ai cả, được Không
"Được, được, ông ngoắt tay với cháu nhé, sau này Thanh Ly sẽ không bắt nạt cháu nữa" cô ôm chần lấy ông lại chỉ tay về phía người làm trong nhà "Bọn họ cũng sẽ không ngắt nhéo, không bỏ đói cháu nữa"
Kể từ sau lần đó cô không còn thấy Thanh Lam hay người làm trong nhà dám lên tiếng chỉ trích cô nữa, một số người làm bị cô điểm mặt đều không thấy xuất hiện trong Hà gia thêm lần nào nữa.
Hóa ra lúc nhỏ cô đã từng bị Thanh Ly bắt nạt
Sau lời nói đó của ông Thanh Lam đã thật sự coi mình là đại tiểu thư thực thụ, cô có phần hơi kiêu ngạo với mọi người trong nhà nhưng họ làm sao dám lên tiếng. Sau vài lần đó ông cũng đã giáo huấn lại cô một vài lần nên cô cũng đã giữ lễ phép và có chừng mực hơn.
"Sao con lại ngẩn ngơ như vậy, thức ăn đều nguội hết rồi này" Thấy cô ngồi thất thần ông vội lên tiếng
"Đừng nói với ta là con đang suy nghĩ đến tên Cố Đình Cảnh đó đấy chứ"
Thanh ly ngồi bên cạnh cô lúc này cũng phản ứng "Cố Đình Cảnh, người bạn chơi chung lúc nhỏ của chúng ta sao, Thanh Lam"
"Đúng vậy a, chị không biết sao em đã gặp được anh ấy rồi đấy" nói rồi cổ chỉ vào chiếc vòng trên cổ tay "Đều là nhớ vào nó, đây là chiếc vòng năm xưa anh ấy tặng em đấy, là chiếc vòng hẹn ước"
"Sao con lại gặp được cậu ta" Ông Hà
"À, đấy là người bên cạnh sếp Cố, có duyên thì sẽ gặp lại thôi, đây chắc chắn là định mệnh rồi" Cô vừa nói vừa xoa xoa chiếc vòng trên tay
Ông Hà "hừ" lạnh một tiếng "Nói cho ta biết, con có phải có ý định yêu đương với cậu ta không hả"
"Ông ngoại à... con đối với anh Đình Cảnh hoàn toàn không có cảm xúc yêu đương, tình cảm nam nữ trai gái gì hết" Cô xụ mặt "Ông không ngờ lại nghĩ cháu như vậy"
"Thật như vậy thì tốt, còn nếu sau này con có ý định đó thì dẹp bỏ ngay cho ta, ta sẽ không cho phép"
Cô thầm nghĩ "Sao lại không cho phép chứ, mình cũng đã từng tuổi này rồi, chuyện yêu đương còn cần ông ấy quản thúc sao"
ông Hà quay sang nhìn Thanh Ly "Thanh Ly, còn con thì sao con thấy cậu Cố Đình Cảnh đó thế nào"
Lúc bấy giờ khi nhắc tới Cố Đình Cảnh thì sắc mặt Thanh Ly hoàn toàn thay đổi, cử chỉ cũng lạ thường, khi nhắc tới chuyện tình cảm của Cố Đình Cảnh và Thanh Lam thì ánh mắt cô càng thêm xao động. Ông Hà cũng nhìn ra được phần nào tâm tư của Thanh Ly
Thanh Ly buông đũa xuống, lấp hấp nói "Cha à...con, mấy năm nay con cũng chưa từng gặp lại cậu ấy"
"Nếu con thật sự ưng ý cậu ta, ta sẽ hoàn toàn tác hợp cho con, con hãy suy nghĩ cho kĩ"
"Thanh Ly, chị thấy thế nào" Cô hào hứng rất muốn biết câu trả lời, dù gì cô cũng không thích Cố Đình Cảnh, nếu như cô thật sự thích hắn, Hà Thanh Ly cũng sẽ không tranh được với cô. Nhưng cũng phải xem xem Cố Đình Cảnh có bằng lòng Hà Thanh Ly không đã
"Chị yên tâm, tôi với Cố Đình Cảnh chỉ là bạn bè bình thường, từ trước đến giờ cũng chỉ xem anh Đình Cảnh như anh trai". Cô khẽ lay lay đôi tay Hà Thanh Ly
Hà Thanh Ly trầm mặc một hồi "Tình yêu là đến từ hai phía, con không thể ép buộc người khác được đâu cha à"
Bởi vì Hà Thanh Ly biết rằng trong trái tim của hắn đã có người ngự trị rồi, người đó không ai khác là Thanh Lam.
Dù Thanh Ly thích hắn thì sao chứ, cô cũng không thể ép buộc hắn thích mình. Đúng vậy tình cảm phải xuất phát từ hai phía. Như lúc nhỏ vậy, hắn chỉ để mắt với mỗi mình Thanh Lam. Sẽ không có người con gái nào làm cho hắn chú ý đến, cô cũng đã từng làm mọi cách để thân thiết với hắn hơn....
Cô đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi nhanh chóng chạy xuống bếp để phụ bữa tối cùng với bà Hà. Vừa bước xuống lầu một mùi hương thơm phức ập vào mặt cô " wao, con lại chậm một bước rồi, lại để bà ngoại phải vất vả nữa rồi"
Nói rồi cô đi đến xóa bóp bả vai cho bà ấy
"Con đấy, sao không ngủ thêm một chút nữa, ta thấy con vẫn còn rất mệt mỏi đấy" Bà Hà
"Không sao đâu bà ạ, để con bưng phụ bà một tay" Thanh Lam mau lẹ đi lấy chén đũa, dọn thức ăn ra bàn
"Thanh Ly đi làm về rồi chứ bà, con lên gọi chị ấy một tiếng"
"Không cần phiền phức như vậy, nó tự biết đường xuống mà ăn"
Ông Hà từ trên lầu cũng trở xuống, trên tay còn cầm theo một tờ báo. Sở thích của người lớn tuổi đều là như vậy sao, cô thầm nghĩ trong bụng.
"Ấy, hai bà cháu đã dọn ra hết rồi cơ à. Vậy thì ta chỉ việc hưởng lộc ăn thôi ha ha" Ông Hà kéo ghế ngồi vào bàn
"Đây con múc cơm cho hai người, à đúng rồi chúng ta không đợi Thanh Ly xuống sao"
"Không cần đâu, nhà này khi nào ăn cơm lại phải chờ đợi, trầu chực người khác" Biết Thanh Ly đã xuống lầu ông cố tình lớn giọng
"Cha, mẹ, con xuống trễ rồi ạ" Thanh Ly có phần hơi rụt rè trước ông Hà mà cúi đầu xuống
"Được rồi mau ngồi xuống ăn nhanh đi, nhà này không ai chờ ai cả"
Thanh Ly dù gì cũng là con ruột của họ, nếu là nghiêm khắc dạy bảo thì cũng không nên như vậy đâu nhỉ, đây không còn là nghiêm khắc nữa mà là ghét bỏ, họ đối với người cháu gái như cô lại xem như con ruột vậy mà lại lạnh nhạt với chính con ruột của mình. Trong lòng cô luôn thầm nghĩ "Không lẽ nào chị ấy là có đưa con gái ngoài giá thú hay chỉ là con nuôi thôi". Cô luôn thắc mắc về thái độ của ông Hà đối với Thanh Ly nhưng luôn không dám nói ra.
Nhìn cách ông bà Hà hành xử với Thanh Ly, cô lại sợ một ngày nào đó cô sẽ trở thành Thanh Ly thứ hai. Cô lại bỗng chốc nhớ về lời nói năm xưa của ông Hà dành cho cô
Là vào mười lăm năm trước cô đã từng mách lẻo với ông rằng "ông ơi, sau này có phải Thanh Lam sẽ không còn là em bé dễ thương như vậy, ông sẽ không thương nữa, Thanh lam sẽ không còn là đại tiểu thư nữa phải không hở ông"
Ông Hà bế cô ngồi lên đùi ông ấy "Thanh Lam này sao con lại nói như vậy" ông nghiêm nghị nhìn cô
"Hức, hức" cô ngước nhìn ông Hà "Chị Thanh Ly nói với cháu, sau này chị ấy sẽ trở thành đại tiểu thư, mẹ mất rồi ông bà sẽ không thương cháu nữa, ông bà cũng không thương mẹ, mọi người trong nhà ai cũng bắt nạt, tránh xa cháu"
"Thanh Lam, ngoan nào đừng khóc, Thanh Lam hãy nghe cho kĩ vào nhé. Thanh Lam chính là đại tiểu thư của Hà gia, mãi mãi về sau vẫn là như vậy, đại tiểu thư mạnh mẽ kiên cường, sau này toàn bộ gia tài của ta chính là của cháu, sẽ không ai dám bắt nạt Thanh Lam nữa, Thanh Lam không cần nhượng bộ trước ai cả, được Không
"Được, được, ông ngoắt tay với cháu nhé, sau này Thanh Ly sẽ không bắt nạt cháu nữa" cô ôm chần lấy ông lại chỉ tay về phía người làm trong nhà "Bọn họ cũng sẽ không ngắt nhéo, không bỏ đói cháu nữa"
Kể từ sau lần đó cô không còn thấy Thanh Lam hay người làm trong nhà dám lên tiếng chỉ trích cô nữa, một số người làm bị cô điểm mặt đều không thấy xuất hiện trong Hà gia thêm lần nào nữa.
Hóa ra lúc nhỏ cô đã từng bị Thanh Ly bắt nạt
Sau lời nói đó của ông Thanh Lam đã thật sự coi mình là đại tiểu thư thực thụ, cô có phần hơi kiêu ngạo với mọi người trong nhà nhưng họ làm sao dám lên tiếng. Sau vài lần đó ông cũng đã giáo huấn lại cô một vài lần nên cô cũng đã giữ lễ phép và có chừng mực hơn.
"Sao con lại ngẩn ngơ như vậy, thức ăn đều nguội hết rồi này" Thấy cô ngồi thất thần ông vội lên tiếng
"Đừng nói với ta là con đang suy nghĩ đến tên Cố Đình Cảnh đó đấy chứ"
Thanh ly ngồi bên cạnh cô lúc này cũng phản ứng "Cố Đình Cảnh, người bạn chơi chung lúc nhỏ của chúng ta sao, Thanh Lam"
"Đúng vậy a, chị không biết sao em đã gặp được anh ấy rồi đấy" nói rồi cổ chỉ vào chiếc vòng trên cổ tay "Đều là nhớ vào nó, đây là chiếc vòng năm xưa anh ấy tặng em đấy, là chiếc vòng hẹn ước"
"Sao con lại gặp được cậu ta" Ông Hà
"À, đấy là người bên cạnh sếp Cố, có duyên thì sẽ gặp lại thôi, đây chắc chắn là định mệnh rồi" Cô vừa nói vừa xoa xoa chiếc vòng trên tay
Ông Hà "hừ" lạnh một tiếng "Nói cho ta biết, con có phải có ý định yêu đương với cậu ta không hả"
"Ông ngoại à... con đối với anh Đình Cảnh hoàn toàn không có cảm xúc yêu đương, tình cảm nam nữ trai gái gì hết" Cô xụ mặt "Ông không ngờ lại nghĩ cháu như vậy"
"Thật như vậy thì tốt, còn nếu sau này con có ý định đó thì dẹp bỏ ngay cho ta, ta sẽ không cho phép"
Cô thầm nghĩ "Sao lại không cho phép chứ, mình cũng đã từng tuổi này rồi, chuyện yêu đương còn cần ông ấy quản thúc sao"
ông Hà quay sang nhìn Thanh Ly "Thanh Ly, còn con thì sao con thấy cậu Cố Đình Cảnh đó thế nào"
Lúc bấy giờ khi nhắc tới Cố Đình Cảnh thì sắc mặt Thanh Ly hoàn toàn thay đổi, cử chỉ cũng lạ thường, khi nhắc tới chuyện tình cảm của Cố Đình Cảnh và Thanh Lam thì ánh mắt cô càng thêm xao động. Ông Hà cũng nhìn ra được phần nào tâm tư của Thanh Ly
Thanh Ly buông đũa xuống, lấp hấp nói "Cha à...con, mấy năm nay con cũng chưa từng gặp lại cậu ấy"
"Nếu con thật sự ưng ý cậu ta, ta sẽ hoàn toàn tác hợp cho con, con hãy suy nghĩ cho kĩ"
"Thanh Ly, chị thấy thế nào" Cô hào hứng rất muốn biết câu trả lời, dù gì cô cũng không thích Cố Đình Cảnh, nếu như cô thật sự thích hắn, Hà Thanh Ly cũng sẽ không tranh được với cô. Nhưng cũng phải xem xem Cố Đình Cảnh có bằng lòng Hà Thanh Ly không đã
"Chị yên tâm, tôi với Cố Đình Cảnh chỉ là bạn bè bình thường, từ trước đến giờ cũng chỉ xem anh Đình Cảnh như anh trai". Cô khẽ lay lay đôi tay Hà Thanh Ly
Hà Thanh Ly trầm mặc một hồi "Tình yêu là đến từ hai phía, con không thể ép buộc người khác được đâu cha à"
Bởi vì Hà Thanh Ly biết rằng trong trái tim của hắn đã có người ngự trị rồi, người đó không ai khác là Thanh Lam.
Dù Thanh Ly thích hắn thì sao chứ, cô cũng không thể ép buộc hắn thích mình. Đúng vậy tình cảm phải xuất phát từ hai phía. Như lúc nhỏ vậy, hắn chỉ để mắt với mỗi mình Thanh Lam. Sẽ không có người con gái nào làm cho hắn chú ý đến, cô cũng đã từng làm mọi cách để thân thiết với hắn hơn....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất