Mạt Thế Thiên Tai: Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt

Chương 14: Chuẩn Bị

Trước Sau
Mặc dù mạt thế sắp ập tới nhưng Tiêu Minh Nguyệt cũng không dám thiếu nợ ngân hàng, giai đoạn sau chính phủ sẽ căn cứ độ tin cậy tín dụng để phân chia nhóm người. Hiện tại là thời đại big data, một khi tra ra có tiền sử phạm tội, không chỉ không có lương thực tiếp tế mà đến cả bất động sản cũng bị người ta lấy đi, tất cả phụ cấp cho dân tị nạn đều không còn liên quan gì đến bạn nữa.

Trong thời điểm thiếu thốn tài nguyên, xã hội từ trật tự tới hỗn loạn, các thủ đoạn của chính phủ chỉ càng trở nên dứt khoát mạnh tay như sét đánh lôi đình mà thôi, ra tay nhanh - chuẩn - ác.

Đây cũng chính là nguyên nhân trong khi bạo loạn bùng nổ nghiêm trọng ở các nước châu Âu mà Hoa Hạ vẫn có thể miễn cưỡng duy trì trật tự vào năm mạt thế đầu tiên.

Sau khi mua xong nhu yếu phẩm chống lạnh, Tiêu Minh Nguyệt ấn mở phần mềm buôn bán sỉ 1688 nào đó, bán số lượng lớn rất nhiều đồ dùng hằng ngày, băng vệ sinh, khăn giấy, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn rửa mặt, đồ lót có thể thay và giặt sạch, dầu gội đầu, sữa tắm, dầu xả, nước giặt, kem em bé…

Trên ứng dụng này có thể buôn bán hàng hóa số lượng lớn, đương nhiên quan trọng là vì rẻ.

Tiêu Minh Nguyệt vẫn còn nhớ rõ ràng, vào năm mạt thế đầu tiên hạn hán vô cùng nghiêm trọng, nước để uống còn không đủ, mấy tháng liền không tắm rửa cũng là chuyện thường.

Đừng nói xấu bao nhiêu, trên người cô toàn là bùn đất đen dày cộm, mồ hôi dính rít rít, tóc cũng bết lại từng nắm từng nắm, ngứa không chịu nổi.

Sau này Tiêu Minh Nguyệt thật sự không chịu nổi da đầu ngứa ngáy mới nhịn đau nhịn xót cạo sạch cả mái tóc dài đến eo, biến thành đầu trọc ở độ tuổi đẹp như hoa.

Lần này Tiêu Minh Nguyệt phải giữ lại mái tóc, dù sao cô cũng rất đỏm dáng.

Tiêu Minh Nguyệt lại mua thêm hai mươi thùng dung dịch khử trùng 84, hai mươi thùng dung dịch đuổi muỗi, hai mươi thùng cồn, hai mươi thùng dung dịch khử trùng axit cloric, hai mươi thùng xịt côn trùng, hai mươi thùng dung dịch khử khuẩn quần áo Dettol, còn có năm mươi thùng giấy ướt kháng khuẩn, năm mươi thùng chai xịt khử khuẩn cầm tay.



Vào thời điểm nạn sâu bệnh, trên nóc nhà, trong sân vườn, hai bên đường cái toàn là đủ loại côn trùng, đỉa nước, đỉa khô, bộ rệp sáp, tuyến trùng gây thối rữa…

Bọn họ mang trên người lượng lớn bệnh khuẩn, không cẩn thận là sẽ bị lây nhiễm bệnh truyền nhiễm, nên phải cẩn thận, cẩn thận hơn và cẩn thận hơn nữa.

Lúc đó Tiêu Minh Nguyệt không thể không dùng ba lớp màn nhựa bọc lấy bản thân khi đi ra ngoài. Nhưng lần nào cũng sẽ phát hiện ấu trùng đỉa trên người, đang ngọ nguậy chui vào trong ống quần của cô.

Rất nhanh, hạn mức tiêu dùng HuaBei của cô cũng hoàn toàn hết sạch.

Tiêu Minh Nguyệt lại dạo Xianyu, xem có hàng ngon secondhand nào rẻ rẻ hay không. Cô nhìn thấy có người đang bán trao tay giá thấp kệ hàng siêu thị, có lẽ là gần đây có chủ siêu thị nào đó đóng cửa.

Cô trò chuyện hàn huyên với người kia, sau khi mặc cả thì mua hai mươi mốt kệ chứa hàng siêu thị, đều là hàng chất liệu thép cán nguội chất lượng tốt, năng lực chịu lực hoàn toàn không thành vấn đề.

Có chín kệ hàng to cao hai mét dài sáu mét, còn có mười một chiếc kệ thấp để bày biện rau củ quả.

Đống kệ hàng này có thể xếp chồng lên nhau ở chỗ gần nhà gỗ trong không gian, vạch ra một khu vực để làm phòng chứa đồ, khả năng dự trữ với tiêu chuẩn nhất định.

Người kia còn nói cô ấy còn có hai chiếc tủ lạnh thương dụng lớn nữa, đang lo không bán được để không chiếm chỗ, Tiêu Minh Nguyệt cũng mua lại với giá cực kỳ thấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau