Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa
Chương 44: Căng thẳng len lỏi
Sắc mặt Vân Vân càng tái nhợt hơn, câu hỏi của Lê Thế Khải vô tình đưa cô vào thế khó xử.
Càng cất công giấu đi thì anh càng muốn tìm ra bằng được điều cô đang che đậy là gì.
Biết là vậy, Vân Vân bèn không cố gắng tỏ ra chống đối mà ngọt nhạt nói:
"Anh biết là em không muốn thế mà. Bản thân anh cũng vậy, đúng không? Quan hệ giữa chúng ta từ xưa đến nay rất tốt, sao nói trở mặt là trở mặt ngay được?"
"Thế thì em nói đi!" Lần này thứ Thế Khải tóm là hai cánh tay Vân Vân, anh sốt ruột lay mạnh người cô hòng tìm ra câu trả lời vừa lòng đẹp ý mình nhất.
"Nói anh nghe, sao em làm vậy với anh? Em không muốn Lam Khanh làm chị dâu em, quan hệ đã thân càng thêm thân à?"
Vân Vân nghển cổ lên, nhìn thẳng vào mắt anh trai mà đáp lời:
"Như em đã nói hôm anh lên máy bay, anh có còn nhớ không?"
Lê Thế Khải sững người nhớ lại.
Hôm đó cô ấy mặc bộ suit màu trắng, đi giày cao gót mũi nhọn, dùng khí thế hiên ngang không thể xem thường mà nói rằng:
"Cho dù cả đời này không thể gặp lại hay liên lạc với nhau, em vĩnh viễn không khai ra nơi ở của Lam Khanh. Đây là một lời hứa! Nếu anh muốn tìm cậu ấy chi bằng dốc hết nguồn lực, tiền tài, danh vọng của mình rồi tìm ra cậu ấy đi."
Con bé nói tới đây cũng là lúc thư ký đi vào thông báo anh phải lên máy bay theo chỉ thị của bố.
"Em bảo anh tự đi tìm cô ấy..." Anh mấp máy môi, mờ mịt nhìn em gái.
"Đúng vậy đấy. Lúc đó anh sang nước ngoài chưa có cơ hội thực hiện, bây giờ anh có dám thực hiện lời nói đó không?"
"Ý là em đang thách thức anh?"
"Thì cứ cho là như thế đi, coi như là một thử thách để chinh phục trái tim sắt đá của Lam Khanh... Anh nghĩ thế nào? Có muốn thử một lần không?"
Trước lời thách thức ngầm chứa đầy hàm ý từ Vân Vân, Lê Thế Khải lạnh lùng thả tay xuống, anh không muốn làm em gái mình bị thương nhưng cô năm lần bảy lượt ngăn cản khiến anh không khỏi suy nghĩ.
"Được, anh sẽ làm vậy như ý em muốn. Nhưng anh cảnh cáo em, bất kể em có là em gái của anh hay không anh vẫn thẳng tay loại bỏ những kẻ ngáng đường."
"Tìm được người đã rồi hẵng nói tiếp." Xoa xoa những chỗ bị đau, Vân Vân rất có nhã hứng khi chứng kiến cảnh anh trai bị mình chọc giận. "Nhưng em nói trước cho anh biết, đừng tưởng anh là anh trai em mà em phải vuốt mặt nể mũi anh."
"Không khiến!" Lê Thế Khải tức giận đẩy cửa văn phòng mang tên trưởng phòng Lê Vân Vân.
Đi đến hành lang, nghĩ đến chuyện gì đó anh liền dừng lại.
"Alo! Cậu hãy cho người theo dõi nhất cử nhất động của Lục Nhất Minh. Anh ta có động tĩnh gì báo ngay cho tôi."
Gọi xong, Lê Thế Khải bỏ đi mà đầu không ngoảnh lại. Mấy tháng nay anh không có ở đây, cả thành phố này loạn lên với thông tin Lục thiếu phu nhân đột ngột mất tích. Anh cũng thừa biết Vân Vân sẽ ra sức ngăn cản Lục Nhất Minh đi tìm Lam Khanh.
Cuộc hôn nhân ấy không chỉ mình anh không ủng hộ, mà người phản ứng mạnh nhất vẫn là cô em gái cứng đầu của anh.
Đến hiện tại, không một ai hay Lam Khanh ở chốn nào. Người duy nhất biết thì lại tuyệt nhiên không nói một lời.
Ngồi vào ghế sau ô tô, thông qua gương chiếu hậu, Lê Thế Khải khiến người tài xế run người khi mặt mày anh ta chẳng may va phải mắt kính trên sống mũi anh lóe lên một tia sáng sắc lẹm.
Còn anh, vì cảm xúc âm u và tiêu cực tác động nên không quan tâm đến những thứ khác.
"Em biết không hả Lê Vân Vân? Hai năm cô ấy về làm dâu nhà người ta, anh không dưới một lần nuôi ý nghĩ muốn giết chết người đàn ông tên Lục Nhất Minh đó. Đến bây giờ, nỗi căm hận ấy vẫn không ngừng chảy trong con người anh, hận hắn và bố hắn đã cướp Lam Khanh của anh đi."
.........
Buổi chiều cùng ngày tại một nhà hàng Pháp tráng lệ.
Đầu bếp chuyên nghiệp đang đích thân phục vụ tận tình từng món ngon trước mặt các thực khách đẳng cấp.
Những đĩa gan ngỗng áp chảo kèm sốt trái cây được bày biện và trang trí một cách tỉ mỉ, đẹp mắt.
Vì đây là một món ăn xa xỉ, tinh tế trong ẩm thực Pháp nên nhà hàng chuẩn bị thêm thức uống đi kèm là rượu Sauterne - một loại rượu vang trắng dịu nhẹ làm từ quả nho chín nẫu trên cành.
Món gan ngỗng được dọn lên, vài người phục vụ mặc bộ đồ gile đen, cổ đeo nơ đồng loạt rót rượu mời khách.
Tiêu Hi Hạ cầm dao dĩa lên bắt đầu dùng bữa. Vì nắm quá lâu các dụng cụ ăn uống, mười ngón tay cô trở nên trắng bệch, mu bàn tay nổi đầy gân xanh...
Cô vừa đang lo lắng bất an, vừa bứt rứt đứng ngồi không yên.
Dạo gần đây Lục Nhất Minh đối xử với cô rất hờ hững, nói chính xác hơn là lạnh nhạt.
Anh không còn vồn vã mỗi khi nhìn thấy cô nữa mà cư xử có phần lãnh đạm hơn.
Không lẽ, việc Trần Lam Khanh bỏ đi đã làm anh thay đổi?
Là vì người phụ nữ đó ư?
Phải vậy chăng?
Những tưởng được chiều chuộng sớm tối nay lại sắp tan tành mây khói, Tiêu Hi Hạ cô không cam lòng, tay vô thức nắm chặt thành quyền.
Hay là... mình bị bại lộ rồi?
Cô hoảng hốt bởi dòng suy nghĩ trên, rùng mình một cái rồi ngẩng đầu len lén quan sát mọi diễn biến xung quanh.
May không có ai phát hiện mình lơ đãng.
Ngay khi Tiêu Hi Hạ vừa thả lỏng người, một giọng nói thâm thúy vang lên gần sát bên tai làm cô chết điếng.
"Sao thế? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?"
Càng cất công giấu đi thì anh càng muốn tìm ra bằng được điều cô đang che đậy là gì.
Biết là vậy, Vân Vân bèn không cố gắng tỏ ra chống đối mà ngọt nhạt nói:
"Anh biết là em không muốn thế mà. Bản thân anh cũng vậy, đúng không? Quan hệ giữa chúng ta từ xưa đến nay rất tốt, sao nói trở mặt là trở mặt ngay được?"
"Thế thì em nói đi!" Lần này thứ Thế Khải tóm là hai cánh tay Vân Vân, anh sốt ruột lay mạnh người cô hòng tìm ra câu trả lời vừa lòng đẹp ý mình nhất.
"Nói anh nghe, sao em làm vậy với anh? Em không muốn Lam Khanh làm chị dâu em, quan hệ đã thân càng thêm thân à?"
Vân Vân nghển cổ lên, nhìn thẳng vào mắt anh trai mà đáp lời:
"Như em đã nói hôm anh lên máy bay, anh có còn nhớ không?"
Lê Thế Khải sững người nhớ lại.
Hôm đó cô ấy mặc bộ suit màu trắng, đi giày cao gót mũi nhọn, dùng khí thế hiên ngang không thể xem thường mà nói rằng:
"Cho dù cả đời này không thể gặp lại hay liên lạc với nhau, em vĩnh viễn không khai ra nơi ở của Lam Khanh. Đây là một lời hứa! Nếu anh muốn tìm cậu ấy chi bằng dốc hết nguồn lực, tiền tài, danh vọng của mình rồi tìm ra cậu ấy đi."
Con bé nói tới đây cũng là lúc thư ký đi vào thông báo anh phải lên máy bay theo chỉ thị của bố.
"Em bảo anh tự đi tìm cô ấy..." Anh mấp máy môi, mờ mịt nhìn em gái.
"Đúng vậy đấy. Lúc đó anh sang nước ngoài chưa có cơ hội thực hiện, bây giờ anh có dám thực hiện lời nói đó không?"
"Ý là em đang thách thức anh?"
"Thì cứ cho là như thế đi, coi như là một thử thách để chinh phục trái tim sắt đá của Lam Khanh... Anh nghĩ thế nào? Có muốn thử một lần không?"
Trước lời thách thức ngầm chứa đầy hàm ý từ Vân Vân, Lê Thế Khải lạnh lùng thả tay xuống, anh không muốn làm em gái mình bị thương nhưng cô năm lần bảy lượt ngăn cản khiến anh không khỏi suy nghĩ.
"Được, anh sẽ làm vậy như ý em muốn. Nhưng anh cảnh cáo em, bất kể em có là em gái của anh hay không anh vẫn thẳng tay loại bỏ những kẻ ngáng đường."
"Tìm được người đã rồi hẵng nói tiếp." Xoa xoa những chỗ bị đau, Vân Vân rất có nhã hứng khi chứng kiến cảnh anh trai bị mình chọc giận. "Nhưng em nói trước cho anh biết, đừng tưởng anh là anh trai em mà em phải vuốt mặt nể mũi anh."
"Không khiến!" Lê Thế Khải tức giận đẩy cửa văn phòng mang tên trưởng phòng Lê Vân Vân.
Đi đến hành lang, nghĩ đến chuyện gì đó anh liền dừng lại.
"Alo! Cậu hãy cho người theo dõi nhất cử nhất động của Lục Nhất Minh. Anh ta có động tĩnh gì báo ngay cho tôi."
Gọi xong, Lê Thế Khải bỏ đi mà đầu không ngoảnh lại. Mấy tháng nay anh không có ở đây, cả thành phố này loạn lên với thông tin Lục thiếu phu nhân đột ngột mất tích. Anh cũng thừa biết Vân Vân sẽ ra sức ngăn cản Lục Nhất Minh đi tìm Lam Khanh.
Cuộc hôn nhân ấy không chỉ mình anh không ủng hộ, mà người phản ứng mạnh nhất vẫn là cô em gái cứng đầu của anh.
Đến hiện tại, không một ai hay Lam Khanh ở chốn nào. Người duy nhất biết thì lại tuyệt nhiên không nói một lời.
Ngồi vào ghế sau ô tô, thông qua gương chiếu hậu, Lê Thế Khải khiến người tài xế run người khi mặt mày anh ta chẳng may va phải mắt kính trên sống mũi anh lóe lên một tia sáng sắc lẹm.
Còn anh, vì cảm xúc âm u và tiêu cực tác động nên không quan tâm đến những thứ khác.
"Em biết không hả Lê Vân Vân? Hai năm cô ấy về làm dâu nhà người ta, anh không dưới một lần nuôi ý nghĩ muốn giết chết người đàn ông tên Lục Nhất Minh đó. Đến bây giờ, nỗi căm hận ấy vẫn không ngừng chảy trong con người anh, hận hắn và bố hắn đã cướp Lam Khanh của anh đi."
.........
Buổi chiều cùng ngày tại một nhà hàng Pháp tráng lệ.
Đầu bếp chuyên nghiệp đang đích thân phục vụ tận tình từng món ngon trước mặt các thực khách đẳng cấp.
Những đĩa gan ngỗng áp chảo kèm sốt trái cây được bày biện và trang trí một cách tỉ mỉ, đẹp mắt.
Vì đây là một món ăn xa xỉ, tinh tế trong ẩm thực Pháp nên nhà hàng chuẩn bị thêm thức uống đi kèm là rượu Sauterne - một loại rượu vang trắng dịu nhẹ làm từ quả nho chín nẫu trên cành.
Món gan ngỗng được dọn lên, vài người phục vụ mặc bộ đồ gile đen, cổ đeo nơ đồng loạt rót rượu mời khách.
Tiêu Hi Hạ cầm dao dĩa lên bắt đầu dùng bữa. Vì nắm quá lâu các dụng cụ ăn uống, mười ngón tay cô trở nên trắng bệch, mu bàn tay nổi đầy gân xanh...
Cô vừa đang lo lắng bất an, vừa bứt rứt đứng ngồi không yên.
Dạo gần đây Lục Nhất Minh đối xử với cô rất hờ hững, nói chính xác hơn là lạnh nhạt.
Anh không còn vồn vã mỗi khi nhìn thấy cô nữa mà cư xử có phần lãnh đạm hơn.
Không lẽ, việc Trần Lam Khanh bỏ đi đã làm anh thay đổi?
Là vì người phụ nữ đó ư?
Phải vậy chăng?
Những tưởng được chiều chuộng sớm tối nay lại sắp tan tành mây khói, Tiêu Hi Hạ cô không cam lòng, tay vô thức nắm chặt thành quyền.
Hay là... mình bị bại lộ rồi?
Cô hoảng hốt bởi dòng suy nghĩ trên, rùng mình một cái rồi ngẩng đầu len lén quan sát mọi diễn biến xung quanh.
May không có ai phát hiện mình lơ đãng.
Ngay khi Tiêu Hi Hạ vừa thả lỏng người, một giọng nói thâm thúy vang lên gần sát bên tai làm cô chết điếng.
"Sao thế? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất