Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa
Chương 61: Đứa nhỏ không phải con anh
Buổi chiều cùng ngày…
Thấy trong người không khỏe, tôi xin phép về trước hai tiếng. Chị tổ trưởng tốt bụng không làm khó tôi, đồng ý cho tôi về cũng không ép làm bù giờ vào ngày hôm sau.
Tôi cảm ơn chị, quay vào thay đồ rồi tạt vào tiệm tạp hóa mua vài món đồ lặt vặt.
Cái bụng bước sang tháng thứ 6 của thai kỳ, cơ thể tôi bắt dầu có nhiều dấu hiệu thay đổi: xuất hiện vết rạn da trên bụng, hai chân bị phù nề và đau nhức… và mệt mỏi hơn cả, tôi bị đau lưng.
Để giảm bớt cơn đau, bắt đầu từ hôm nay tôi đi bộ từ nhà đến khách sạn. Dẫu sao, khoảng cách có hơn 300 mét không làm khó cơ thể nặng nề của tôi.
Về đến nhà tắm rửa thay quần áo xong vẫn chưa thấy bóng dáng ai về. Vợ chồng chú Tuấn mắc công chuyện ở ngoài biển, bé Hoa chạy sang chơi nhà ngoại từ sáng, còn Hoàng Gia Huy… Tôi nhìn lên đồng hồ treo tường trong phòng phòng khách, ngày hôm nay anh ta cùng làm ca hành chính với tôi có lẽ về muộn hơn tôi tầm hai tiếng.
Hiện tại chưa tới bốn giờ chiều, hay mình vào phòng nằm nghỉ một lát cho dịu cơn đau lưng?
Nghĩ vậy tôi bèn xách theo mấy món đồ vừa mua đi vào buồng ngủ. Đang đem đồ cất vào ngăn kéo, bé con trong bụng đạp tôi một cái.
Chà chà, dạo này hiếu động quá nhỉ? Hay đạp mẹ thế này chắc là một bé trai, mà tôi cũng chẳng rõ nữa vì đi siêu âm tôi không hỏi giới tính của con. Dù là trai hay gái nó vẫn là con của tôi, nhưng nếu thực sự là bé trai và không may nhà họ Lục biết được sự thật này… Tôi khẽ rùng mình. Không! Tôi tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
Những người đó không có quyền đem con của tôi đi!
Mọi sự trói buộc với nhà họ Lục đã chấm dứt kể từ ngày tôi tay trắng rời đi. Vì vậy cả đời này họ không có quyền được biết huyết mạch của họ lưu lạc bên ngoài.
Chạy xa đến thế rồi, có lẽ anh ta không tìm thấy sẽ nản chí và bỏ cuộc thôi. Thậm chí không có một mẩu tin tức nào show cận mặt của tôi. Cho nên người ta chỉ biết con dâu nhà họ Lục tên là Trần Lam Khanh, chứ không phải một Mai Hạnh Chi lưu lạc tận vùng biển xa xôi nào đó.
Cái này cũng phải cảm ơn Lục Nhất Minh một tiếng. Nhờ ơn anh ta, tôi đã có cuộc sống an nhiên tự tại vô ưu vô lo như bây giờ.
Mà tại sao Lục Nhất Minh không show ảnh của tôi lên? Chẳng phải show ảnh lên rồi, mọi người đều biết mặt sẽ dễ tìm thấy nhanh hơn sao. Điều này khiến tôi có chút lo lắng, không lẽ anh ta làm vậy với mục đích để tôi không phòng bị?
Nhưng nói gì thì nói, không chiếu ảnh lên vẫn tốt chán. Đằng nào tôi không phải tội phạm bị truy nã, không chiếu lên đã là một sự tôn trọng rất lớn đối với tôi rồi.
Đặt lưng nằm nghỉ trên giường tầm 15 phút, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Tôi tự hỏi giờ này còn vị khách nào đến chơi. Bình thường hàng xóm láng giềng hay sang chơi nhà nhau vào buổi tối, ban ngày hầu như mọi người đều bận đi làm. Vậy tiếng gõ cửa đó là của ai?
Tiếng gõ cửa càng dồn dập hơn trước, cảm giác người bên ngoài phải có chuyện gì gấp lắm nên đập cửa mạnh như thế. Chắc có chuyện quan trọng cần gặp mặt trực tiếp, người ta thấy tôi về mà cứ ở lì trong nhà không chịu ra mở cửa thì thực là thất lễ quá.
Phải ra mở cửa thôi.
Nghĩ là làm, tôi từ tốn bước xuống bậc thềm, băng qua một cái sân rộng. Hé mắt nhìn qua khe hở trên cổng, nhìn thấy bà Tư hàng xóm lúc này tôi yên tâm mở then cài.
“Bà Tư có việc…”
Lời chưa nói hết, tôi im bặt như bị ai đó bóp nghẹt cổ không thể nói thành lời.
“Hạnh Chi à, chàng trai này nói là chồng con nên bà dẫn cậu ấy vào đây. Nhà còn có việc, bà về trước nghen.”
Bà Tư rời đi, để lại cho tôi một bóng dáng cao lớn đang ngày càng áp sát tới. Tôi muốn đóng cửa nhưng người đàn ông không cho phép tôi làm vậy.
“Em… bụng em sao lại thế này…?”
Tôi cười nhạt, xoay mặt sang hướng khác vì không muốn thấy mặt anh ta.
“Sao cái gì? Như anh thấy đó.”
“Không, từ khi nào mà…” Đôi mắt Lục Nhất Minh co rụt lợi hại, như đã hiểu vấn đề. “Là con của anh phải không?”
Tôi đáp lại liền. “Không phải.”
“Vì có thai, em mới đòi ly hôn và bỏ đi không một lời từ biệt?”
Tôi lảo đảo quay vào trong, chân muốn chạy nhưng không thể nào nhấc lên nổi. Lục Nhất Minh đã thay tôi làm điều đó, gương mặt bình thản u tối như không có chuyện gì. Nhưng tôi biết, tâm tình anh không hề đơn giản giống vẻ ngoài anh thể hiện.
Khẽ khàng đặt tôi xuống ghế trường kỷ, không đợi anh hỏi tôi nói thẳng vào vấn đề luôn:
“Anh chỉ cần biết, đứa bé này không phải con của anh.”
Đôi mắt Lục Nhất Minh lạnh lùng trước những lời nói dối của tôi.
Tôi cẩn thận lén quan sát anh, biểu cảm trên mặt anh trông còn tăm tối hơn trước.
Tại sao anh lại có biểu cảm như vậy? Tôi không tài nào hiểu nổi.
Chúng ta đã không còn gì để nói với nhau nữa, sao anh không chịu buông tay và để tôi được tự do?
Đột nhiên giọng nói anh chợt đanh thép lại, vang vọng trong phòng khách chật hẹp.
“Tôi không tin! Chúng ta còn chưa ly dị, sao em có thể mang thai con của người khác? Nói chuyện logic hơn đi được không?”
Vốn là người giỏi nắm bắt tâm lý người khác, tôi có thể hiểu lý do anh tức giận. Làm gì có thằng đàn ông nào chịu đựng được cảnh đêm nào cũng ngủ với vợ, nhưng cuối cùng vợ mình lại bảo cái thai thuộc về thằng đàn ông khác.
Nếu là anh, anh tức giận cũng phải thôi, không có gì khó hiểu.
Thậm chí anh ta còn có thể đánh tôi nữa ấy chứ.
Nhưng Lục Nhất Minh không hề đánh tôi như dự đoán, chỉ lạnh lùng quắc mắt hỏi:
“Trần Lam Khanh! Tôi cho em nói lại đấy! Gan em không đủ lớn để ăn nằm với gã đàn ông khác ngoài tôi đâu.”
Thấy trong người không khỏe, tôi xin phép về trước hai tiếng. Chị tổ trưởng tốt bụng không làm khó tôi, đồng ý cho tôi về cũng không ép làm bù giờ vào ngày hôm sau.
Tôi cảm ơn chị, quay vào thay đồ rồi tạt vào tiệm tạp hóa mua vài món đồ lặt vặt.
Cái bụng bước sang tháng thứ 6 của thai kỳ, cơ thể tôi bắt dầu có nhiều dấu hiệu thay đổi: xuất hiện vết rạn da trên bụng, hai chân bị phù nề và đau nhức… và mệt mỏi hơn cả, tôi bị đau lưng.
Để giảm bớt cơn đau, bắt đầu từ hôm nay tôi đi bộ từ nhà đến khách sạn. Dẫu sao, khoảng cách có hơn 300 mét không làm khó cơ thể nặng nề của tôi.
Về đến nhà tắm rửa thay quần áo xong vẫn chưa thấy bóng dáng ai về. Vợ chồng chú Tuấn mắc công chuyện ở ngoài biển, bé Hoa chạy sang chơi nhà ngoại từ sáng, còn Hoàng Gia Huy… Tôi nhìn lên đồng hồ treo tường trong phòng phòng khách, ngày hôm nay anh ta cùng làm ca hành chính với tôi có lẽ về muộn hơn tôi tầm hai tiếng.
Hiện tại chưa tới bốn giờ chiều, hay mình vào phòng nằm nghỉ một lát cho dịu cơn đau lưng?
Nghĩ vậy tôi bèn xách theo mấy món đồ vừa mua đi vào buồng ngủ. Đang đem đồ cất vào ngăn kéo, bé con trong bụng đạp tôi một cái.
Chà chà, dạo này hiếu động quá nhỉ? Hay đạp mẹ thế này chắc là một bé trai, mà tôi cũng chẳng rõ nữa vì đi siêu âm tôi không hỏi giới tính của con. Dù là trai hay gái nó vẫn là con của tôi, nhưng nếu thực sự là bé trai và không may nhà họ Lục biết được sự thật này… Tôi khẽ rùng mình. Không! Tôi tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
Những người đó không có quyền đem con của tôi đi!
Mọi sự trói buộc với nhà họ Lục đã chấm dứt kể từ ngày tôi tay trắng rời đi. Vì vậy cả đời này họ không có quyền được biết huyết mạch của họ lưu lạc bên ngoài.
Chạy xa đến thế rồi, có lẽ anh ta không tìm thấy sẽ nản chí và bỏ cuộc thôi. Thậm chí không có một mẩu tin tức nào show cận mặt của tôi. Cho nên người ta chỉ biết con dâu nhà họ Lục tên là Trần Lam Khanh, chứ không phải một Mai Hạnh Chi lưu lạc tận vùng biển xa xôi nào đó.
Cái này cũng phải cảm ơn Lục Nhất Minh một tiếng. Nhờ ơn anh ta, tôi đã có cuộc sống an nhiên tự tại vô ưu vô lo như bây giờ.
Mà tại sao Lục Nhất Minh không show ảnh của tôi lên? Chẳng phải show ảnh lên rồi, mọi người đều biết mặt sẽ dễ tìm thấy nhanh hơn sao. Điều này khiến tôi có chút lo lắng, không lẽ anh ta làm vậy với mục đích để tôi không phòng bị?
Nhưng nói gì thì nói, không chiếu ảnh lên vẫn tốt chán. Đằng nào tôi không phải tội phạm bị truy nã, không chiếu lên đã là một sự tôn trọng rất lớn đối với tôi rồi.
Đặt lưng nằm nghỉ trên giường tầm 15 phút, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Tôi tự hỏi giờ này còn vị khách nào đến chơi. Bình thường hàng xóm láng giềng hay sang chơi nhà nhau vào buổi tối, ban ngày hầu như mọi người đều bận đi làm. Vậy tiếng gõ cửa đó là của ai?
Tiếng gõ cửa càng dồn dập hơn trước, cảm giác người bên ngoài phải có chuyện gì gấp lắm nên đập cửa mạnh như thế. Chắc có chuyện quan trọng cần gặp mặt trực tiếp, người ta thấy tôi về mà cứ ở lì trong nhà không chịu ra mở cửa thì thực là thất lễ quá.
Phải ra mở cửa thôi.
Nghĩ là làm, tôi từ tốn bước xuống bậc thềm, băng qua một cái sân rộng. Hé mắt nhìn qua khe hở trên cổng, nhìn thấy bà Tư hàng xóm lúc này tôi yên tâm mở then cài.
“Bà Tư có việc…”
Lời chưa nói hết, tôi im bặt như bị ai đó bóp nghẹt cổ không thể nói thành lời.
“Hạnh Chi à, chàng trai này nói là chồng con nên bà dẫn cậu ấy vào đây. Nhà còn có việc, bà về trước nghen.”
Bà Tư rời đi, để lại cho tôi một bóng dáng cao lớn đang ngày càng áp sát tới. Tôi muốn đóng cửa nhưng người đàn ông không cho phép tôi làm vậy.
“Em… bụng em sao lại thế này…?”
Tôi cười nhạt, xoay mặt sang hướng khác vì không muốn thấy mặt anh ta.
“Sao cái gì? Như anh thấy đó.”
“Không, từ khi nào mà…” Đôi mắt Lục Nhất Minh co rụt lợi hại, như đã hiểu vấn đề. “Là con của anh phải không?”
Tôi đáp lại liền. “Không phải.”
“Vì có thai, em mới đòi ly hôn và bỏ đi không một lời từ biệt?”
Tôi lảo đảo quay vào trong, chân muốn chạy nhưng không thể nào nhấc lên nổi. Lục Nhất Minh đã thay tôi làm điều đó, gương mặt bình thản u tối như không có chuyện gì. Nhưng tôi biết, tâm tình anh không hề đơn giản giống vẻ ngoài anh thể hiện.
Khẽ khàng đặt tôi xuống ghế trường kỷ, không đợi anh hỏi tôi nói thẳng vào vấn đề luôn:
“Anh chỉ cần biết, đứa bé này không phải con của anh.”
Đôi mắt Lục Nhất Minh lạnh lùng trước những lời nói dối của tôi.
Tôi cẩn thận lén quan sát anh, biểu cảm trên mặt anh trông còn tăm tối hơn trước.
Tại sao anh lại có biểu cảm như vậy? Tôi không tài nào hiểu nổi.
Chúng ta đã không còn gì để nói với nhau nữa, sao anh không chịu buông tay và để tôi được tự do?
Đột nhiên giọng nói anh chợt đanh thép lại, vang vọng trong phòng khách chật hẹp.
“Tôi không tin! Chúng ta còn chưa ly dị, sao em có thể mang thai con của người khác? Nói chuyện logic hơn đi được không?”
Vốn là người giỏi nắm bắt tâm lý người khác, tôi có thể hiểu lý do anh tức giận. Làm gì có thằng đàn ông nào chịu đựng được cảnh đêm nào cũng ngủ với vợ, nhưng cuối cùng vợ mình lại bảo cái thai thuộc về thằng đàn ông khác.
Nếu là anh, anh tức giận cũng phải thôi, không có gì khó hiểu.
Thậm chí anh ta còn có thể đánh tôi nữa ấy chứ.
Nhưng Lục Nhất Minh không hề đánh tôi như dự đoán, chỉ lạnh lùng quắc mắt hỏi:
“Trần Lam Khanh! Tôi cho em nói lại đấy! Gan em không đủ lớn để ăn nằm với gã đàn ông khác ngoài tôi đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất