Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa
Chương 66: Tìm đến tận cửa (2)
Thập thò lấp ló trốn ở bên trong, đứng nghe họ nói chuyện ruột gan tôi nóng hết cả lên.
Không được! Nếu cứ để yên thế này, Lục Nhất Minh sẽ làm rối tung lên và mọi bí mật tôi cất công che đậy bị bọn họ biết hết. Đến lúc đó, khi họ phát hiện tôi là kẻ nói dối thì sẽ buồn tới mức nào cơ chứ.
Nghĩ tới viễn cảnh đó, tôi xông ra, gấp gáp nói một hơi như sợ ai đó cướp lời.
“Không! Anh ta không phải chồng của cháu! Chồng cháu chết từ lâu rồi, anh ta là lừa đảo đấy!”
“Trần Lam Khanh! Em đừng có làm mọi thứ rối tung lên được không?”
“Anh nói ai là người làm mọi thứ rối tung?”
Chú Tuấn đứng ra phân xử, giọng nói tuy ngà ngà say nhưng nghe vào có cảm giác uy tín vô cùng. “Thôi hai đứa bây không cãi nhau nữa. Hạnh Chi mau ngồi im một chỗ, còn cậu thanh niên này, cậu có gì để chứng minh thân phận của mình không?”
“Dạ, theo ý chú cháu có chụp lại bức ảnh cưới ở đây.” Lục Nhất Minh vừa nói vừa lôi điện thoại ra.
Cái gì ảnh cưới? Ảnh cưới nào cơ? Đừng nói với tôi là trước khi tới đây anh ta chuẩn bị hết mọi thứ rồi nhé?
Tôi lén nhìn vào tấm ảnh đó, nó là hàng real một trăm phần trăm.
Mà dù có là hàng thật, không có sự công nhận của tôi thì nó rồi cũng sẽ biến thành tấm ảnh vô giá trị ngay ấy mà.
“Ảnh photoshop, ai tin anh chứ?”
“Vậy còn tấm ảnh này, đừng nói ngay cả bức hình chụp cùng người thân ruột thịt em vẫn quyết không nhận?”
Lục Nhất Minh chuyển sang tệp ảnh khác, đó bức chụp chung giữa tôi và ông ngoại. Nhưng cho dù thế thì sao chứ? Tôi không nhận thì anh ta làm gì được tôi.
Không đợi anh ta tiếp tục bày trò, tôi quyết liệt phủ nhận tới cùng.
“Đúng thế! Trên đời này người giống người là chuyện hết sức bình thường. Anh nhận nhầm tôi với ai đó thì có gì là lạ?”
Đợi tôi nói xong, Lục Nhất Minh từ tốn đứng dậy, lại gần chỗ tôi đứng, hơi khom người xuống rồi thầm thì bên tai tôi.
“Lam Khanh! Sự cố chấp của em khiến tôi rất không hài lòng.”
Cả quá trình anh ta tiến lại gần vậy mà cơ thể tôi không có bất kỳ một phản ứng nào. Chân nhũn ra như cọng mì, người thì cứng đơ và lạnh ngắt, cổ họng muốn phát ra âm thanh nhưng cuối cùng lại thành những tràng ú ớ vô nghĩa.
“Anh… anh… tôi…”
“Lần này em đừng hòng dùng một gã đàn ông nào đó làm hình nhân thế mạng, tôi đã điều tra tường tận về những người sống trong căn nhà này. Em có cố chối bỏ cỡ nào, thì trong mắt tôi đều biến thành công cốc hết.”
Gì cơ? Anh ta điều tra thông tin của bọn họ?
Không thể tin nổi về những điều mình vừa nghe, người tôi cứ đứng đơ ra đó. Hoang mang ngước mắt nhìn lên, thứ tôi thấy là khóe môi Lục Nhất Minh cong thành hình bán nguyệt, anh ta đang mỉm cười tự mãn. Kế tiếp, anh ta đứng thẳng lưng hất mặt về phía đằng sau lưng tôi.
“Ồ, nhân vật chính sắp lên sàn rồi kìa.”
Nhân vật chính nào?
Tôi mù mờ nhìn Lục Nhất Minh, không hiểu anh ta nói vậy là có ý gì.
“Cái người em bảo là bố của đứa trẻ ý, nhớ không?”
Tôi đáp lại trong vô thức. “Ờ thì sao?”
“Cậu ta lên sàn rồi, nhớ đừng ăn nói hàm hồ như chiều qua đó nghe chưa?”
Chết tiệt, gã này lại quen thói giậu đổ bìm leo. Anh ta hăm dọa tôi không được làm càn đây mà. Dẫu sao mọi người trong nhà không ai biết chuyện xảy ra vào chiều qua, tốt nhất là không nên tiết lộ.
Hoàng Gia Huy từ nhà tắm đi ra, cổ lủng lẳng khăn tắm, anh ta nhìn lướt qua một lượt rồi giả bộ thắc mắc hỏi chuyện.
“Có chuyện gì khiến mọi người nói chuyện rôm rả vậy? Chú Tuấn, thím Nụ! Con nghe nhà mình có thêm một giọng nói khác, nhà hàng xóm tới chơi ạ?”
“Con nói sai rồi con, cậu này là khách của Chi, kêu là chồng của cổ. À, cậu ta còn nói bố đứa nhỏ là cậu ta.”
“Hả?” Khăn tắm trên người Hoàng Gia Huy rớt xuống sân, hai con mắt mở to hết cỡ nhìn Lục Nhất Minh như nhìn sinh vật lạ ngoài hành tinh. Hình như không đoán trước việc Lục Nhất Minh sẽ thừa nhận mình là bố của đứa trẻ trong bụng tôi, nên mặt anh ta mới kinh ngạc như vậy.
“A con biết anh ta, vừa chiều qua…”
“E hèm! Sao nóng thế nhỉ? Để cháu vào lấy thêm quạt điện.”
Thím Nụ đứng dậy nhỏ nhẹ nói với tôi: “Con nóng hả? Chắc bầu bì bị nóng trong rồi, con cứ ngồi xuống để thím đi vô lấy quạt cho nghen.”
“Ơ dạ.”
Hoàng Gia Huy húng hắng ho khan vài tiếng vì bị tôi chặn họng, nhìn điệu bộ lấy hơi của anh ta chắc định nói linh tinh gì đó. Và tôi nhất định không để anh ta nói điều không nên nói, cho nên ánh mắt tôi bèn truyền tín hiệu nhanh như vệ tinh nhân tạo: “Anh thử khai chuyện chiều qua xem.”
“Huy lúc nãy con định nói gì?”
Bắt được tín hiệu cầu cứu của tôi, anh ta mặt không đổi sắc nói dối. “Con nói gì đâu chú.”
“Vậy hả? Thế rốt cuộc hai đứa bây có quan hệ gì với nhau không?”
Để khẳng định chúng tôi có quan hệ, Lục Nhất Minh không bỏ qua cơ hội nói một thôi một hồi.
“Ngoài ảnh chụp cháu còn có video, sơ yếu lý lịch, vân vân và mây mây những thứ khác liên quan đến cô ấy. Đảm bảo mọi người xem xong sẽ biết đâu là thật đâu là giả. À còn chi tiết này nữa, tên thật của Hạnh Chi là Lam Khanh. Mọi người không tin có thể kêu cô ấy cho xem căn cước.”
“Chi à, lời cậu ta nói có đúng không? Gia đình ta đối xử cháu tốt như vậy mà cháu giấu thân phận của mình sao?”
Không được! Nếu cứ để yên thế này, Lục Nhất Minh sẽ làm rối tung lên và mọi bí mật tôi cất công che đậy bị bọn họ biết hết. Đến lúc đó, khi họ phát hiện tôi là kẻ nói dối thì sẽ buồn tới mức nào cơ chứ.
Nghĩ tới viễn cảnh đó, tôi xông ra, gấp gáp nói một hơi như sợ ai đó cướp lời.
“Không! Anh ta không phải chồng của cháu! Chồng cháu chết từ lâu rồi, anh ta là lừa đảo đấy!”
“Trần Lam Khanh! Em đừng có làm mọi thứ rối tung lên được không?”
“Anh nói ai là người làm mọi thứ rối tung?”
Chú Tuấn đứng ra phân xử, giọng nói tuy ngà ngà say nhưng nghe vào có cảm giác uy tín vô cùng. “Thôi hai đứa bây không cãi nhau nữa. Hạnh Chi mau ngồi im một chỗ, còn cậu thanh niên này, cậu có gì để chứng minh thân phận của mình không?”
“Dạ, theo ý chú cháu có chụp lại bức ảnh cưới ở đây.” Lục Nhất Minh vừa nói vừa lôi điện thoại ra.
Cái gì ảnh cưới? Ảnh cưới nào cơ? Đừng nói với tôi là trước khi tới đây anh ta chuẩn bị hết mọi thứ rồi nhé?
Tôi lén nhìn vào tấm ảnh đó, nó là hàng real một trăm phần trăm.
Mà dù có là hàng thật, không có sự công nhận của tôi thì nó rồi cũng sẽ biến thành tấm ảnh vô giá trị ngay ấy mà.
“Ảnh photoshop, ai tin anh chứ?”
“Vậy còn tấm ảnh này, đừng nói ngay cả bức hình chụp cùng người thân ruột thịt em vẫn quyết không nhận?”
Lục Nhất Minh chuyển sang tệp ảnh khác, đó bức chụp chung giữa tôi và ông ngoại. Nhưng cho dù thế thì sao chứ? Tôi không nhận thì anh ta làm gì được tôi.
Không đợi anh ta tiếp tục bày trò, tôi quyết liệt phủ nhận tới cùng.
“Đúng thế! Trên đời này người giống người là chuyện hết sức bình thường. Anh nhận nhầm tôi với ai đó thì có gì là lạ?”
Đợi tôi nói xong, Lục Nhất Minh từ tốn đứng dậy, lại gần chỗ tôi đứng, hơi khom người xuống rồi thầm thì bên tai tôi.
“Lam Khanh! Sự cố chấp của em khiến tôi rất không hài lòng.”
Cả quá trình anh ta tiến lại gần vậy mà cơ thể tôi không có bất kỳ một phản ứng nào. Chân nhũn ra như cọng mì, người thì cứng đơ và lạnh ngắt, cổ họng muốn phát ra âm thanh nhưng cuối cùng lại thành những tràng ú ớ vô nghĩa.
“Anh… anh… tôi…”
“Lần này em đừng hòng dùng một gã đàn ông nào đó làm hình nhân thế mạng, tôi đã điều tra tường tận về những người sống trong căn nhà này. Em có cố chối bỏ cỡ nào, thì trong mắt tôi đều biến thành công cốc hết.”
Gì cơ? Anh ta điều tra thông tin của bọn họ?
Không thể tin nổi về những điều mình vừa nghe, người tôi cứ đứng đơ ra đó. Hoang mang ngước mắt nhìn lên, thứ tôi thấy là khóe môi Lục Nhất Minh cong thành hình bán nguyệt, anh ta đang mỉm cười tự mãn. Kế tiếp, anh ta đứng thẳng lưng hất mặt về phía đằng sau lưng tôi.
“Ồ, nhân vật chính sắp lên sàn rồi kìa.”
Nhân vật chính nào?
Tôi mù mờ nhìn Lục Nhất Minh, không hiểu anh ta nói vậy là có ý gì.
“Cái người em bảo là bố của đứa trẻ ý, nhớ không?”
Tôi đáp lại trong vô thức. “Ờ thì sao?”
“Cậu ta lên sàn rồi, nhớ đừng ăn nói hàm hồ như chiều qua đó nghe chưa?”
Chết tiệt, gã này lại quen thói giậu đổ bìm leo. Anh ta hăm dọa tôi không được làm càn đây mà. Dẫu sao mọi người trong nhà không ai biết chuyện xảy ra vào chiều qua, tốt nhất là không nên tiết lộ.
Hoàng Gia Huy từ nhà tắm đi ra, cổ lủng lẳng khăn tắm, anh ta nhìn lướt qua một lượt rồi giả bộ thắc mắc hỏi chuyện.
“Có chuyện gì khiến mọi người nói chuyện rôm rả vậy? Chú Tuấn, thím Nụ! Con nghe nhà mình có thêm một giọng nói khác, nhà hàng xóm tới chơi ạ?”
“Con nói sai rồi con, cậu này là khách của Chi, kêu là chồng của cổ. À, cậu ta còn nói bố đứa nhỏ là cậu ta.”
“Hả?” Khăn tắm trên người Hoàng Gia Huy rớt xuống sân, hai con mắt mở to hết cỡ nhìn Lục Nhất Minh như nhìn sinh vật lạ ngoài hành tinh. Hình như không đoán trước việc Lục Nhất Minh sẽ thừa nhận mình là bố của đứa trẻ trong bụng tôi, nên mặt anh ta mới kinh ngạc như vậy.
“A con biết anh ta, vừa chiều qua…”
“E hèm! Sao nóng thế nhỉ? Để cháu vào lấy thêm quạt điện.”
Thím Nụ đứng dậy nhỏ nhẹ nói với tôi: “Con nóng hả? Chắc bầu bì bị nóng trong rồi, con cứ ngồi xuống để thím đi vô lấy quạt cho nghen.”
“Ơ dạ.”
Hoàng Gia Huy húng hắng ho khan vài tiếng vì bị tôi chặn họng, nhìn điệu bộ lấy hơi của anh ta chắc định nói linh tinh gì đó. Và tôi nhất định không để anh ta nói điều không nên nói, cho nên ánh mắt tôi bèn truyền tín hiệu nhanh như vệ tinh nhân tạo: “Anh thử khai chuyện chiều qua xem.”
“Huy lúc nãy con định nói gì?”
Bắt được tín hiệu cầu cứu của tôi, anh ta mặt không đổi sắc nói dối. “Con nói gì đâu chú.”
“Vậy hả? Thế rốt cuộc hai đứa bây có quan hệ gì với nhau không?”
Để khẳng định chúng tôi có quan hệ, Lục Nhất Minh không bỏ qua cơ hội nói một thôi một hồi.
“Ngoài ảnh chụp cháu còn có video, sơ yếu lý lịch, vân vân và mây mây những thứ khác liên quan đến cô ấy. Đảm bảo mọi người xem xong sẽ biết đâu là thật đâu là giả. À còn chi tiết này nữa, tên thật của Hạnh Chi là Lam Khanh. Mọi người không tin có thể kêu cô ấy cho xem căn cước.”
“Chi à, lời cậu ta nói có đúng không? Gia đình ta đối xử cháu tốt như vậy mà cháu giấu thân phận của mình sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất