Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa
Chương 87: Gặp mặt người chăm sóc (2)
Trước lời chất vấn của Vân Vân, người trợ lý không cảm thấy mình đang bị xúc phạm. Ngược lại, thái độ của cậu ta rất bình tĩnh, trả lời từng vấn đề một.
"Cô chủ, không phải tôi cố tình rời khỏi phòng bệnh khi không được phép mà là tôi vừa đi gặp bác sĩ trở về. Còn tình hình cậu chủ như thế nào, chắc cô đã biết."
Vân Vân im lặng không nói gì, cô biết mình chỉ đang cố chuyển sự chú ý của người trợ lý sang một câu chuyện khác mà thôi. Vì cô hiểu rằng muốn dời sự chú ý của ai đó thì trước nhất mình nên chủ động lái sang một chuyện khác. Bằng không, chỉ cần trao đổi thêm dăm ba câu, điều cô che giấu sẽ lòi ra ngay.
"Tuyệt đối không để một ai biết mình xảy ra quan hệ với Hoàng Gia Huy. Nếu bố mà biết, chắc chắn ông ấy sẽ bắt anh ta chịu trách nhiệm với mình. Mà có khi ông ấy còn mừng nữa ấy chứ."
Vân Vân day huyệt thái dương, có những lúc cô đến mệt với ông bố suốt ngày chạy đi rao bán con gái với đối tác.
Như là thế này...
"Nghe nói nhà ông có một cậu con trai chưa vợ? Nó bao nhiêu tuổi? Đã có người yêu chưa? Ông thấy con gái tôi thế nào? Có thích hợp làm con dâu nhà ông không?... Bla bla (đã tỉnh lược bớt vô số câu hỏi)"
Có ai như bố cô không? Đã bao nhiêu lần đi "đăng đàn" bán con gái ruột mình. Chẳng lẽ ông ấy lo cô không lấy được chồng hay sao?
Chắc chắn là thế rồi chứ còn gì nữa!
"Nếu không phải vậy thì làm gì có chuyện bố lo ngay ngáy về chuyện kén chồng cho mình."
Hễ cứ mỗi lần nghĩ đến vấn đề này cô lại thấy buốt buốt cái đầu.
Thôi kệ đi, không nghĩ đến nữa thì đầu cô sẽ khắc hết đau.
"Vậy tôi đi vào thăm anh ấy trước đây, còn mấy việc lặt vặt cậu xử lý nốt giúp tôi nhé."
"Vâng, vậy chuyện còn lại cô vẫn nhớ lời nhắn của tôi chứ?"
"Chuyện nào cơ?" Vân Vân nhíu mày.
"Cái người mà cô chủ chọn ý."
"À, là chuyện đó hả? Được để tôi vào xem, nếu tốt như cậu nói tôi sẽ giữ cô ấy lại... làm chị dâu tôi."
Bốn từ "làm chị dâu tôi" Vân Vân nói rất nhỏ, giống như cô đang nói với chính mình.
"Cô nói gì thế? Đoạn cuối nhỏ quá tôi không nghe rõ."
"Không nghe được thì thôi, cậu biết nhiều làm gì. Biết nhiều dễ bị diệt khẩu lắm, nghe rõ chưa?"
"..."
À ra là thế... Cậu trợ lý không nói lại được gì, biết điều ngậm miệng lại.
"Vậy nhé, tôi vào trước đây."
***
Sải bước trên hành lang dài trống vắng vì ít người qua lại, Vân Vân dừng lại trước cửa phòng cuối cùng.
Đây là căn phòng Vip, chỉ có những người nhiều tiền và chịu chi mới ở căn phòng này.
Đứng trước cửa phòng, Vân Vân dừng lại rồi nhòm xem bên trong có động tĩnh gì lạ không. Cô chỉ thấy cô gái nhận việc chăm sóc Lê Thế Khải đang ngồi túc trực bên giường bệnh.
Còn anh trai cô, anh ấy đã tỉnh lại và cười nói rất vui vẻ với cô gái.
Không biết hai người họ nói gì, chỉ biết là nếu cô bước vào sẽ làm gián đoạn bầu không khí ấy.
"Anh Thế Khải... anh ấy cũng có lúc mỉm cười vui vẻ như thế sao?" Vân Vân lẩm bẩm.
Thì ra khi một con người đang phải gánh nhiều trọng trách trên vai bỗng dưng quên hết mọi thứ mà có thể vui vẻ thế này... tính ra cũng là một chuyện tốt nhỉ?
Nhưng tất cả chuyện này chỉ là tạm thời, đợi đến lúc anh nhớ ra mọi chuyện liệu rằng... còn có thể cười vui vẻ như thế này nữa không đây?
Vân Vân không dám đẩy cửa đi vào vì thực sự... cô không nỡ phá hoại bầu không khí vui tươi đó. Thôi thì đợi một lát nữa vậy, cô muốn thử lòng cô gái kia. Xem xem cô gái kia có thật tâm chăm sóc anh trai cô không. Hay là loại người ham hư vinh, mờ mắt vì tiền.
Nghĩ như vậy cô bèn ngồi xuống băng ghế gần đó và kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên ông trời không phụ lòng người...
Tầm chưa đến mười phút sau, cô gái đẩy cửa đi ra, trên khuôn mặt thanh tú là nụ cười tươi tắn như loài hoa sen thuần khiết.
"Đến rồi!"
Hít một hơi thật sâu, Vân Vân đứng dậy chủ động lại gần.
"Chào cô! Xin hỏi... cô là gì với người đàn ông trong phòng?"
Nụ cười của cô gái hơi cứng lại, có lẽ là bị bất ngờ.
"Sao tự dưng mình có cảm giác bắt nạt người ta vậy này!" Vân Vân toát mồ hôi hột khi chứng kiến bộ dạng luống cuống tay chân của cô gái kia.
"Tôi... tôi..." Cô gái ấp úng, bối rối mãi mới trả lời thành tiếng. "Tôi chỉ là... người giúp việc được gia đình người đó thuê. Nói đúng hơn, tôi và anh ấy không có quan hệ gì cả."
Vân Vân bèn che miệng cười hối lỗi:
"Ôi chà! Tôi đã làm gì đâu, cô cứ làm như là tôi bắt nạt cô vậy."
"Tôi..." Cô gái ấp úng đúng một từ rồi im bặt, sau đó Vân Vân cũng không nghe thấy cô gái này nói thêm gì nữa.
"Sao thế? Sao không nói gì nữa?"
Trả lời Vân Vân là sự im lặng tuyệt đối, phản ứng của đối phương làm cô không khỏi cau mày.
"Gì vậy này? Người không biết nhìn vào lại tưởng mình là mẹ chồng bắt nạt con dâu... Cứ giữ bầu không khí tĩnh lặng thế này thật là khó xử. Nhìn biểu hiện cô ấy thuộc kiểu người thật thà, chắc không giống loại người gian trá đâu nhỉ... Thôi thì nói thật với cô ấy vậy..."
Nghĩ đến đây, Vân Vân hít sâu một hơi và nói.
"Không giấu gì cô, tôi là em gái của anh ấy."
"Cô chủ, không phải tôi cố tình rời khỏi phòng bệnh khi không được phép mà là tôi vừa đi gặp bác sĩ trở về. Còn tình hình cậu chủ như thế nào, chắc cô đã biết."
Vân Vân im lặng không nói gì, cô biết mình chỉ đang cố chuyển sự chú ý của người trợ lý sang một câu chuyện khác mà thôi. Vì cô hiểu rằng muốn dời sự chú ý của ai đó thì trước nhất mình nên chủ động lái sang một chuyện khác. Bằng không, chỉ cần trao đổi thêm dăm ba câu, điều cô che giấu sẽ lòi ra ngay.
"Tuyệt đối không để một ai biết mình xảy ra quan hệ với Hoàng Gia Huy. Nếu bố mà biết, chắc chắn ông ấy sẽ bắt anh ta chịu trách nhiệm với mình. Mà có khi ông ấy còn mừng nữa ấy chứ."
Vân Vân day huyệt thái dương, có những lúc cô đến mệt với ông bố suốt ngày chạy đi rao bán con gái với đối tác.
Như là thế này...
"Nghe nói nhà ông có một cậu con trai chưa vợ? Nó bao nhiêu tuổi? Đã có người yêu chưa? Ông thấy con gái tôi thế nào? Có thích hợp làm con dâu nhà ông không?... Bla bla (đã tỉnh lược bớt vô số câu hỏi)"
Có ai như bố cô không? Đã bao nhiêu lần đi "đăng đàn" bán con gái ruột mình. Chẳng lẽ ông ấy lo cô không lấy được chồng hay sao?
Chắc chắn là thế rồi chứ còn gì nữa!
"Nếu không phải vậy thì làm gì có chuyện bố lo ngay ngáy về chuyện kén chồng cho mình."
Hễ cứ mỗi lần nghĩ đến vấn đề này cô lại thấy buốt buốt cái đầu.
Thôi kệ đi, không nghĩ đến nữa thì đầu cô sẽ khắc hết đau.
"Vậy tôi đi vào thăm anh ấy trước đây, còn mấy việc lặt vặt cậu xử lý nốt giúp tôi nhé."
"Vâng, vậy chuyện còn lại cô vẫn nhớ lời nhắn của tôi chứ?"
"Chuyện nào cơ?" Vân Vân nhíu mày.
"Cái người mà cô chủ chọn ý."
"À, là chuyện đó hả? Được để tôi vào xem, nếu tốt như cậu nói tôi sẽ giữ cô ấy lại... làm chị dâu tôi."
Bốn từ "làm chị dâu tôi" Vân Vân nói rất nhỏ, giống như cô đang nói với chính mình.
"Cô nói gì thế? Đoạn cuối nhỏ quá tôi không nghe rõ."
"Không nghe được thì thôi, cậu biết nhiều làm gì. Biết nhiều dễ bị diệt khẩu lắm, nghe rõ chưa?"
"..."
À ra là thế... Cậu trợ lý không nói lại được gì, biết điều ngậm miệng lại.
"Vậy nhé, tôi vào trước đây."
***
Sải bước trên hành lang dài trống vắng vì ít người qua lại, Vân Vân dừng lại trước cửa phòng cuối cùng.
Đây là căn phòng Vip, chỉ có những người nhiều tiền và chịu chi mới ở căn phòng này.
Đứng trước cửa phòng, Vân Vân dừng lại rồi nhòm xem bên trong có động tĩnh gì lạ không. Cô chỉ thấy cô gái nhận việc chăm sóc Lê Thế Khải đang ngồi túc trực bên giường bệnh.
Còn anh trai cô, anh ấy đã tỉnh lại và cười nói rất vui vẻ với cô gái.
Không biết hai người họ nói gì, chỉ biết là nếu cô bước vào sẽ làm gián đoạn bầu không khí ấy.
"Anh Thế Khải... anh ấy cũng có lúc mỉm cười vui vẻ như thế sao?" Vân Vân lẩm bẩm.
Thì ra khi một con người đang phải gánh nhiều trọng trách trên vai bỗng dưng quên hết mọi thứ mà có thể vui vẻ thế này... tính ra cũng là một chuyện tốt nhỉ?
Nhưng tất cả chuyện này chỉ là tạm thời, đợi đến lúc anh nhớ ra mọi chuyện liệu rằng... còn có thể cười vui vẻ như thế này nữa không đây?
Vân Vân không dám đẩy cửa đi vào vì thực sự... cô không nỡ phá hoại bầu không khí vui tươi đó. Thôi thì đợi một lát nữa vậy, cô muốn thử lòng cô gái kia. Xem xem cô gái kia có thật tâm chăm sóc anh trai cô không. Hay là loại người ham hư vinh, mờ mắt vì tiền.
Nghĩ như vậy cô bèn ngồi xuống băng ghế gần đó và kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên ông trời không phụ lòng người...
Tầm chưa đến mười phút sau, cô gái đẩy cửa đi ra, trên khuôn mặt thanh tú là nụ cười tươi tắn như loài hoa sen thuần khiết.
"Đến rồi!"
Hít một hơi thật sâu, Vân Vân đứng dậy chủ động lại gần.
"Chào cô! Xin hỏi... cô là gì với người đàn ông trong phòng?"
Nụ cười của cô gái hơi cứng lại, có lẽ là bị bất ngờ.
"Sao tự dưng mình có cảm giác bắt nạt người ta vậy này!" Vân Vân toát mồ hôi hột khi chứng kiến bộ dạng luống cuống tay chân của cô gái kia.
"Tôi... tôi..." Cô gái ấp úng, bối rối mãi mới trả lời thành tiếng. "Tôi chỉ là... người giúp việc được gia đình người đó thuê. Nói đúng hơn, tôi và anh ấy không có quan hệ gì cả."
Vân Vân bèn che miệng cười hối lỗi:
"Ôi chà! Tôi đã làm gì đâu, cô cứ làm như là tôi bắt nạt cô vậy."
"Tôi..." Cô gái ấp úng đúng một từ rồi im bặt, sau đó Vân Vân cũng không nghe thấy cô gái này nói thêm gì nữa.
"Sao thế? Sao không nói gì nữa?"
Trả lời Vân Vân là sự im lặng tuyệt đối, phản ứng của đối phương làm cô không khỏi cau mày.
"Gì vậy này? Người không biết nhìn vào lại tưởng mình là mẹ chồng bắt nạt con dâu... Cứ giữ bầu không khí tĩnh lặng thế này thật là khó xử. Nhìn biểu hiện cô ấy thuộc kiểu người thật thà, chắc không giống loại người gian trá đâu nhỉ... Thôi thì nói thật với cô ấy vậy..."
Nghĩ đến đây, Vân Vân hít sâu một hơi và nói.
"Không giấu gì cô, tôi là em gái của anh ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất