Chương 64
Trong phòng nháy mắt tĩnh lặng, Kê Sơn tức giận đùng đùng bước vào, giơ tay vỗ một cái lên cánh tay Kê Từ.
Thành Việt giật bắn lên, lập tức đẩy Kê Từ ra sau lưng mình.
Kê Sơn nhìn Thành Việt sợ sệt thì có phần tự trách, sau đó đưa cái cốc được che cẩn thận trên tay qua “Đừng sợ, ông ngoại lấy đồ uống cho con, con uống đi.”
Thành Việt nhận cốc chuẩn bị uống một hớp, lại thấy Kê Sơn giương tay đánh Kê Từ, tay cầm cốc của Thành Việt run lên, cốc không cầm chắc nện thẳng xuống nền nhà.
Kê Từ phản ứng rất nhanh, ôm người lui về sau hai bước, cúi đầu hỏi “Không sao chứ?”
Thành Việt lắc lắc đầu, nhìn nét mặt vẫn chưa tiêu tan cơn giận của Kê Sơn.
Thành Việt lo Kê Sơn lại đánh Kê Từ, suy nghĩ một chút đi tới kéo lại cánh tay Kê Sơn, kéo người ra hướng phòng khách.
“Sao vậy con?” Kê Sơn nghiêng đầu nhìn Thành Việt, ông quay đầu nhìn Kê Từ muốn ra cùng, hung hăng trợn hai mắt, trừng cho con trai quay lại thư phòng.
Kê Sơn bị Thành Việt dắt ra ngồi ghế salong, hai người hai mặt nhìn nhau một hồi lâu.
Thành Việt vừa xoắn xuýt vừa căng thẳng, cậu cảm thấy việc này phải trách cậu, là cậu thích Kê Từ.
Cậu biết tại sao Kê Sơn đánh Kê Từ, đơn giản là bởi tư thế vừa rồi của hai người quá mức khiến người khác phải suy nghĩ.
Vả lại tư thế vừa rồi là cậu chủ động lại gần, không liên quan đến Kê Từ.
Hơn nữa, Thành Việt nhìn Kê Từ vẫn luôn ở thư phòng không ra ngoài, đột nhiên định xuống một loại cảm giác quyết tâm.
Cậu cảm thấy có thể nhận hết chuyện này vào mình, hoặc có thể sớm chuẩn bị biểu lộ ra mà không để Kê Từ bị liên lụy.
“Chúng ta thả lỏng nào, đừng sợ.” Kê Sơn nhìn hơi thở Thành Việt dần gấp gáp thì suýt cuống lên, vội vàng vỗ vỗ sau lưng Thành Việt.
Thành Việt nhìn Kê Sơn, cầm lấy điện thoại di động Kê Từ đặt trên bàn trà, ấn ấn trên đó rồi đưa cho Kê Sơn.
[Con xin lỗi ông]
Lòng Kê Sơn mềm nhũn, vỗ vỗ lên cánh tay cậu “Con xin lỗi ông cái gì! Việc này không liên quan đến con.”
Thành Việt nhíu mày, lấy điện thoại di động qua, cúi đầu gõ một đoạn văn [không liên quan đến Kê Từ, là con thích cậu trước, cậu cũng không biết, ông đừng nói với cậu]
“Con thích…” Kê Sơn nhìn đoạn chữ kia, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn nhịn xuống, lại nhìn khuôn mặt lo lắng của Thành Việt mà một lời nói nặng cũng không nỡ thốt ra, chỉ có thể an ủi: “Không có gì đâu, thích thì thích, đó là phúc của nó.”
Thành Việt trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ Kê Sơn lại nói như thế.
“Nhưng ông ngoại nói với con…” Kê Sơn hạ quyết tâm “Kê Từ nó…”
“Ba.” Kê Từ bỗng nhiên đi ra, ngắt lời ba anh.
Thành Việt nhìn Kê Từ đi tới, lập tức đi qua chỗ anh, dắt tay anh.
“Kê Từ mi vào đây một chút.” Kê Sơn không hề liếc Kê Từ một cái, tiến vào thư phòng.
Kê Từ bất đắc dĩ thở dài, vừa muốn theo vào lại bị Thành Việt kéo tay lại.
“Không có gì đâu.” Kê Từ cầm tay cậu bóp bóp, đi theo vào thư phòng dưới sắc mặt ngày càng tối của Kê Sơn.
Cửa thư phòng vừa đóng, Kê Sơn không biết từ khi nào cầm trên tay cây gậy đánh lên lưng Kê Từ.
Kê Từ cau mày, bị cái đánh này làm rên khẽ, chờ cơn đau sau lưng qua đi, anh mới thấy ba anh dùng thanh chặn giấy để đánh.
Đây là một thanh gỗ thật, thân dài ruột nặng, thảo nào anh lại thấy đau như vậy.
“Từ nhỏ đến lớn ta đều không quản con quá nhiều, con thông minh từ bé, cũng hiểu chuyện rất sớm!” Kê Sơn vừa nói vừa cầm thanh chặn giấy quất lên lưng Kê Từ “Bởi vì mẹ con mất mà làm ra những chuyện quậy phá gì ta không muốn nhắc lại, năm đó ta mới xem như thấy rõ bên trong con rốt cuộc là thứ gì.”
Kê Từ nghe ba anh nhắc chuyện này, cau mày sắc mặt không thể nào tốt được.
“Con nói xem, con thích đàn ông ta cũng chưa từng nói nặng nhẹ gì con đúng không?” Kê Sơn chỉ tay vào anh “Mà Thành Việt tại sao lại thích con! Đừng nói là thích đàn ông cũng lây nhiễm!”
Kê Từ nhìn lồng ngực phập phồng bất định của ba anh, đi tới vuốt vuốt lưng ông “Ba, ba đừng kích động.”
“Hôm nay ta nể mặt Thành Việt, chuyện này về sau chúng ta lại nói, ta không muốn trước mặt thằng bé lại không kiêng nể gì.” Kê Sơn nhìn chằm chằm anh “Cái xã hội hiện đại này, tuy rằng 17 tuổi chẳng còn nhỏ, đừng nói là chuyện tình yêu, 17 tuổi cái gì cũng làm cả, nhưng con nhớ kỹ cho ta, cái gì nên nói cái gì không nên nói, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên, tự con có chừng mực, nếu Thành Việt lại xảy ra chuyện, giao thằng bé đến chỗ ta, nhìn cũng đừng hòng nhìn thêm một cái.”
Kê Từ cường điệu gật gật đầu, lại bảo đảm mãi mới được thả ra.
Kê Từ vừa ra khỏi thư phòng Thành Việt liền đứng dậy khỏi ghế salong, khuôn mặt lo lắng nhìn anh.
“Tôi không sao.” Kê Từ tự nhiên cười cười “Ông ngoại em muốn tôi chăm sóc em thật tốt.”
Kê Sơn ra khỏi thư phòng, ba người cùng yên lặng ngồi trên ghế salong nhìn chim trên ban công.
Kê Sơn và Kê Từ rõ ràng không tập trung, mà Thành Việt lại rất vừa lòng thỏa ý.
Cậu thích trạng thái như vậy, xung quanh đều yên tĩnh, Kê Từ dựa vào bên cạnh cậu, cùng ngắm chim cảnh.
Không cần phải ngắm chim, chỉ cần để cậu và Kê Từ ở cùng nhau, đi uống gió tây bắc cậu cũng thấy vui lòng.
Điện thoại vang lên trong phòng, Kê Sơn cuối cùng cũng xem như tìm được cớ, liền giơ tay đánh một cái lên cánh tay Kê Từ.
Kê Từ thở dài nhận điện thoại, là Đường Cảnh gọi tới, nói là đã gửi anh tài liệu gì đó, bảo anh nhanh xem.
“Được rồi, đi nhanh đi.” Kê Sơn nghe anh nói chuyện điện thoại xong, vẻ mặt ghét bỏ phất phất tay với Kê Từ.
Thành Việt cũng đứng dậy khỏi ghế salong, lại bị Kê Sơn kéo tay lại.
“Có muốn ở nhà ông ngoại vài ngày không con?” nụ cười trên mặt Kê Sơn khỏi nói có bao nhiêu ấm áp “Nhà ông ngoại vui lắm, con muốn ăn gì cũng có.”
Thành Việt lắc đầu cười.
“Chúng con đi trước đây.” Kê Từ cũng cười nói.
“Đi nhanh lên.” Kê Sơn vừa nhìn anh là biểu cảm trên mặt tự động chuyển hóa thành thiếu kiên nhẫn.
Kê Từ thở dài, vừa nghĩ xem phải giải quyết chuyện này thế nào vừa đưa Thành Việt xuống lầu, gọi xe về nhà.
Taxi dừng bên ngoài khu chung cư, Kê Từ trả tiền rồi xuống xe, thấy Thành Việt xuống xe trước cứ nhìn về một phía không nhúc nhích.
Anh nhìn theo tầm mắt Thành Việt, đứng ngoài khu chung cư chính là thằng nhãi có ý với Thành Việt.
Bạch Trinh gì đó.
Thành Việt nhìn sang Kê Từ.
“Nói nhanh chút, tôi tới đằng trước chờ em.” Tay Kê Từ để sau gáy Thành Việt bóp bóp, híp mắt liếc nhìn Bạch Trinh, cất bước đi về sảnh chung cư.
Bạch Trinh thấy Kê Từ đi rồi mới vội vội vàng vàng bước tới trước mặt Thành Việt, sắc mặt mang theo căng thẳng cùng phức tạp.
Hai người đứng đối mặt một hồi, Bạch Trinh hắng giọng một cái.
“Em… sao em không nghe điện thoại của anh.” Bạch Trinh cười hỏi.
Thành Việt cũng cười cười, tay lấy điện thoại trong túi ra đưa cho hắn.
“Hả?” Bạch Trinh nhận điện thoại của cậu mà hơi hoang mang.
Thành Việt vươn tay ấn ấn trên nút nguồn, màn hình không hề sáng lên.
Di động của cậu từ buổi tối hôm đưa Kê Từ đi bệnh viện đã hết pin rồi.
“Hỏng sao? Tắt máy?” Bạch Trinh đoán một hồi, nhìn Thành Việt trước mặt bỗng có chút nghi hoặc “Em… sao không nói chuyện?”
Thành Việt cười cười, há miệng nói ra một câu.
Bạch Trinh không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, cả người run lên một chốc, trên mặt đều là dáng vẻ không thể tin nổi “Em sao vậy? Sao lại nói không ra tiếng thế?”
Thành Việt há miệng cố gắng làm một cái khẩu hình.
“Cảm mạo hả?” trên mặt Bạch Trinh rõ ràng không tin, đột ngột duỗi tay nắm lấy tay Thành Việt “Ba anh quen rất nhiều bác sĩ nổi danh, anh dắt em đi khám, chắc chắn sẽ khỏi.”
Thành Việt lại cười, rồi lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói mình không sao.
“Thực ra… thực ra hôm nay anh tới là muốn nói với em…” Bạch Trinh nói chuyện có chút ấp úng, lòng bàn tay đều rướm mồ hôi.
Thành Việt nháy mắt một cái, nghi hoặc nhìn hắn.
“Thực ra…” Bạch Trinh nửa ngày cũng không nói ra được, cảm thấy buồn bực “Kẹo chocolate kia em ăn chưa?”
Thành Việt sững sờ, gật đầu, lại làm khẩu hình, rất ngon.
“Ngon là được, thực ra kẹo chocolate không phải anh mua hôm đó, anh mua từ lâu rồi, đó là anh tự làm, làm hơi xấu, là rất nhiều chữ ghép…” đôi mắt Bạch Trinh có chút sáng lên nhìn Thành Việt “Chữ cái là…”
Thành Việt nhìn hắn bỗng ý thức được điều gì, duỗi tay ra đẩy hắn một cái.
Bạch Trinh thấy thế nụ cười trên mặt cứng lại, tay cầm lấy tay Thành Việt cũng phát run.
Thành Việt cũng nhíu mày nhìn Bạch Trinh, cảm thấy có chút không thể tin được.
Cậu hoàn toàn không nhìn ra Bạch Trinh thích con trai, cũng không nhìn ra Bạch Trinh thích cậu.
Số lần cậu tiếp xúc cùng Bạch Trinh phải qua mấy chục đầu ngón tay, Thành Việt xem Bạch Trinh như bạn, đương nhiên sẽ không nghĩ ngợi theo hướng kia.
“Thành Việt, anh… anh rất thích em.” Bạch Trinh nói.
Thành Việt nhíu mày, trên mặt không biểu tình như cũ.
Mãi đến khi Bạch Trinh đột ngột cúi đầu hôn lên trán cậu, Thành Việt lập tức lui về sau một bước, nhìn chằm chằm hắn.
Bạch Trinh nhìn vẻ mặt cậu, cười khổ ra tiếng “Anh còn tưởng em có thể sẽ thích anh…”
Thành Việt lấy tay Bạch Trinh trên tay mình xuống, định nói gì đó thì bị Bạch Trinh chặn lại.
“Vấn đề cổ họng của em có thể tìm anh lúc nào cũng được.” Bạch Trinh nhéo mặt cậu “Hơn một nửa bác sĩ trong bệnh viện đều là đồ đệ do ông nội anh dạy ra, anh dắt em đi tìm ông nội.”
Thành Việt chần chừ một lát, nhìn sắc mặt hắn cuối cùng vẫn gật đầu.
“Được rồi, vậy anh… về đây.” Bạch Trinh lùi bước về sau, chậm rãi đi.
Thành Việt nhìn Bạch Trinh đi rồi mới chậm rãi thở ra một hơi, vươn tay sờ sờ cái trán mình, quay người đi tới chỗ Kê Từ đứng cách đó không xa.
Kê Từ híp mắt nhìn bóng dáng Bạch Trinh đi xa, trong đầu không khống chế mà suy nghĩ một số việc không thể lộ ra ngoài, nhìn Thành Việt chậm rãi bước tới biểu tình tối tăm trên mặt mới chậm rãi nguôi ngoai.
Thành Việt đi tới kéo tay anh, muốn lên nhà, mà không kéo được.
Thành Việt hơi nghi hoặc lại gần nhìn Kê Từ.
Kê Từ híp mắt sờ mặt cậu, khóe mắt liếc thấy Bạch Trinh đằng xa không biết sao lại quay lại, chầm chậm nói: “Sao trên mặt em lại có dấu môi ấn?”
Thành Việt: “?”
Thành Việt ngây ra, không đợi cậu nghĩ xem Bạch Trinh vốn chưa hôn lên mặt cậu, với cả cũng không thể đánh son thì…
Kê Từ đột ngột cúi người hôn lên mặt cậu.
Thành Việt chớp mắt một cái, cảm nhận được mềm mại trên gương mặt mình, hô hấp của cậu gần như ngừng lại, thân thể cứng đờ không dám động đậy.
Kê Từ ngẩng đầu nhìn Thành Việt đang sửng sốt thì thở dài, cảm thấy những năm học pháp luật của mình xem như đều bỏ hết.
Anh học luật hơn mười năm, lần đầu biết được trong lòng những người biết luật còn phạm luật rốt cục đã nghĩ gì.
Là cảm xúc dâng trào không kìm lòng được.
Nên không cam lòng rồi dấy thân vào hiểm nguy.
Là được ăn cả ngã về không.
Chớ cùng anh nói cái gì mà luật pháp, chuyện anh phải nói chỉ là Thành Việt.
Tác giả:
Kê Từ: luật với chả pháp, nói chuyện yêu đương.
Lông Chân: đọc mấy chương cuối tụi nó thồn cẩu lương quá chịu k nổi phải cho các bạn ăn cùng
Thành Việt giật bắn lên, lập tức đẩy Kê Từ ra sau lưng mình.
Kê Sơn nhìn Thành Việt sợ sệt thì có phần tự trách, sau đó đưa cái cốc được che cẩn thận trên tay qua “Đừng sợ, ông ngoại lấy đồ uống cho con, con uống đi.”
Thành Việt nhận cốc chuẩn bị uống một hớp, lại thấy Kê Sơn giương tay đánh Kê Từ, tay cầm cốc của Thành Việt run lên, cốc không cầm chắc nện thẳng xuống nền nhà.
Kê Từ phản ứng rất nhanh, ôm người lui về sau hai bước, cúi đầu hỏi “Không sao chứ?”
Thành Việt lắc lắc đầu, nhìn nét mặt vẫn chưa tiêu tan cơn giận của Kê Sơn.
Thành Việt lo Kê Sơn lại đánh Kê Từ, suy nghĩ một chút đi tới kéo lại cánh tay Kê Sơn, kéo người ra hướng phòng khách.
“Sao vậy con?” Kê Sơn nghiêng đầu nhìn Thành Việt, ông quay đầu nhìn Kê Từ muốn ra cùng, hung hăng trợn hai mắt, trừng cho con trai quay lại thư phòng.
Kê Sơn bị Thành Việt dắt ra ngồi ghế salong, hai người hai mặt nhìn nhau một hồi lâu.
Thành Việt vừa xoắn xuýt vừa căng thẳng, cậu cảm thấy việc này phải trách cậu, là cậu thích Kê Từ.
Cậu biết tại sao Kê Sơn đánh Kê Từ, đơn giản là bởi tư thế vừa rồi của hai người quá mức khiến người khác phải suy nghĩ.
Vả lại tư thế vừa rồi là cậu chủ động lại gần, không liên quan đến Kê Từ.
Hơn nữa, Thành Việt nhìn Kê Từ vẫn luôn ở thư phòng không ra ngoài, đột nhiên định xuống một loại cảm giác quyết tâm.
Cậu cảm thấy có thể nhận hết chuyện này vào mình, hoặc có thể sớm chuẩn bị biểu lộ ra mà không để Kê Từ bị liên lụy.
“Chúng ta thả lỏng nào, đừng sợ.” Kê Sơn nhìn hơi thở Thành Việt dần gấp gáp thì suýt cuống lên, vội vàng vỗ vỗ sau lưng Thành Việt.
Thành Việt nhìn Kê Sơn, cầm lấy điện thoại di động Kê Từ đặt trên bàn trà, ấn ấn trên đó rồi đưa cho Kê Sơn.
[Con xin lỗi ông]
Lòng Kê Sơn mềm nhũn, vỗ vỗ lên cánh tay cậu “Con xin lỗi ông cái gì! Việc này không liên quan đến con.”
Thành Việt nhíu mày, lấy điện thoại di động qua, cúi đầu gõ một đoạn văn [không liên quan đến Kê Từ, là con thích cậu trước, cậu cũng không biết, ông đừng nói với cậu]
“Con thích…” Kê Sơn nhìn đoạn chữ kia, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn nhịn xuống, lại nhìn khuôn mặt lo lắng của Thành Việt mà một lời nói nặng cũng không nỡ thốt ra, chỉ có thể an ủi: “Không có gì đâu, thích thì thích, đó là phúc của nó.”
Thành Việt trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ Kê Sơn lại nói như thế.
“Nhưng ông ngoại nói với con…” Kê Sơn hạ quyết tâm “Kê Từ nó…”
“Ba.” Kê Từ bỗng nhiên đi ra, ngắt lời ba anh.
Thành Việt nhìn Kê Từ đi tới, lập tức đi qua chỗ anh, dắt tay anh.
“Kê Từ mi vào đây một chút.” Kê Sơn không hề liếc Kê Từ một cái, tiến vào thư phòng.
Kê Từ bất đắc dĩ thở dài, vừa muốn theo vào lại bị Thành Việt kéo tay lại.
“Không có gì đâu.” Kê Từ cầm tay cậu bóp bóp, đi theo vào thư phòng dưới sắc mặt ngày càng tối của Kê Sơn.
Cửa thư phòng vừa đóng, Kê Sơn không biết từ khi nào cầm trên tay cây gậy đánh lên lưng Kê Từ.
Kê Từ cau mày, bị cái đánh này làm rên khẽ, chờ cơn đau sau lưng qua đi, anh mới thấy ba anh dùng thanh chặn giấy để đánh.
Đây là một thanh gỗ thật, thân dài ruột nặng, thảo nào anh lại thấy đau như vậy.
“Từ nhỏ đến lớn ta đều không quản con quá nhiều, con thông minh từ bé, cũng hiểu chuyện rất sớm!” Kê Sơn vừa nói vừa cầm thanh chặn giấy quất lên lưng Kê Từ “Bởi vì mẹ con mất mà làm ra những chuyện quậy phá gì ta không muốn nhắc lại, năm đó ta mới xem như thấy rõ bên trong con rốt cuộc là thứ gì.”
Kê Từ nghe ba anh nhắc chuyện này, cau mày sắc mặt không thể nào tốt được.
“Con nói xem, con thích đàn ông ta cũng chưa từng nói nặng nhẹ gì con đúng không?” Kê Sơn chỉ tay vào anh “Mà Thành Việt tại sao lại thích con! Đừng nói là thích đàn ông cũng lây nhiễm!”
Kê Từ nhìn lồng ngực phập phồng bất định của ba anh, đi tới vuốt vuốt lưng ông “Ba, ba đừng kích động.”
“Hôm nay ta nể mặt Thành Việt, chuyện này về sau chúng ta lại nói, ta không muốn trước mặt thằng bé lại không kiêng nể gì.” Kê Sơn nhìn chằm chằm anh “Cái xã hội hiện đại này, tuy rằng 17 tuổi chẳng còn nhỏ, đừng nói là chuyện tình yêu, 17 tuổi cái gì cũng làm cả, nhưng con nhớ kỹ cho ta, cái gì nên nói cái gì không nên nói, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên, tự con có chừng mực, nếu Thành Việt lại xảy ra chuyện, giao thằng bé đến chỗ ta, nhìn cũng đừng hòng nhìn thêm một cái.”
Kê Từ cường điệu gật gật đầu, lại bảo đảm mãi mới được thả ra.
Kê Từ vừa ra khỏi thư phòng Thành Việt liền đứng dậy khỏi ghế salong, khuôn mặt lo lắng nhìn anh.
“Tôi không sao.” Kê Từ tự nhiên cười cười “Ông ngoại em muốn tôi chăm sóc em thật tốt.”
Kê Sơn ra khỏi thư phòng, ba người cùng yên lặng ngồi trên ghế salong nhìn chim trên ban công.
Kê Sơn và Kê Từ rõ ràng không tập trung, mà Thành Việt lại rất vừa lòng thỏa ý.
Cậu thích trạng thái như vậy, xung quanh đều yên tĩnh, Kê Từ dựa vào bên cạnh cậu, cùng ngắm chim cảnh.
Không cần phải ngắm chim, chỉ cần để cậu và Kê Từ ở cùng nhau, đi uống gió tây bắc cậu cũng thấy vui lòng.
Điện thoại vang lên trong phòng, Kê Sơn cuối cùng cũng xem như tìm được cớ, liền giơ tay đánh một cái lên cánh tay Kê Từ.
Kê Từ thở dài nhận điện thoại, là Đường Cảnh gọi tới, nói là đã gửi anh tài liệu gì đó, bảo anh nhanh xem.
“Được rồi, đi nhanh đi.” Kê Sơn nghe anh nói chuyện điện thoại xong, vẻ mặt ghét bỏ phất phất tay với Kê Từ.
Thành Việt cũng đứng dậy khỏi ghế salong, lại bị Kê Sơn kéo tay lại.
“Có muốn ở nhà ông ngoại vài ngày không con?” nụ cười trên mặt Kê Sơn khỏi nói có bao nhiêu ấm áp “Nhà ông ngoại vui lắm, con muốn ăn gì cũng có.”
Thành Việt lắc đầu cười.
“Chúng con đi trước đây.” Kê Từ cũng cười nói.
“Đi nhanh lên.” Kê Sơn vừa nhìn anh là biểu cảm trên mặt tự động chuyển hóa thành thiếu kiên nhẫn.
Kê Từ thở dài, vừa nghĩ xem phải giải quyết chuyện này thế nào vừa đưa Thành Việt xuống lầu, gọi xe về nhà.
Taxi dừng bên ngoài khu chung cư, Kê Từ trả tiền rồi xuống xe, thấy Thành Việt xuống xe trước cứ nhìn về một phía không nhúc nhích.
Anh nhìn theo tầm mắt Thành Việt, đứng ngoài khu chung cư chính là thằng nhãi có ý với Thành Việt.
Bạch Trinh gì đó.
Thành Việt nhìn sang Kê Từ.
“Nói nhanh chút, tôi tới đằng trước chờ em.” Tay Kê Từ để sau gáy Thành Việt bóp bóp, híp mắt liếc nhìn Bạch Trinh, cất bước đi về sảnh chung cư.
Bạch Trinh thấy Kê Từ đi rồi mới vội vội vàng vàng bước tới trước mặt Thành Việt, sắc mặt mang theo căng thẳng cùng phức tạp.
Hai người đứng đối mặt một hồi, Bạch Trinh hắng giọng một cái.
“Em… sao em không nghe điện thoại của anh.” Bạch Trinh cười hỏi.
Thành Việt cũng cười cười, tay lấy điện thoại trong túi ra đưa cho hắn.
“Hả?” Bạch Trinh nhận điện thoại của cậu mà hơi hoang mang.
Thành Việt vươn tay ấn ấn trên nút nguồn, màn hình không hề sáng lên.
Di động của cậu từ buổi tối hôm đưa Kê Từ đi bệnh viện đã hết pin rồi.
“Hỏng sao? Tắt máy?” Bạch Trinh đoán một hồi, nhìn Thành Việt trước mặt bỗng có chút nghi hoặc “Em… sao không nói chuyện?”
Thành Việt cười cười, há miệng nói ra một câu.
Bạch Trinh không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, cả người run lên một chốc, trên mặt đều là dáng vẻ không thể tin nổi “Em sao vậy? Sao lại nói không ra tiếng thế?”
Thành Việt há miệng cố gắng làm một cái khẩu hình.
“Cảm mạo hả?” trên mặt Bạch Trinh rõ ràng không tin, đột ngột duỗi tay nắm lấy tay Thành Việt “Ba anh quen rất nhiều bác sĩ nổi danh, anh dắt em đi khám, chắc chắn sẽ khỏi.”
Thành Việt lại cười, rồi lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói mình không sao.
“Thực ra… thực ra hôm nay anh tới là muốn nói với em…” Bạch Trinh nói chuyện có chút ấp úng, lòng bàn tay đều rướm mồ hôi.
Thành Việt nháy mắt một cái, nghi hoặc nhìn hắn.
“Thực ra…” Bạch Trinh nửa ngày cũng không nói ra được, cảm thấy buồn bực “Kẹo chocolate kia em ăn chưa?”
Thành Việt sững sờ, gật đầu, lại làm khẩu hình, rất ngon.
“Ngon là được, thực ra kẹo chocolate không phải anh mua hôm đó, anh mua từ lâu rồi, đó là anh tự làm, làm hơi xấu, là rất nhiều chữ ghép…” đôi mắt Bạch Trinh có chút sáng lên nhìn Thành Việt “Chữ cái là…”
Thành Việt nhìn hắn bỗng ý thức được điều gì, duỗi tay ra đẩy hắn một cái.
Bạch Trinh thấy thế nụ cười trên mặt cứng lại, tay cầm lấy tay Thành Việt cũng phát run.
Thành Việt cũng nhíu mày nhìn Bạch Trinh, cảm thấy có chút không thể tin được.
Cậu hoàn toàn không nhìn ra Bạch Trinh thích con trai, cũng không nhìn ra Bạch Trinh thích cậu.
Số lần cậu tiếp xúc cùng Bạch Trinh phải qua mấy chục đầu ngón tay, Thành Việt xem Bạch Trinh như bạn, đương nhiên sẽ không nghĩ ngợi theo hướng kia.
“Thành Việt, anh… anh rất thích em.” Bạch Trinh nói.
Thành Việt nhíu mày, trên mặt không biểu tình như cũ.
Mãi đến khi Bạch Trinh đột ngột cúi đầu hôn lên trán cậu, Thành Việt lập tức lui về sau một bước, nhìn chằm chằm hắn.
Bạch Trinh nhìn vẻ mặt cậu, cười khổ ra tiếng “Anh còn tưởng em có thể sẽ thích anh…”
Thành Việt lấy tay Bạch Trinh trên tay mình xuống, định nói gì đó thì bị Bạch Trinh chặn lại.
“Vấn đề cổ họng của em có thể tìm anh lúc nào cũng được.” Bạch Trinh nhéo mặt cậu “Hơn một nửa bác sĩ trong bệnh viện đều là đồ đệ do ông nội anh dạy ra, anh dắt em đi tìm ông nội.”
Thành Việt chần chừ một lát, nhìn sắc mặt hắn cuối cùng vẫn gật đầu.
“Được rồi, vậy anh… về đây.” Bạch Trinh lùi bước về sau, chậm rãi đi.
Thành Việt nhìn Bạch Trinh đi rồi mới chậm rãi thở ra một hơi, vươn tay sờ sờ cái trán mình, quay người đi tới chỗ Kê Từ đứng cách đó không xa.
Kê Từ híp mắt nhìn bóng dáng Bạch Trinh đi xa, trong đầu không khống chế mà suy nghĩ một số việc không thể lộ ra ngoài, nhìn Thành Việt chậm rãi bước tới biểu tình tối tăm trên mặt mới chậm rãi nguôi ngoai.
Thành Việt đi tới kéo tay anh, muốn lên nhà, mà không kéo được.
Thành Việt hơi nghi hoặc lại gần nhìn Kê Từ.
Kê Từ híp mắt sờ mặt cậu, khóe mắt liếc thấy Bạch Trinh đằng xa không biết sao lại quay lại, chầm chậm nói: “Sao trên mặt em lại có dấu môi ấn?”
Thành Việt: “?”
Thành Việt ngây ra, không đợi cậu nghĩ xem Bạch Trinh vốn chưa hôn lên mặt cậu, với cả cũng không thể đánh son thì…
Kê Từ đột ngột cúi người hôn lên mặt cậu.
Thành Việt chớp mắt một cái, cảm nhận được mềm mại trên gương mặt mình, hô hấp của cậu gần như ngừng lại, thân thể cứng đờ không dám động đậy.
Kê Từ ngẩng đầu nhìn Thành Việt đang sửng sốt thì thở dài, cảm thấy những năm học pháp luật của mình xem như đều bỏ hết.
Anh học luật hơn mười năm, lần đầu biết được trong lòng những người biết luật còn phạm luật rốt cục đã nghĩ gì.
Là cảm xúc dâng trào không kìm lòng được.
Nên không cam lòng rồi dấy thân vào hiểm nguy.
Là được ăn cả ngã về không.
Chớ cùng anh nói cái gì mà luật pháp, chuyện anh phải nói chỉ là Thành Việt.
Tác giả:
Kê Từ: luật với chả pháp, nói chuyện yêu đương.
Lông Chân: đọc mấy chương cuối tụi nó thồn cẩu lương quá chịu k nổi phải cho các bạn ăn cùng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất