Chương 67
Thành Việt nắm chặt gối ôm trên tay, ngực phập phồng bất định, tình huống bị vạch trần toàn bộ thế này khiến lòng cậu bắt đầu hoảng loạn không thôi, thậm chí còn thấy phẫn nộ khi bị vạch trần.
Cậu đúng là chỉ muốn Kê Từ thấy một mình cậu, chỉ ở bên cậu, thậm chí còn hi vọng người bên cạnh Kê Từ chết cả đi, sau đó bị lãng quên, như vậy Kê Từ chỉ còn nhớ được mỗi mình.
Kê Từ chỉ có cậu, cậu cũng chỉ có Kê Từ.
“Không có bất kỳ ai là có thể khống chế, cũng không có cuộc sống của bất cứ người nào là có thể khống chế.” Tống Nghi vẫn ngồi yên, sắc mặt bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Thành Việt “Sáng nay dì chuẩn bị ăn bánh bao, thế nhưng lúc đi thì bánh bao đã hết, dì đành ăn bánh quẩy, mà dì lại thấy tình cờ ăn bánh quẩy cũng không tệ, đây chính là lực kiểm soát với tâm tình, cháu có hiểu ý dì không?”
Thành Việt cứng ngắc gật gật đầu.
“Vậy được.” Tống Nghi nhặc tách trà bị Thành Việt đánh đổ lên.
Thành Việt nhìn vệt nước trên đất, do dự một chút đến bên bàn làm việc lấy mấy tờ giấy, xoay người đi lau.
“Nhưng cháu đồng ý đi khám bệnh, thực ra cũng vì Kê Từ.” Tống Nghi cười cười nhìn cậu lau nhà, ngồi xổm xuống cùng lau với Thành Việt, chầm chậm mở miệng “Cháu sợ anh ấy lo lắng, sợ anh ấy khó chịu.”
Thành Việt ném giấy bẩn vào thùng rác.
“Một số tâm tình của cháu quá mức cực đoan, đặc biệt là khi đặt trên người Kê Từ.” Tống Nghi ngồi xuống ghế lần nữa “Nhưng không phải vấn đề lớn, cháu có thể khống chế được một số ý nghĩ chợt nảy ra đúng chứ?”
Thành Việt im lặng không trả lời, cậu quả thực có thể khống chế một phần ý nghĩ của mình đối với Kê Từ, nhưng cũng không muốn khống chế.
“Chúng ta làm một bài kiểm tra…” Tống Nghi chuyển hướng màn ảnh máy tính xách tay về phía cậu.
Kê Từ nhìn bóng lưng Thành Việt trên ghế salong qua tấm mành chớp cửa sổ, nơi này không thấy rõ mặt Thành Việt.
Nhưng anh có thể thấy Thành Việt không ngừng lau mồ hôi tay vì căng thẳng, còn có đôi mắt mất tập trung quay đầu nhìn chung quanh muốn tìm bóng dáng anh.
Đến lúc Thành Việt được Tống Nghi thả ra, anh đã hơi buồn ngủ.
Khi Kê Từ bị Tống Nghi gọi vào phòng, anh còn an vị ngủ trên ghế salong ở khu vực đãi khách bên ngoài.
“Tình hình không quá nghiêm trọng, dựa theo phần tài liệu lần trước tôi gửi cho anh mà làm là tốt rồi, nửa tháng đến đây kiểm tra một lần, giữa chừng nếu có vấn đề gì nhớ liên lạc tôi đúng lúc.” Tống Nghi dặn dò anh “Tạm thời không cần uống thuốc khống chế.”
“Làm phiền cô rồi.” Kê Từ lại hỏi những thứ cần chú ý rồi mới nói cám ơn, tạm biệt Tống Nghi xong ra khỏi phòng làm việc.
Kê Từ ra khỏi văn phòng đã thấy Thành Việt ngủ trên salong, có chút bất đắc dĩ.
Anh cười cười đánh thức Thành Việt rồi đưa cậu xuống lầu, lúc đi ngang qua cửa hàng kem Thành Việt thường hay ăn, Kê Từ ngừng xe lại.
“Em ở trên xe, tôi xuống mua.” Kê Từ cầm ví tiền rồi xuống xe.
Thành Việt thò đầu ra cửa sổ nhìn Kê Từ đi tới cửa hàng kem, híp mắt cười.
Lúc chuông điện thoại Kê Từ vang lên, cậu hơi sững ra, quay đầu lại tìm nửa ngày mới thấy điện thoại di động đặt trên ghế sau.
Thành Việt nghe tiếng chuông sắp cắt vội vã nhoài người ra lấy.
Là Đường Cảnh gọi tới, Thành Việt nghe máy, cậu theo bản năng định nói chuyện nên há miệng, lại quên mất mình không phát ra được âm thanh nào.
Mà Đường Cảnh ở đầu dây bên kia lại nói rất nhanh.
“Ông chủ Kê, ngày mốt sinh nhật ông rồi muốn làm như nào đây! Chúng ta cũng hẹn nhau cả rồi, ông xác định chỗ hay là tôi?” âm thanh bên phía Đường Cảnh rất lớn, Thành Việt nhận máy còn phải để điện thoại cách xa lỗ tai một khoảng.
Nhưng cậu vẫn nghe vô cùng rõ ràng câu nói của Đường Cảnh… sinh nhật Kê Từ.
Kê Từ sắp tổ chức sinh nhật?
Là ngày mốt sao?
Thành Việt trợn to mắt nhìn Kê Từ cầm kem trở về, nhanh chóng cúp điện thoại.
Kê Từ mua kem về xong, lái xe đến công ty.
Vừa lên lầu đã đụng phải Đường Cảnh bận rộn hoảng hốt bê một chồng tài liệu tìm tới.
“Tôi ở văn phòng, em tìm gì đó ăn trước đi.” Kê Từ thông báo vài câu với Thành Việt rồi cùng Đường Cảnh bàn bạc việc kiện tụng.
Thành Việt xác định Kê Từ vào phòng làm việc xong mới xoay người vào phòng nghỉ có rất nhiều đồ ăn vặt.
Thành Việt vừa ăn hai món, vai bị người nào đó vỗ một cái, cậu quay sang trái nhìn, vai phải lại bị vỗ một cái.
Thành Việt: “…”
Ấu trĩ vãi.
Thành Việt dứt khoát không chuyển động, người đằng sau thấy cậu không chơi, bèn sáp tới trước mặt.
“Này, cho cháu một thứ.” Đoạn Trường Thịnh bước tới trước, đưa cho cậu chiếc túi giấy trên tay.
Thành Việt hơi sững sờ nhận lấy.
“Chúc mừng cháu thắng kiện.” Đoạn Trường Thịnh cười cười.
Thành Việt mở túi giấy ra liền thấy một chậu… cây gì đó hơi mập… cỏ hả?
“Không biết sao?” Đoạn Trường Thịnh thấy biểu tình này của Thành Việt cũng bối rối theo “Thiếu gia à, không lẽ nha đam mà cháu cũng không biết sao?”
Nha đam?
Thành Việt lại nhìn nhánh cỏ múp múp trong túi, đây là nha đam sao?
Mập thế này phải gọi là cỏ béo mới đúng.
Ấy vậy mà không biết xấu hổ còn tên nha đam…
“Nhìn tươi tốt đẹp mắt, chú nuôi đấy.” Đoạn Trường Thịnh vươn ngón tay chọt chọt lên cây nha đam “Mỗi lần nhìn nó đều cảm giác tâm trạng tốt hơn, nhóc cứ ôm nó ngắm mỗi ngày xem, thử trò chuyện cùng nó biết đâu cổ họng đến giờ chưa khỏe có thể tốt hơn.”
Thành Việt cũng đưa ngón tay bóp bóp nhánh nha đam, lá rất mềm, sờ rất thoải mái.
“Cười nhiều chút.” Đoạn Trường Thịnh thấy cậu nở nụ cười, cũng cười theo “Được rồi, nhóc ăn tiếp đi, chú làm việc.”
Thành Việt cầm nhánh nha đam múp múp, trên mặt có phần không tự nhiên làm ra một khẩu hình, nói câu cảm ơn.
“Còn có thể nói cảm ơn sao?” Đoạn Trường Thịnh trêu một câu rồi xoay người ra ngoài làm việc.
Kê Từ xử lý xong phần lớn công việc, vừa vào văn phòng của mình đã thấy Thành Việt ngồi trên sô pha ôm một chậu nha đam phì nhiêu quá mức nhìn chằm chằm vào nó.
Cảnh tượng này có chút hài hước, Kê Từ đến gần nhéo tai Thành Việt “Này?”
Thành Việt nghe thấy âm thanh Kê Từ, ngẩng đầu nhìn anh, duỗi tay chỉ chính mình.
“Em?” Kê Từ cười “Ai tặng em nha đam?”
Thành Việt liền đưa tay chỉ Đoạn Trường Thịnh vừa lúc cầm tài liệu đi ngang qua.
Kê Từ cười nhìn cậu “Thích không?”
Thành Việt gật gật đầu.
“Về nhà thôi.” Kê Từ nói.
Kê Từ cầm cặp, Thành Việt ôm chậu nha đam, nắm tay nhau về nhà.
Sau khi về nhà đầy đầu Thành Việt đều là chuyện sinh nhật Kê Từ, ngay cả lúc ăn tối cũng mất tập trung, cơm nước xong đi tắm cũng nghĩ đến chuyện này.
Lúc ngủ cũng nghĩ đến chuyện này.
Thành Việt trở mình, thở dài ôm lấy cánh tay Kê Từ, Kê Từ rất bận… suy nghĩ lâu như vậy…
Sáng hôm sau, Kê Từ sửa sang xong chuẩn bị đến công ty, anh liếc mắt nhìn Thành Việt đã ăn xong bữa sáng, buông cuốn sách trên tay xuống.
“Ra ngoài cùng tôi không?” Kê Từ dù hỏi vậy nhưng đã đứng dậy cầm áo khoác Thành Việt lên.
Thành Việt húp hết chút cháo cuối cùng, nghĩ xem nên tặng quà gì cho Kê Từ, nghe thấy anh nói thì lắc lắc đầu, nhìn bát cháo rỗng tiếp tục suy nghĩ.
Tay Kê Từ cầm áo khoác Thành Việt dừng lại, trên mặt có hơi kinh ngạc, sững sờ gật gật đầu, mở cửa ra ngoài.
Thành Việt đang muốn xem mình còn bao nhiêu tiền tiêu vặt, cửa nhà đột ngột bị mở ra từ bên ngoài, âm thanh Kê Từ truyền qua hành lang.
“Em không đi thật sao?” Kê Từ lay cửa hỏi.
Thành Việt ngồi xổm trên mặt đất kéo ngăn bàn trà lấy chiếc hộp nhỏ bên trong ra, đếm tiền của mình, vốn không nghe thấy Kê Từ nói.
Kê Từ nhíu mày, suy nghĩ một chút lại nói “Hôm nay có thể ăn kem.”
Thành Việt vẫn không nghe tiếng Kê Từ, cậu đếm lại số tiền trên tay, phát hiện có lẽ không đủ.
“Thành Việt em…”
Lần này Thành Việt nghe được giọng nói Kê Từ, đứng dậy chạy tới hành lang.
Cậu thấy Kê Từ còn chưa đi, hơi kinh ngạc, lấy di động ra gõ một câu, đưa tới.
[sao chú còn ở đây?]
Kê Từ: “…”
Kê Từ nuốt xuống ngụm máu, khoát tay nói: “Không có gì, tôi đi đây.”
Thành Việt gật gật đầu, chạy trở về ghế sô pha, tiếp tục đếm tiền.
Kê Từ nhìn Thành Việt trong nháy mắt đã không còn bóng dáng, thấp giọng thở dài một hơi, cảm giác này không quá tốt.
Anh thích việc mỗi ngày Thành Việt đều dính lấy mình, cũng thích chỉ chớp mắt, vừa nghiêng đầu là có thể thấy Thành Việt ngoan ngoãn đợi bên cạnh anh.
Hiệu quả trị liệu của Tống Nghi cũng quá nhanh chóng rồi, hay là ít đưa Thành Việt tới đó đi…
Trong phút chốc thời gian đi xuống lầu, Kê Từ đã thấy nhớ Thành Việt.
Anh đột nhiên có phần ích kỷ không muốn để cho Thành Việt trị liệu thật tốt, nếu như điều kiện tiên quyết là có thể bảo đảm thân thể khỏe mạnh.
Nếu Thành Việt dính lấy anh là một loại bệnh, anh hi vọng Thành Việt luôn không tốt lên được.
Ở nhà, Thành Việt cuối cùng cũng đem hết thảy tài sản ra đếm rõ ràng, ngồi xổm trên đất bắt đầu tính toán xem mình có thể tặng món quà gì cho Kê Từ.
Trên tấm thảm lông cừu bày ra một loạt tiền giấy.
Không chênh lệch lắm ba bốn tờ 50, hơn hai mươi tờ 10 tệ, cùng rất nhiều tờ 1 tệ.
Tổng cộng 1372.
Thành Việt khổ não nhìn chằm chằm số tiền này, hơn một ngàn tệ có thể mua được thứ gì.
Trước đây chỉ cần người khác tổ chức sinh nhật là cậu tặng quà, không quan tâm quen hay không, mới quen hay quen lâu rồi, chỉ cần sinh nhật là cậu liền thích tặng quà cho người khác.
Chọn quà cho bạn bè rất chuyên, giày chơi bóng, máy chơi game, đồng hồ đeo tay, áo có chữ ký của cầu thủ bóng đá, không có món quà nào thấp hơn 1 vạn.
Hiện cho cậu một ngàn cậu thật sự không biết nên chọn gì, hơn nữa Kê Từ không giống bạn bè, không cách nào so sánh được.
Kê Từ là đặc biệt, quà tặng phải… một ngàn.
Thành Việt thở dài gom mớ tiền giấy lại bỏ vào túi, mặc áo khoác đi xuống lầu.
Cậu chuẩn bị đi dạo phố, nói không chừng có thể biết được nên tặng gì.
Thành Việt đi dạo trên đường rất lâu, cũng chưa nghĩ ra nên tặng gì cho Kê Từ.
Chủ yếu là Kê Từ bình thường không thích thứ gì, cũng không có sở thích đặc biệt nào, mà lại hay đọc sách, nhưng chuyện mua sách tuy đơn giản mà lại là vấn đề học vấn.
Bảo Thành Việt đi nhà sách mua một quyển thực sự làm khó cậu.
Thành Việt đi một vòng rồi tự bực dọc chuẩn bị mua mấy cái bánh bao, là cửa hàng mà sáng nào Kê Từ và cậu cũng ăn.
Thành Việt thở dài chuẩn bị mua bánh bao ăn, đôi mắt bị bảng hiệu đèn led trên lầu hấp dẫn.
Một hình rồi một hình lướt qua, váy trên đó rất chói mắt.
Thành Việt ổn định không chuyển động, quảng cáo cuối cùng cũng kết thúc, cậu nháy mắt một cái, phục hồi tinh thần, qua đường đi vào trung tâm thương mại đối diện.
Kê Từ thực ra có một ham muốn…
Vô cùng thích váy.
Thành Việt cắt ngang một số suy nghĩ hạn chế rồi lập tức đi vào trọng điểm.
Tiến vào tòa nhà, Thành Việt nhanh chóng tìm đến cửa hàng nọ.
Vào xong Thành Việt thấy váy trong cửa hàng đều rất đẹp, có vẻ vừa lành lạnh mà lại vừa… Thành Việt cũng không nói lên được, nhưng cảm thấy có gì đó không đúng.
Thành Việt không nghĩ ngợi nữa, bởi váy thực sự rất đẹp, phong cách rất đặc biệt.
Dạo một vòng trong cửa hàng xong, Thành Việt quyết định cho Kê Từ một niềm vui bất ngờ.
Cậu nhìn nhân viên cửa hàng đi theo bên cạnh, do dự mãi rốt cục cũng lấy điện thoại ra gõ chữ, sau đó đỏ bừng mặt đưa điện thoại cho nhân viên xem dòng chữ.
[cho hỏi các chị có size XXL không? dành cho người cao mét tám ấy?]
Tác giả:
Thành Việt: Kê Từ nhất định thích bất ngờ này!
Cậu đúng là chỉ muốn Kê Từ thấy một mình cậu, chỉ ở bên cậu, thậm chí còn hi vọng người bên cạnh Kê Từ chết cả đi, sau đó bị lãng quên, như vậy Kê Từ chỉ còn nhớ được mỗi mình.
Kê Từ chỉ có cậu, cậu cũng chỉ có Kê Từ.
“Không có bất kỳ ai là có thể khống chế, cũng không có cuộc sống của bất cứ người nào là có thể khống chế.” Tống Nghi vẫn ngồi yên, sắc mặt bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Thành Việt “Sáng nay dì chuẩn bị ăn bánh bao, thế nhưng lúc đi thì bánh bao đã hết, dì đành ăn bánh quẩy, mà dì lại thấy tình cờ ăn bánh quẩy cũng không tệ, đây chính là lực kiểm soát với tâm tình, cháu có hiểu ý dì không?”
Thành Việt cứng ngắc gật gật đầu.
“Vậy được.” Tống Nghi nhặc tách trà bị Thành Việt đánh đổ lên.
Thành Việt nhìn vệt nước trên đất, do dự một chút đến bên bàn làm việc lấy mấy tờ giấy, xoay người đi lau.
“Nhưng cháu đồng ý đi khám bệnh, thực ra cũng vì Kê Từ.” Tống Nghi cười cười nhìn cậu lau nhà, ngồi xổm xuống cùng lau với Thành Việt, chầm chậm mở miệng “Cháu sợ anh ấy lo lắng, sợ anh ấy khó chịu.”
Thành Việt ném giấy bẩn vào thùng rác.
“Một số tâm tình của cháu quá mức cực đoan, đặc biệt là khi đặt trên người Kê Từ.” Tống Nghi ngồi xuống ghế lần nữa “Nhưng không phải vấn đề lớn, cháu có thể khống chế được một số ý nghĩ chợt nảy ra đúng chứ?”
Thành Việt im lặng không trả lời, cậu quả thực có thể khống chế một phần ý nghĩ của mình đối với Kê Từ, nhưng cũng không muốn khống chế.
“Chúng ta làm một bài kiểm tra…” Tống Nghi chuyển hướng màn ảnh máy tính xách tay về phía cậu.
Kê Từ nhìn bóng lưng Thành Việt trên ghế salong qua tấm mành chớp cửa sổ, nơi này không thấy rõ mặt Thành Việt.
Nhưng anh có thể thấy Thành Việt không ngừng lau mồ hôi tay vì căng thẳng, còn có đôi mắt mất tập trung quay đầu nhìn chung quanh muốn tìm bóng dáng anh.
Đến lúc Thành Việt được Tống Nghi thả ra, anh đã hơi buồn ngủ.
Khi Kê Từ bị Tống Nghi gọi vào phòng, anh còn an vị ngủ trên ghế salong ở khu vực đãi khách bên ngoài.
“Tình hình không quá nghiêm trọng, dựa theo phần tài liệu lần trước tôi gửi cho anh mà làm là tốt rồi, nửa tháng đến đây kiểm tra một lần, giữa chừng nếu có vấn đề gì nhớ liên lạc tôi đúng lúc.” Tống Nghi dặn dò anh “Tạm thời không cần uống thuốc khống chế.”
“Làm phiền cô rồi.” Kê Từ lại hỏi những thứ cần chú ý rồi mới nói cám ơn, tạm biệt Tống Nghi xong ra khỏi phòng làm việc.
Kê Từ ra khỏi văn phòng đã thấy Thành Việt ngủ trên salong, có chút bất đắc dĩ.
Anh cười cười đánh thức Thành Việt rồi đưa cậu xuống lầu, lúc đi ngang qua cửa hàng kem Thành Việt thường hay ăn, Kê Từ ngừng xe lại.
“Em ở trên xe, tôi xuống mua.” Kê Từ cầm ví tiền rồi xuống xe.
Thành Việt thò đầu ra cửa sổ nhìn Kê Từ đi tới cửa hàng kem, híp mắt cười.
Lúc chuông điện thoại Kê Từ vang lên, cậu hơi sững ra, quay đầu lại tìm nửa ngày mới thấy điện thoại di động đặt trên ghế sau.
Thành Việt nghe tiếng chuông sắp cắt vội vã nhoài người ra lấy.
Là Đường Cảnh gọi tới, Thành Việt nghe máy, cậu theo bản năng định nói chuyện nên há miệng, lại quên mất mình không phát ra được âm thanh nào.
Mà Đường Cảnh ở đầu dây bên kia lại nói rất nhanh.
“Ông chủ Kê, ngày mốt sinh nhật ông rồi muốn làm như nào đây! Chúng ta cũng hẹn nhau cả rồi, ông xác định chỗ hay là tôi?” âm thanh bên phía Đường Cảnh rất lớn, Thành Việt nhận máy còn phải để điện thoại cách xa lỗ tai một khoảng.
Nhưng cậu vẫn nghe vô cùng rõ ràng câu nói của Đường Cảnh… sinh nhật Kê Từ.
Kê Từ sắp tổ chức sinh nhật?
Là ngày mốt sao?
Thành Việt trợn to mắt nhìn Kê Từ cầm kem trở về, nhanh chóng cúp điện thoại.
Kê Từ mua kem về xong, lái xe đến công ty.
Vừa lên lầu đã đụng phải Đường Cảnh bận rộn hoảng hốt bê một chồng tài liệu tìm tới.
“Tôi ở văn phòng, em tìm gì đó ăn trước đi.” Kê Từ thông báo vài câu với Thành Việt rồi cùng Đường Cảnh bàn bạc việc kiện tụng.
Thành Việt xác định Kê Từ vào phòng làm việc xong mới xoay người vào phòng nghỉ có rất nhiều đồ ăn vặt.
Thành Việt vừa ăn hai món, vai bị người nào đó vỗ một cái, cậu quay sang trái nhìn, vai phải lại bị vỗ một cái.
Thành Việt: “…”
Ấu trĩ vãi.
Thành Việt dứt khoát không chuyển động, người đằng sau thấy cậu không chơi, bèn sáp tới trước mặt.
“Này, cho cháu một thứ.” Đoạn Trường Thịnh bước tới trước, đưa cho cậu chiếc túi giấy trên tay.
Thành Việt hơi sững sờ nhận lấy.
“Chúc mừng cháu thắng kiện.” Đoạn Trường Thịnh cười cười.
Thành Việt mở túi giấy ra liền thấy một chậu… cây gì đó hơi mập… cỏ hả?
“Không biết sao?” Đoạn Trường Thịnh thấy biểu tình này của Thành Việt cũng bối rối theo “Thiếu gia à, không lẽ nha đam mà cháu cũng không biết sao?”
Nha đam?
Thành Việt lại nhìn nhánh cỏ múp múp trong túi, đây là nha đam sao?
Mập thế này phải gọi là cỏ béo mới đúng.
Ấy vậy mà không biết xấu hổ còn tên nha đam…
“Nhìn tươi tốt đẹp mắt, chú nuôi đấy.” Đoạn Trường Thịnh vươn ngón tay chọt chọt lên cây nha đam “Mỗi lần nhìn nó đều cảm giác tâm trạng tốt hơn, nhóc cứ ôm nó ngắm mỗi ngày xem, thử trò chuyện cùng nó biết đâu cổ họng đến giờ chưa khỏe có thể tốt hơn.”
Thành Việt cũng đưa ngón tay bóp bóp nhánh nha đam, lá rất mềm, sờ rất thoải mái.
“Cười nhiều chút.” Đoạn Trường Thịnh thấy cậu nở nụ cười, cũng cười theo “Được rồi, nhóc ăn tiếp đi, chú làm việc.”
Thành Việt cầm nhánh nha đam múp múp, trên mặt có phần không tự nhiên làm ra một khẩu hình, nói câu cảm ơn.
“Còn có thể nói cảm ơn sao?” Đoạn Trường Thịnh trêu một câu rồi xoay người ra ngoài làm việc.
Kê Từ xử lý xong phần lớn công việc, vừa vào văn phòng của mình đã thấy Thành Việt ngồi trên sô pha ôm một chậu nha đam phì nhiêu quá mức nhìn chằm chằm vào nó.
Cảnh tượng này có chút hài hước, Kê Từ đến gần nhéo tai Thành Việt “Này?”
Thành Việt nghe thấy âm thanh Kê Từ, ngẩng đầu nhìn anh, duỗi tay chỉ chính mình.
“Em?” Kê Từ cười “Ai tặng em nha đam?”
Thành Việt liền đưa tay chỉ Đoạn Trường Thịnh vừa lúc cầm tài liệu đi ngang qua.
Kê Từ cười nhìn cậu “Thích không?”
Thành Việt gật gật đầu.
“Về nhà thôi.” Kê Từ nói.
Kê Từ cầm cặp, Thành Việt ôm chậu nha đam, nắm tay nhau về nhà.
Sau khi về nhà đầy đầu Thành Việt đều là chuyện sinh nhật Kê Từ, ngay cả lúc ăn tối cũng mất tập trung, cơm nước xong đi tắm cũng nghĩ đến chuyện này.
Lúc ngủ cũng nghĩ đến chuyện này.
Thành Việt trở mình, thở dài ôm lấy cánh tay Kê Từ, Kê Từ rất bận… suy nghĩ lâu như vậy…
Sáng hôm sau, Kê Từ sửa sang xong chuẩn bị đến công ty, anh liếc mắt nhìn Thành Việt đã ăn xong bữa sáng, buông cuốn sách trên tay xuống.
“Ra ngoài cùng tôi không?” Kê Từ dù hỏi vậy nhưng đã đứng dậy cầm áo khoác Thành Việt lên.
Thành Việt húp hết chút cháo cuối cùng, nghĩ xem nên tặng quà gì cho Kê Từ, nghe thấy anh nói thì lắc lắc đầu, nhìn bát cháo rỗng tiếp tục suy nghĩ.
Tay Kê Từ cầm áo khoác Thành Việt dừng lại, trên mặt có hơi kinh ngạc, sững sờ gật gật đầu, mở cửa ra ngoài.
Thành Việt đang muốn xem mình còn bao nhiêu tiền tiêu vặt, cửa nhà đột ngột bị mở ra từ bên ngoài, âm thanh Kê Từ truyền qua hành lang.
“Em không đi thật sao?” Kê Từ lay cửa hỏi.
Thành Việt ngồi xổm trên mặt đất kéo ngăn bàn trà lấy chiếc hộp nhỏ bên trong ra, đếm tiền của mình, vốn không nghe thấy Kê Từ nói.
Kê Từ nhíu mày, suy nghĩ một chút lại nói “Hôm nay có thể ăn kem.”
Thành Việt vẫn không nghe tiếng Kê Từ, cậu đếm lại số tiền trên tay, phát hiện có lẽ không đủ.
“Thành Việt em…”
Lần này Thành Việt nghe được giọng nói Kê Từ, đứng dậy chạy tới hành lang.
Cậu thấy Kê Từ còn chưa đi, hơi kinh ngạc, lấy di động ra gõ một câu, đưa tới.
[sao chú còn ở đây?]
Kê Từ: “…”
Kê Từ nuốt xuống ngụm máu, khoát tay nói: “Không có gì, tôi đi đây.”
Thành Việt gật gật đầu, chạy trở về ghế sô pha, tiếp tục đếm tiền.
Kê Từ nhìn Thành Việt trong nháy mắt đã không còn bóng dáng, thấp giọng thở dài một hơi, cảm giác này không quá tốt.
Anh thích việc mỗi ngày Thành Việt đều dính lấy mình, cũng thích chỉ chớp mắt, vừa nghiêng đầu là có thể thấy Thành Việt ngoan ngoãn đợi bên cạnh anh.
Hiệu quả trị liệu của Tống Nghi cũng quá nhanh chóng rồi, hay là ít đưa Thành Việt tới đó đi…
Trong phút chốc thời gian đi xuống lầu, Kê Từ đã thấy nhớ Thành Việt.
Anh đột nhiên có phần ích kỷ không muốn để cho Thành Việt trị liệu thật tốt, nếu như điều kiện tiên quyết là có thể bảo đảm thân thể khỏe mạnh.
Nếu Thành Việt dính lấy anh là một loại bệnh, anh hi vọng Thành Việt luôn không tốt lên được.
Ở nhà, Thành Việt cuối cùng cũng đem hết thảy tài sản ra đếm rõ ràng, ngồi xổm trên đất bắt đầu tính toán xem mình có thể tặng món quà gì cho Kê Từ.
Trên tấm thảm lông cừu bày ra một loạt tiền giấy.
Không chênh lệch lắm ba bốn tờ 50, hơn hai mươi tờ 10 tệ, cùng rất nhiều tờ 1 tệ.
Tổng cộng 1372.
Thành Việt khổ não nhìn chằm chằm số tiền này, hơn một ngàn tệ có thể mua được thứ gì.
Trước đây chỉ cần người khác tổ chức sinh nhật là cậu tặng quà, không quan tâm quen hay không, mới quen hay quen lâu rồi, chỉ cần sinh nhật là cậu liền thích tặng quà cho người khác.
Chọn quà cho bạn bè rất chuyên, giày chơi bóng, máy chơi game, đồng hồ đeo tay, áo có chữ ký của cầu thủ bóng đá, không có món quà nào thấp hơn 1 vạn.
Hiện cho cậu một ngàn cậu thật sự không biết nên chọn gì, hơn nữa Kê Từ không giống bạn bè, không cách nào so sánh được.
Kê Từ là đặc biệt, quà tặng phải… một ngàn.
Thành Việt thở dài gom mớ tiền giấy lại bỏ vào túi, mặc áo khoác đi xuống lầu.
Cậu chuẩn bị đi dạo phố, nói không chừng có thể biết được nên tặng gì.
Thành Việt đi dạo trên đường rất lâu, cũng chưa nghĩ ra nên tặng gì cho Kê Từ.
Chủ yếu là Kê Từ bình thường không thích thứ gì, cũng không có sở thích đặc biệt nào, mà lại hay đọc sách, nhưng chuyện mua sách tuy đơn giản mà lại là vấn đề học vấn.
Bảo Thành Việt đi nhà sách mua một quyển thực sự làm khó cậu.
Thành Việt đi một vòng rồi tự bực dọc chuẩn bị mua mấy cái bánh bao, là cửa hàng mà sáng nào Kê Từ và cậu cũng ăn.
Thành Việt thở dài chuẩn bị mua bánh bao ăn, đôi mắt bị bảng hiệu đèn led trên lầu hấp dẫn.
Một hình rồi một hình lướt qua, váy trên đó rất chói mắt.
Thành Việt ổn định không chuyển động, quảng cáo cuối cùng cũng kết thúc, cậu nháy mắt một cái, phục hồi tinh thần, qua đường đi vào trung tâm thương mại đối diện.
Kê Từ thực ra có một ham muốn…
Vô cùng thích váy.
Thành Việt cắt ngang một số suy nghĩ hạn chế rồi lập tức đi vào trọng điểm.
Tiến vào tòa nhà, Thành Việt nhanh chóng tìm đến cửa hàng nọ.
Vào xong Thành Việt thấy váy trong cửa hàng đều rất đẹp, có vẻ vừa lành lạnh mà lại vừa… Thành Việt cũng không nói lên được, nhưng cảm thấy có gì đó không đúng.
Thành Việt không nghĩ ngợi nữa, bởi váy thực sự rất đẹp, phong cách rất đặc biệt.
Dạo một vòng trong cửa hàng xong, Thành Việt quyết định cho Kê Từ một niềm vui bất ngờ.
Cậu nhìn nhân viên cửa hàng đi theo bên cạnh, do dự mãi rốt cục cũng lấy điện thoại ra gõ chữ, sau đó đỏ bừng mặt đưa điện thoại cho nhân viên xem dòng chữ.
[cho hỏi các chị có size XXL không? dành cho người cao mét tám ấy?]
Tác giả:
Thành Việt: Kê Từ nhất định thích bất ngờ này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất