Chương 45: Đêm Thứ Tư (1)
“Lát nữa, anh dạy em làm sô cô la nhé?” Anh hỏi.
Cô vừa ăn sáng xong, kỳ thực vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Giờ phút này, Thập Dạ lười biếng nhìn anh, gương mặt anh không chút biểu cảm, nhưng giọng nói lại mang theo ý cười.
Cô vô cùng kinh ngạc: “Anh biết làm sô cô la? Em chỉ biết anh rất biết nấu ăn, anh còn biết làm cả cái này?”
“Ừ.” Anh gật đầu, “Hình như anh chưa từng kể chuyện của mình cho em nghe nhỉ. Anh làm trong ngành thực phẩm. Mở chuỗi cửa hàng sô cô la cao cấp, trên thế giới chắc cũng phải năm sáu trăm cửa hàng. Mặc dù kinh doanh thực phẩm không phải quá lớn, nhưng cũng kiếm được kha khá.”
Anh khẽ gạt nhẹ vành tai cô. Suy nghĩ một lúc, rồi anh lại nói: “Cho nên, nếu em có muốn gì, anh đều có thể tặng em. Thập Dạ, anh là người không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng anh muốn đối xử tốt với em.”
Cô bật cười ha hả: “Em muốn cả một tòa kim ốc cũng được sao?”
“Được.” Anh nắm lấy tay cô, “Ở Nhật Bản, Châu u, hay bất kỳ nơi nào trên đất nước này đều được. Em muốn anh giấu em đi sao? Nếu vậy, anh sẽ giấu em thật kỹ, trên đời này sẽ không ai tìm thấy em nữa.”
Thập Dạ sững người, liếc mắt nhìn anh, không nói gì.
Ánh mắt ấy, như lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim anh.
Minh Thập lại nói: “Hoặc em thích gì thì cứ nói với anh. Phụ nữ đều thích mua túi hiệu và giày cao gót. Mẹ anh rất thích những thứ đó. Nếu em thích, anh cũng có thể mua cho em.”
Thập Dạ khẽ thở dài, đặt tay lên mu bàn tay anh, nói: “Em thích ăn sô cô la anh làm. Anh tặng em thật nhiều thật nhiều sô cô la nhé.” Dừng một chút, cô nói tiếp: “Còn có thể tặng kèm thêm một nụ hôn ngọt ngào được không?”
“Được.” Anh mỉm cười nhìn cô, sau đó cúi người xuống, trao cho cô một nụ hôn dịu dàng, không chút dục vọng.
Ban đầu, cô đã thay bộ đồ thường thoải mái, còn cẩn thận đeo tạp dề, chính là muốn học anh làm sô cô la.
Thế mà, mới chỉ nửa tiếng đồng hồ trôi qua. Anh vừa nói đi chuẩn bị dụng cụ và máy móc làm sô cô la, anh đi vào phòng làm việc trước. Nhưng giờ, anh biến mất.
Cô vừa ăn sáng xong, kỳ thực vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Giờ phút này, Thập Dạ lười biếng nhìn anh, gương mặt anh không chút biểu cảm, nhưng giọng nói lại mang theo ý cười.
Cô vô cùng kinh ngạc: “Anh biết làm sô cô la? Em chỉ biết anh rất biết nấu ăn, anh còn biết làm cả cái này?”
“Ừ.” Anh gật đầu, “Hình như anh chưa từng kể chuyện của mình cho em nghe nhỉ. Anh làm trong ngành thực phẩm. Mở chuỗi cửa hàng sô cô la cao cấp, trên thế giới chắc cũng phải năm sáu trăm cửa hàng. Mặc dù kinh doanh thực phẩm không phải quá lớn, nhưng cũng kiếm được kha khá.”
Anh khẽ gạt nhẹ vành tai cô. Suy nghĩ một lúc, rồi anh lại nói: “Cho nên, nếu em có muốn gì, anh đều có thể tặng em. Thập Dạ, anh là người không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng anh muốn đối xử tốt với em.”
Cô bật cười ha hả: “Em muốn cả một tòa kim ốc cũng được sao?”
“Được.” Anh nắm lấy tay cô, “Ở Nhật Bản, Châu u, hay bất kỳ nơi nào trên đất nước này đều được. Em muốn anh giấu em đi sao? Nếu vậy, anh sẽ giấu em thật kỹ, trên đời này sẽ không ai tìm thấy em nữa.”
Thập Dạ sững người, liếc mắt nhìn anh, không nói gì.
Ánh mắt ấy, như lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim anh.
Minh Thập lại nói: “Hoặc em thích gì thì cứ nói với anh. Phụ nữ đều thích mua túi hiệu và giày cao gót. Mẹ anh rất thích những thứ đó. Nếu em thích, anh cũng có thể mua cho em.”
Thập Dạ khẽ thở dài, đặt tay lên mu bàn tay anh, nói: “Em thích ăn sô cô la anh làm. Anh tặng em thật nhiều thật nhiều sô cô la nhé.” Dừng một chút, cô nói tiếp: “Còn có thể tặng kèm thêm một nụ hôn ngọt ngào được không?”
“Được.” Anh mỉm cười nhìn cô, sau đó cúi người xuống, trao cho cô một nụ hôn dịu dàng, không chút dục vọng.
Ban đầu, cô đã thay bộ đồ thường thoải mái, còn cẩn thận đeo tạp dề, chính là muốn học anh làm sô cô la.
Thế mà, mới chỉ nửa tiếng đồng hồ trôi qua. Anh vừa nói đi chuẩn bị dụng cụ và máy móc làm sô cô la, anh đi vào phòng làm việc trước. Nhưng giờ, anh biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất