Mười Đêm (H)

Chương 47: Đêm Thứ Tư (3)

Trước Sau
Thập Dạ từng bước một đi xuống.

Bên dưới được chia thành rất nhiều gian phòng, cô không nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào.

Thậm chí, cô cũng không hề nhìn thấy bất kỳ cảnh tượng đáng sợ nào.

Cô tiếp tục đi, một luồng khí lạnh từ nơi sâu nhất dưới lòng đất ùa ra, lạnh thấu tận xương tủy.

Bước chân cô dừng lại, nhưng rồi lại kiên định bước tiếp.

Là một cánh cửa trắng lạnh.

Cô khẽ đẩy, không khóa.

Chỉ một khe hở nhỏ, cô đã ngửi thấy mùi formalin.

Minh Thập giữ cô lại mười ngày.

Cô có thích anh không?



Câu trả lời là thích.

Toàn bộ con người cô đều bị anh thu hút sâu sắc.

Cho nên, cô không muốn phá vỡ mối quan hệ hiện tại.

Cô định rút lui.

Cô trở lại mặt đất, khôi phục lại mọi thứ như cũ.

Cô trở về gian nhà chính, nhìn ngắm khu vườn khô tĩnh lặng trải dài trước hiên nhà.

“Xin lỗi, để em đợi lâu rồi, chán lắm phải không?” Minh Thập từ hành lang phía sau đi vòng lại, đứng sau lưng cô, cũng nhìn khu vườn đầy thiền ý trước mắt, cùng với cây hoa màu hồng đang đung đưa trong gió.

Thập Dạ ngoái đầu nhìn, mỉm cười dịu dàng: “Không có. Ngồi đây ngắm cảnh, cũng là một loại hưởng thụ.”

Anh kéo cô đứng dậy, giúp cô thắt lại chiếc tạp dề bị lỏng: “Em mặc thế này rất hợp.”

Cô lại mỉm cười: “Vậy thì mau dạy em làm sô cô la đi.”

“Được.” Anh đáp.



Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi anh đỏ thắm yêu kiều, làn da trắng như tuyết, màu trắng và đỏ hòa quyện vào nhau một cách kỳ lạ mà hài hòa, tạo nên vẻ đẹp tuyệt sắc của anh.

Cô đưa tay ra, dùng ngón tay ấn nhẹ lên khóe môi anh, lau đi vết máu. Anh nhìn thấy, liền dắt cô đi rửa tay: “Làm đồ ngọt trước tiên phải rửa tay sạch sẽ.”

Cô đưa ngón tay dính máu vào miệng, “Ưm” một tiếng, “Ngọt thật đấy.”

Anh nói: “Là nước ép của quả mâm xôi dại. Loại quả mọng này có màu tím hoặc đỏ, giống như ánh sáng ma thuật. Rất ảo diệu, ăn cũng rất ngọt.”

Nhưng vẫn còn thoang thoảng mùi máu tanh. Vị ngọt của quả mâm xôi dại hòa quyện vào máu, cô nếm thử, quả thật có cả vị máu.

“Hôm nay chúng ta làm sô cô la vị gì và hình dạng gì?” Cô hỏi. Anh đi trước dẫn đường, còn cô bám lấy anh, vòng tay ôm anh từ phía sau, cùng anh bước đi.

Anh hỏi: “Em thích vị gì?”

“Nhân rượu được không?” Thập Dạ nói, “Em thích uống rượu lắm!”

“Vậy thì làm sô cô la nhân rượu.” Anh đáp.

“Rượu cam Cointreau, rượu rum, rượu Brandy, em thích loại nào? Muốn cay một chút cũng được, nếu thích vị cay nồng có thể thử cho thêm Tequila, nhưng theo kinh nghiệm của anh thì đa số mọi người không thích.” Minh Thập vừa đi vừa giới thiệu, “Mọi người đều thích vị ngọt hơn. Brandy, Whisky, rượu rum có vị ngọt, được nhiều người ưa chuộng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau