Chương 35: Trở Về Nơi Ở Cũ
CHƯƠNG 34: TRỞ VỀ NƠI Ở CŨ
Lê Hân cũng không để ý bác Du rời đi, lúc tỉnh táo lại, cậu đã ngồi ở trước chiếc bàn mà Uất Trì Hi đã từng dùng, ngây ngốc vuốt ve tấm hình một nhà ba người chụp chung từ lâu.
Căn phòng này vẫn giống hệt lúc cậu rời đi, từ giường, bàn, đồ trang trí, thậm chí từ những thứ nhỏ nhất vẫn được bảo trì nguyên dạng, lại còn cực kì sạch sẽ. Hẳn là có người vẫn dọn dẹp, gìn giữ những thứ này.
Lê Hân nhẹ nhàng buông khung ảnh, đứng dậy đi vào phòng trong, hai tay run run mở ra tủ quần áo, bên trong là quần áo cùng phụ kiện của Uất Trì Hi được xếp ngay ngắn chỉnh tề, phát ra hương thơm nhè nhẹ.
Lê Hân vô thần ngồi xuống bên giường, cuộn người lại, nước mắt lã chã rơi, làm biến dạng khuôn mặt xinh đẹp.
Trong thư phòng, Uất Trì Diễm nhíu mày nhìn hình ảnh trên màn hình, tâm đau đớn theo từng đợt run nhẹ của người kia.
Hắn không rõ mình cưỡng chế người kia về lại nơi nhắc nhở cậu về những chuyện đã qua ── khiến cho cậu thống khổ như thế, có sai hay không?
Uất Trì Diễm hận không thể chạy ngay xuống, ôm chặt lấy người đang yên lặng khóc kia. Nhưng hắn biết mình không thể, hắn không dám chắc mình có thể chịu được hậu quả khi chân tướng bại lộ. Giống như chuyện hắn không biết ẩn sau sự ôn hòa của người kia là quyết tuyệt như vậy.
Nửa đêm, Lê Hân lui đến bên chân giường, khóc mệt liền ngủ
Cửa phòng được đẩy ra, Uất Trì Diễm nhẹ nhàng ôm lấy người đang nằm cuộn tròn dưới sàn, nhẹ nhàng đặt người lên giường. Hắn muốn thay cho cậu một bộ đồ ngủ mềm mại hơn, nhưng lại sợ đánh thức người này. May mà nhiệt độ trong phòng bình thường, không sợ cậu ngủ bị lạnh.
Uất Trì Diễm ngồi xuống cạnh giường, luyến tiếc rời đi. Chỉ có lúc này hắn mới dám tham lam ngắm nhìn như vậy.
Hắn phải làm sao để xóa đi những đau khổ của cậu?
Phải làm sao để cậu có thể lại lộ ra nụ cười ấm áp lòng người?
Phải làm sao để nói cho người này biết, hắn tình nguyện để cậu hận hay trả thù nhưng không tình nguyện để cậu mang trong lòng tràn đầy vết thương mà cô độc rời đi. Có thế hắn mới có cơ hội nói ra niềm hối hận cùng đau lòng của mình. Chứ không phải như bây giờ, đến giải thích cũng không dám nói, sợ nói ra, tư cách giữ cậu bên người cũng không còn.
※※※※※※※※※※※※※※※
Lúc Lê Hân tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên mặt khó chịu, thế là cậu mơ mơ màng màng đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Đối với nơi sinh hoạt mười mấy năm trời, cậu đã sớm quen thuộc đến chân tơ kẽ tóc, có đi mất 1 – 2 năm cũng không là gì, cứ theo thói quen cũ là được.
Cho đến lúc cậu mò bàn chải cùng kem đánh răng ở vị trí quen thuộc nhét vào miệng, mới tỉnh người nhìn vào gương, mình thật sự đã trở về ── nơi từng được coi là “nhà”.
Lê Hân trong lòng mờ mịt ── loanh quanh một hồi lại trở về đây, mà cũng không hiểu tại sao, cậu có vẻ càng ngày càng lún sâu.
Cha nuôi muốn làm gì?
Nhớ tới bữa tối hôm qua, cùng căn phòng được giữ nguyên hiện trạng, trong lòng cậu như lóe lên cái gì đó, nhưng chưa kịp bắt lấy, nó đã biến mất.
Lắc lắc đầu, cậu cười khổ: Lan man suy nghĩ làm gì, lên tinh thần nào, hôm nay không biết cái gì sẽ đến đây.
Chuẩn bị xong xuôi, Lê Hân hít một hơi thật sâu, vừa mở cửa phòng liền bị bóng người cao ngất ở ngoài cửa làm giật mình.
“Dậy rồi sao. Đi ăn sáng.” Uất Trì Giản hơi nhíu mày, lãnh đạm mở miệng.
“. . . . . . Sớm, Uất Trì tiên sinh.” Lê Hân nuốt nước miếng đáp, trong lòng oán thầm: Không phải em ấy đã tiếp nhận vị trí phó tổng tài sao, sáng sớm lại đích thân đến phòng một người lạ thế này là bình thường sao? Cũng may không phải người kia, nếu không cậu sợ mình sẽ theo bản năng đóng sầm cửa trước mũi người ta quá.
Lê Hân đi vào phòng ăn, Uất Trì Diễm đã ngồi uống cafe, thấy hai người đi đến cũng không có biểu hiện gì.
“Không biết Lê tiên sinh muốn ăn gì buổi sáng?” Bác Du tiến đến gần hỏi.
“Hở….. giống mọi người là được.” Lê Hân cẩn thận đáp. Nơi nào có Uất Trì Diễm, nơi đó khiến cậu có cảm giác như đang đi trên miếng băng mỏng. Mà cậu cũng không có tư cách hay dũng khí gọi món theo ý muốn.
Khi bác Du chuẩn bị rót cho Lê Hân một cốc cafe, vốn yên lặng Uất Trì Diễm nói: “Không cho cậu ấy uống cafe.” Bác Du cùng Lê Hân đều nhìn về một phía.
“Chị Vân sáng nay có nấu cháo, kêu nhà bếp mang lên.”
“Vâng, ông chủ.”
Lê Hân thật không biết Uất Trì Diễm đang nghĩ gì, cũng không biết mình nên dùng thái độ gì với đối phương, chỉ có thể cúi đầu, tránh tiếp xúc với ánh mắt của hắn.
Nhìn người đang lảng tránh mình, Uất Trì Diễm chỉ có thể áp chế chua xót trong lòng. Hắn biết Lê Hân đang mâu thuẫn, đối tốt với cậu cũng là đáng nghi, trong lòng càng không ngừng suy đoán ‘mục đích’ của mình là gì? Cũng không sao, rồi cậu sẽ quen thôi. Đăng bởi: admin
Lê Hân cũng không để ý bác Du rời đi, lúc tỉnh táo lại, cậu đã ngồi ở trước chiếc bàn mà Uất Trì Hi đã từng dùng, ngây ngốc vuốt ve tấm hình một nhà ba người chụp chung từ lâu.
Căn phòng này vẫn giống hệt lúc cậu rời đi, từ giường, bàn, đồ trang trí, thậm chí từ những thứ nhỏ nhất vẫn được bảo trì nguyên dạng, lại còn cực kì sạch sẽ. Hẳn là có người vẫn dọn dẹp, gìn giữ những thứ này.
Lê Hân nhẹ nhàng buông khung ảnh, đứng dậy đi vào phòng trong, hai tay run run mở ra tủ quần áo, bên trong là quần áo cùng phụ kiện của Uất Trì Hi được xếp ngay ngắn chỉnh tề, phát ra hương thơm nhè nhẹ.
Lê Hân vô thần ngồi xuống bên giường, cuộn người lại, nước mắt lã chã rơi, làm biến dạng khuôn mặt xinh đẹp.
Trong thư phòng, Uất Trì Diễm nhíu mày nhìn hình ảnh trên màn hình, tâm đau đớn theo từng đợt run nhẹ của người kia.
Hắn không rõ mình cưỡng chế người kia về lại nơi nhắc nhở cậu về những chuyện đã qua ── khiến cho cậu thống khổ như thế, có sai hay không?
Uất Trì Diễm hận không thể chạy ngay xuống, ôm chặt lấy người đang yên lặng khóc kia. Nhưng hắn biết mình không thể, hắn không dám chắc mình có thể chịu được hậu quả khi chân tướng bại lộ. Giống như chuyện hắn không biết ẩn sau sự ôn hòa của người kia là quyết tuyệt như vậy.
Nửa đêm, Lê Hân lui đến bên chân giường, khóc mệt liền ngủ
Cửa phòng được đẩy ra, Uất Trì Diễm nhẹ nhàng ôm lấy người đang nằm cuộn tròn dưới sàn, nhẹ nhàng đặt người lên giường. Hắn muốn thay cho cậu một bộ đồ ngủ mềm mại hơn, nhưng lại sợ đánh thức người này. May mà nhiệt độ trong phòng bình thường, không sợ cậu ngủ bị lạnh.
Uất Trì Diễm ngồi xuống cạnh giường, luyến tiếc rời đi. Chỉ có lúc này hắn mới dám tham lam ngắm nhìn như vậy.
Hắn phải làm sao để xóa đi những đau khổ của cậu?
Phải làm sao để cậu có thể lại lộ ra nụ cười ấm áp lòng người?
Phải làm sao để nói cho người này biết, hắn tình nguyện để cậu hận hay trả thù nhưng không tình nguyện để cậu mang trong lòng tràn đầy vết thương mà cô độc rời đi. Có thế hắn mới có cơ hội nói ra niềm hối hận cùng đau lòng của mình. Chứ không phải như bây giờ, đến giải thích cũng không dám nói, sợ nói ra, tư cách giữ cậu bên người cũng không còn.
※※※※※※※※※※※※※※※
Lúc Lê Hân tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên mặt khó chịu, thế là cậu mơ mơ màng màng đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Đối với nơi sinh hoạt mười mấy năm trời, cậu đã sớm quen thuộc đến chân tơ kẽ tóc, có đi mất 1 – 2 năm cũng không là gì, cứ theo thói quen cũ là được.
Cho đến lúc cậu mò bàn chải cùng kem đánh răng ở vị trí quen thuộc nhét vào miệng, mới tỉnh người nhìn vào gương, mình thật sự đã trở về ── nơi từng được coi là “nhà”.
Lê Hân trong lòng mờ mịt ── loanh quanh một hồi lại trở về đây, mà cũng không hiểu tại sao, cậu có vẻ càng ngày càng lún sâu.
Cha nuôi muốn làm gì?
Nhớ tới bữa tối hôm qua, cùng căn phòng được giữ nguyên hiện trạng, trong lòng cậu như lóe lên cái gì đó, nhưng chưa kịp bắt lấy, nó đã biến mất.
Lắc lắc đầu, cậu cười khổ: Lan man suy nghĩ làm gì, lên tinh thần nào, hôm nay không biết cái gì sẽ đến đây.
Chuẩn bị xong xuôi, Lê Hân hít một hơi thật sâu, vừa mở cửa phòng liền bị bóng người cao ngất ở ngoài cửa làm giật mình.
“Dậy rồi sao. Đi ăn sáng.” Uất Trì Giản hơi nhíu mày, lãnh đạm mở miệng.
“. . . . . . Sớm, Uất Trì tiên sinh.” Lê Hân nuốt nước miếng đáp, trong lòng oán thầm: Không phải em ấy đã tiếp nhận vị trí phó tổng tài sao, sáng sớm lại đích thân đến phòng một người lạ thế này là bình thường sao? Cũng may không phải người kia, nếu không cậu sợ mình sẽ theo bản năng đóng sầm cửa trước mũi người ta quá.
Lê Hân đi vào phòng ăn, Uất Trì Diễm đã ngồi uống cafe, thấy hai người đi đến cũng không có biểu hiện gì.
“Không biết Lê tiên sinh muốn ăn gì buổi sáng?” Bác Du tiến đến gần hỏi.
“Hở….. giống mọi người là được.” Lê Hân cẩn thận đáp. Nơi nào có Uất Trì Diễm, nơi đó khiến cậu có cảm giác như đang đi trên miếng băng mỏng. Mà cậu cũng không có tư cách hay dũng khí gọi món theo ý muốn.
Khi bác Du chuẩn bị rót cho Lê Hân một cốc cafe, vốn yên lặng Uất Trì Diễm nói: “Không cho cậu ấy uống cafe.” Bác Du cùng Lê Hân đều nhìn về một phía.
“Chị Vân sáng nay có nấu cháo, kêu nhà bếp mang lên.”
“Vâng, ông chủ.”
Lê Hân thật không biết Uất Trì Diễm đang nghĩ gì, cũng không biết mình nên dùng thái độ gì với đối phương, chỉ có thể cúi đầu, tránh tiếp xúc với ánh mắt của hắn.
Nhìn người đang lảng tránh mình, Uất Trì Diễm chỉ có thể áp chế chua xót trong lòng. Hắn biết Lê Hân đang mâu thuẫn, đối tốt với cậu cũng là đáng nghi, trong lòng càng không ngừng suy đoán ‘mục đích’ của mình là gì? Cũng không sao, rồi cậu sẽ quen thôi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất