Những Vị Thần Tôi Triệu Hồi Đều Có Đẳng Cấp Hàng Đầu Thế Giới
Chương 2: Hòn Đá Đen
Dư Thu lấy ra chiếc bánh kem đã chuẩn bị sẵn từ trước, đi lên hai bước rồi cười khẽ nói: “Khương Khương, cô nhìn xem, đây là cái gì?”
Bên trong cửa hàng nhỏ cổ kính đột nhiên xuất hiện một mùi kem bơ thoang thoảng.
Chiếc bánh kem nhỏ được đặt trước mắt cô rất đẹp, bên trên phủ kín lớp bơ màu trắng, còn có dâu tây được xếp thành một vòng tròn ở trên cùng.
Khương Khương lén lút nuốt nước bọt.
Cô rất thích ăn bánh kem.
Chỉ là tình hình kinh doanh của cửa hàng không được tốt lắm, chú Trình cũng đang bị bệnh. Phải mất một thời gian rất dài, rất lâu thì cô mới có thể được ăn một miếng bánh kem nhỏ.
Dư Thu nhỏ giọng dụ dỗ: “Chỉ cần cô đồng ý ký vào bản hợp đồng này thì về sau sẽ có bánh kem ăn hàng ngày.”
Đôi mắt của cô gái chợt sáng rực.
“Hàng… hàng ngày...?”
“Đúng vậy, hàng ngày.”
Khương Khương vươn tay ra, muốn lấy bánh kem thì người đàn ông lại hơi nghiêng người đi, che lại chiếc bánh kem đó.
“Ký hợp đồng trước đã.”
Ánh mắt của cô gái dán chặt vào chiếc bánh, cô siết chặt lấy chốt cửa sau đó lắc đầu trầm trọng.
Nơi này là nhà của cô. Cô sẽ không đưa nó cho bất kỳ ai.
Nụ cười trên khuôn mặt của người đàn ông hơi cứng đờ. Vậy mà đứa ngốc này vẫn có thể nhịn được sao?
Dường như Khương Khương phải dùng hết sức lực toàn thân để kéo cánh cửa ra, cố gắng không nhìn về phía chiếc bánh kem mà cô đang rất thèm muốn kia.
Dư Thu hít sâu một hơi: “Chúng ta sẽ còn gặp lại, cô Khương. Hy vọng cô sẽ có những ngày cuối tuần vui vẻ.”
Tôn chỉ của Xã Nam Anh là tiên lễ hậu binh.
Đợi đến lần gặp mặt tiếp theo thì tình cảnh sẽ không nhã nhặn như này nữa.
Ông ấy cất chiếc bánh đi, rời khỏi cửa hàng.
Khi những ánh chiều tà cuối cùng đã tan biến thì toàn bộ thị trấn nhỏ lập tức bị bao phủ bởi sự tĩnh mịch. Từng nhà đều đóng chặt cửa, không đi ra ngoài sau bảy giờ tối.
Đó là tập tục ở nơi này.
“Khụ khụ…” Chú Trình vừa ho khan vừa đi xuống tầng.
“Trời tối đen rồi, tiểu thư hãy mau trở về phòng nghỉ ngơi đi. Để chú dẫn Vượng Tài đi gác đêm.”
Người đàn ông vừa mới nói chuyện chỉ hơn bốn mươi tuổi nhưng mái tóc đã gần như bạc trắng. Ông ấy bị mù một bên mắt, phải đeo bịt mắt màu đen, đang mặc một cái áo khoác ngoài màu xám.
Bởi vì cơ thể đang bị bệnh nặng nên lưng của ông ấy hơi còng xuống, mỗi bước đi đều vô cùng chậm rãi.
“Để cháu đi cho.” Khương Khương bỗng nhiên lên tiếng.
Trên mặt chú Trình hiện lên một ý cười rồi ông ấy nhẹ giọng nói: “Bây giờ còn chưa đến lúc.”
Dựa theo quy tắc của tổ tiên, người gác đêm tối thiểu phải đủ mười tám tuổi mới được.
Ba ngày nữa sẽ là sinh nhật mười tám tuổi của tiểu thư. Hy vọng vào thời điểm đó, mọi thứ trong thị trấn nhỏ này vẫn sẽ giống như ngày hôm nay.
Ông ấy đi đến cửa, cầm sợi xích sắt lên, bước đi tập tễnh, từ từ đi ra bên ngoài.
Chú chó lớn màu vàng đi theo phía sau ông ấy.
Một người, một chó dần dần biến mất vào trong màn đêm.
Khương Khương trở về phòng mình.
Bên trong được bài trí đơn giản: giường đơn, tủ quần áo bằng gỗ, một chiếc bàn thường được dùng ở trong trường học. Trên bàn có bày hai quyển truyện cổ tích không biết đã được cô lật đọc bao nhiêu lần.
Khương Khương kéo ngăn bàn ra, bên trong có rất nhiều bút và một hòn đá màu đen. Hòn đá này có hình bầu dục, kích thước lớn bằng nắm tay của cô gái, miễn cưỡng có thể cầm được bằng một tay.
Đây là hòn đá mà cô đã nhặt được từ năm năm trước.
Lúc đó, trên hòn đá đen này dính đầy máu, Khương Khương đã phải rửa nó nhiều lần mới có thể làm sạch được.
Đối với những người khác thì đây chỉ là một hòn đá bình thường.
Nhưng Khương Khương có thể cảm nhận được hơi thở mong manh phát ra từ hòn đá này, nhợt nhạt như ánh sáng đom đóm trong đêm hè, nếu không cẩn thận sẽ bị gió thổi tan biến.
Khương Khương sẽ dùng khăn tay sạch để chà lau hòn đá đen này mỗi ngày.
Vào lúc này, cô lại nghĩ đến chiếc bánh kem phủ đầy bơ và dâu tây kia.
Lớp kem bơ mềm mại, hương vị thơm ngọt ngào. Nếu có thể được cắn một miếng thì không biết cô sẽ hạnh phúc đến nhường nào.
“Bánh kem.” Khương Khương lấy tay chọc nhẹ vào hòn đá đen: “Biến biến biến.”
Ngoài cửa sổ, ánh trăng êm đềm như nước, im lặng bao trùm lên toàn bộ thị trấn nhỏ.
Khương Khương kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng hòn đá vẫn không hề biến thành bánh kem.
“Bạn không phải là một hòn đá tốt.” Khương Khương áp sát vào một chút, ác ý cắn nó một cái.
Vừa lạnh như băng lại còn cứng, không thể bằng kem bơ mềm xốp được.
Nhớ lại mùi thơm ngọt ngào mê người trong ký ức thì bụng của cô lại bắt đầu kêu rột rột.
Hôm nay, Khương Khương lại mơ thấy một giấc mơ tương tự bao lần.
Từ khi nhặt được hòn đá này thì gần như mỗi ngày, vào buổi tối khi ngủ, cô sẽ mơ thấy một người.
Chính xác hơn thì đó là một người đàn ông nằm trong một cung điện tối tăm và lạnh lẽo.
Người đó mặc một bộ áo giáp đen bị rách, mặt nạ trên mặt cũng bị nứt vỡ, có thể mơ hồ nhìn thấy làn da trắng trẻo, tái nhợt bên dưới hòa quyện cùng những vết máu loang lổ. Tất cả kết hợp lại thành một hình ảnh khá kỳ lạ.
Khương Khương giống như một khán giả chỉ có thể đứng quan sát từ xa.
Mỗi khi cô muốn đến gần hơn thì đều bị buộc lùi lại bởi một luồng khí ớn lạnh đến tận xương tủy.
Có vài lần cô cưỡng ép bản thân tiến lên thì khi một chân vừa mới bước vào cung điện kia, toàn bộ thế giới trong mơ đã ngay lập tức bị đóng băng.
Bên trong cửa hàng nhỏ cổ kính đột nhiên xuất hiện một mùi kem bơ thoang thoảng.
Chiếc bánh kem nhỏ được đặt trước mắt cô rất đẹp, bên trên phủ kín lớp bơ màu trắng, còn có dâu tây được xếp thành một vòng tròn ở trên cùng.
Khương Khương lén lút nuốt nước bọt.
Cô rất thích ăn bánh kem.
Chỉ là tình hình kinh doanh của cửa hàng không được tốt lắm, chú Trình cũng đang bị bệnh. Phải mất một thời gian rất dài, rất lâu thì cô mới có thể được ăn một miếng bánh kem nhỏ.
Dư Thu nhỏ giọng dụ dỗ: “Chỉ cần cô đồng ý ký vào bản hợp đồng này thì về sau sẽ có bánh kem ăn hàng ngày.”
Đôi mắt của cô gái chợt sáng rực.
“Hàng… hàng ngày...?”
“Đúng vậy, hàng ngày.”
Khương Khương vươn tay ra, muốn lấy bánh kem thì người đàn ông lại hơi nghiêng người đi, che lại chiếc bánh kem đó.
“Ký hợp đồng trước đã.”
Ánh mắt của cô gái dán chặt vào chiếc bánh, cô siết chặt lấy chốt cửa sau đó lắc đầu trầm trọng.
Nơi này là nhà của cô. Cô sẽ không đưa nó cho bất kỳ ai.
Nụ cười trên khuôn mặt của người đàn ông hơi cứng đờ. Vậy mà đứa ngốc này vẫn có thể nhịn được sao?
Dường như Khương Khương phải dùng hết sức lực toàn thân để kéo cánh cửa ra, cố gắng không nhìn về phía chiếc bánh kem mà cô đang rất thèm muốn kia.
Dư Thu hít sâu một hơi: “Chúng ta sẽ còn gặp lại, cô Khương. Hy vọng cô sẽ có những ngày cuối tuần vui vẻ.”
Tôn chỉ của Xã Nam Anh là tiên lễ hậu binh.
Đợi đến lần gặp mặt tiếp theo thì tình cảnh sẽ không nhã nhặn như này nữa.
Ông ấy cất chiếc bánh đi, rời khỏi cửa hàng.
Khi những ánh chiều tà cuối cùng đã tan biến thì toàn bộ thị trấn nhỏ lập tức bị bao phủ bởi sự tĩnh mịch. Từng nhà đều đóng chặt cửa, không đi ra ngoài sau bảy giờ tối.
Đó là tập tục ở nơi này.
“Khụ khụ…” Chú Trình vừa ho khan vừa đi xuống tầng.
“Trời tối đen rồi, tiểu thư hãy mau trở về phòng nghỉ ngơi đi. Để chú dẫn Vượng Tài đi gác đêm.”
Người đàn ông vừa mới nói chuyện chỉ hơn bốn mươi tuổi nhưng mái tóc đã gần như bạc trắng. Ông ấy bị mù một bên mắt, phải đeo bịt mắt màu đen, đang mặc một cái áo khoác ngoài màu xám.
Bởi vì cơ thể đang bị bệnh nặng nên lưng của ông ấy hơi còng xuống, mỗi bước đi đều vô cùng chậm rãi.
“Để cháu đi cho.” Khương Khương bỗng nhiên lên tiếng.
Trên mặt chú Trình hiện lên một ý cười rồi ông ấy nhẹ giọng nói: “Bây giờ còn chưa đến lúc.”
Dựa theo quy tắc của tổ tiên, người gác đêm tối thiểu phải đủ mười tám tuổi mới được.
Ba ngày nữa sẽ là sinh nhật mười tám tuổi của tiểu thư. Hy vọng vào thời điểm đó, mọi thứ trong thị trấn nhỏ này vẫn sẽ giống như ngày hôm nay.
Ông ấy đi đến cửa, cầm sợi xích sắt lên, bước đi tập tễnh, từ từ đi ra bên ngoài.
Chú chó lớn màu vàng đi theo phía sau ông ấy.
Một người, một chó dần dần biến mất vào trong màn đêm.
Khương Khương trở về phòng mình.
Bên trong được bài trí đơn giản: giường đơn, tủ quần áo bằng gỗ, một chiếc bàn thường được dùng ở trong trường học. Trên bàn có bày hai quyển truyện cổ tích không biết đã được cô lật đọc bao nhiêu lần.
Khương Khương kéo ngăn bàn ra, bên trong có rất nhiều bút và một hòn đá màu đen. Hòn đá này có hình bầu dục, kích thước lớn bằng nắm tay của cô gái, miễn cưỡng có thể cầm được bằng một tay.
Đây là hòn đá mà cô đã nhặt được từ năm năm trước.
Lúc đó, trên hòn đá đen này dính đầy máu, Khương Khương đã phải rửa nó nhiều lần mới có thể làm sạch được.
Đối với những người khác thì đây chỉ là một hòn đá bình thường.
Nhưng Khương Khương có thể cảm nhận được hơi thở mong manh phát ra từ hòn đá này, nhợt nhạt như ánh sáng đom đóm trong đêm hè, nếu không cẩn thận sẽ bị gió thổi tan biến.
Khương Khương sẽ dùng khăn tay sạch để chà lau hòn đá đen này mỗi ngày.
Vào lúc này, cô lại nghĩ đến chiếc bánh kem phủ đầy bơ và dâu tây kia.
Lớp kem bơ mềm mại, hương vị thơm ngọt ngào. Nếu có thể được cắn một miếng thì không biết cô sẽ hạnh phúc đến nhường nào.
“Bánh kem.” Khương Khương lấy tay chọc nhẹ vào hòn đá đen: “Biến biến biến.”
Ngoài cửa sổ, ánh trăng êm đềm như nước, im lặng bao trùm lên toàn bộ thị trấn nhỏ.
Khương Khương kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng hòn đá vẫn không hề biến thành bánh kem.
“Bạn không phải là một hòn đá tốt.” Khương Khương áp sát vào một chút, ác ý cắn nó một cái.
Vừa lạnh như băng lại còn cứng, không thể bằng kem bơ mềm xốp được.
Nhớ lại mùi thơm ngọt ngào mê người trong ký ức thì bụng của cô lại bắt đầu kêu rột rột.
Hôm nay, Khương Khương lại mơ thấy một giấc mơ tương tự bao lần.
Từ khi nhặt được hòn đá này thì gần như mỗi ngày, vào buổi tối khi ngủ, cô sẽ mơ thấy một người.
Chính xác hơn thì đó là một người đàn ông nằm trong một cung điện tối tăm và lạnh lẽo.
Người đó mặc một bộ áo giáp đen bị rách, mặt nạ trên mặt cũng bị nứt vỡ, có thể mơ hồ nhìn thấy làn da trắng trẻo, tái nhợt bên dưới hòa quyện cùng những vết máu loang lổ. Tất cả kết hợp lại thành một hình ảnh khá kỳ lạ.
Khương Khương giống như một khán giả chỉ có thể đứng quan sát từ xa.
Mỗi khi cô muốn đến gần hơn thì đều bị buộc lùi lại bởi một luồng khí ớn lạnh đến tận xương tủy.
Có vài lần cô cưỡng ép bản thân tiến lên thì khi một chân vừa mới bước vào cung điện kia, toàn bộ thế giới trong mơ đã ngay lập tức bị đóng băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất