Những Vị Thần Tôi Triệu Hồi Đều Có Đẳng Cấp Hàng Đầu Thế Giới
Chương 40: Kiêu Hãnh Và Định Kiến (1)
Khương Khương nhận lấy tờ khăn giấy, lau khóe miệng của mình: “Tên của tôi là Khương Khương, là Người Chưởng Linh của Xã Sài Phong, năng lực của tôi là triệu hồi.”
Sau khi ngừng lại một chút thì cô cũng bắt chước Dư Thu hỏi một câu: “Mọi người có muốn nhìn thấy Chiến Linh của tôi không?”
Khóe miệng của Dư Thu hơi nhếch lên.
“Chưởng môn Khương, không cần đâu. Trước khi chính thức hành động thì chúng ta vẫn nên tiết kiệm linh lực một chút.”
Người đàn ông đến từ Xã Vân Tiêu mỉm cười trả lời. Có thể thấy được ông ấy không có hứng thú gì với Khương Khương.
Xã Sài Phong có quy mô quá nhỏ và pháp sư triệu hồi lại là một năng lực quá yếu. Đây là cái nhìn của đa số mọi người hiện nay.
Người đàn ông đến từ Xã Vân Tiêu lấy một tấm bản đồ ra, trải lên trên mặt bàn:
“Đây là bản đồ địa hình vùng núi Tam Thủy. Chúng ta hãy lấy vị trí ngôi miếu đổ nát này làm trung tâm và tôi sẽ bắt đầu nói về kế hoạch tác chiến lần này.”
“Có hai con đường dẫn lên núi, một ở đằng trước, một ở phía sau. Chúng ta sẽ chia thành hai nhóm. Nhóm một có ba người: tôi, Tô Nhiên và La Văn Hạo sẽ lên núi ở con đường phía đằng trước.”
“Tô Nhiên có sức lực lớn, Văn Hạo sử dụng được trường đao và tôi có thể khống chế sấm sét nên cả ba chúng tôi đều có sức tấn công mạnh mẽ.”
Trong tám người ngồi đây thì ba người bọn họ có lực công kích mạnh nhất.
Người đàn ông tiếp tục nói: “Ba người Dư Thu, Lâm Từ và Tạ Lâm sẽ lên núi từ đường phía sau để bao vây mục tiêu.”
“Chiến Linh của Dư Thu sẽ phụ trách lôi kéo và đánh lạc hướng chú ý, Lâm Từ sử dụng cung tên để quấy nhiễu từ xa và Tạ Lâm sẽ phòng thủ ở bên cạnh. Khi nào cần thiết thì Tạ Lâm hãy dùng phi đao để chặn lại đường lui của ma vật.”
“Lần này, ma vật có thời gian hình thành khá lâu rồi nên thực lực trước mắt được đánh giá là cấp S. Mọi người tuyệt đối không được chủ quan.”
Khi nói đến điều này thì trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Ma vật được chia thành: cấp D, cấp C, cấp B và cấp A. Các cấp cao hơn là: cấp S, cấp SS và cấp SSS.
Ngoại trừ Khương Khương và Hoắc Diệc Hoành thì những người ngồi ở đây đều đã từng chấp hành nhiều loại nhiệm vụ rồi.
Về cơ bản thì đa số ma vật đều là cấp D đến cấp A. Lần này là lần đầu tiên bọn họ chạm trán với một ma vật cấp S.
La Văn Hạo liếc nhìn thoáng qua Khương Khương: “Xã Sài Phong ở gần núi Tam Thủy như vậy mà lại không hề phát hiện ra trên núi có ma vật hay sao?”
Anh ấy nói chuyện với giọng điệu rất lịch sự nhưng nội dung thì khá gay gắt.
Hoắc Diệc Hoành lập tức trừng mắt nhìn qua: “Anh có ý gì vậy? Ý anh muốn nói là Xã Sài Phong chúng tôi không làm tròn trách nhiệm sao?”
La Văn Hạo vốn dĩ đã có khúc mắc với nhà họ Hoắc nên giọng nói cũng lạnh lùng hơn: “Ý tứ ở ngay mặt chữ thôi.”
“Đừng cãi nhau.” Người đàn ông đến từ Xã Vân Tiêu ra mặt giảng hòa:
“Địa hình trên núi rất hiểm trở mà chúng ta vẫn chưa xác định được vị trí chính xác của ma vật. Rất có thể nó sẽ tiến hóa lần thứ hai nên trong khi hành động, tất cả mọi người đều phải đeo tai nghe và phải tuân thủ theo sự chỉ huy của tôi.”
Hoắc Diệc Hoành nghẹn một bụng lửa giận, anh ấy dùng nắm đấm đập mạnh xuống bàn: “Vậy là đã phân công xong rồi? Còn chúng tôi thì sao?! Xã Sài Phong chúng tôi sẽ làm gì, há mồm hứng gió lạnh à?!”
Cái đập bàn này của anh ấy khiến cho một nửa chiếc bánh quy bơ trên tay Khương Khương bị rơi mất do cô bị giật mình. Hoắc Diệc Hoành nhìn thấy thì lập tức lấy thêm cho cô một miếng bánh mới.
Khương Khương nhìn về phía anh ấy: “Không nên gấp gáp như vậy, ngài đây khẳng định có kế hoạch sắp xếp của riêng mình.”
Sắc mặt của Hoắc Diệc Hoành cũng từ từ dịu xuống. Anh ấy kiềm chế sự kiêu ngạo và ương ngạnh thường ngày của mình, ngồi xuống chờ phân phối nhiệm vụ.
Khương Khương tôn trọng gọi ông ấy một tiếng “ngài” khiến người đàn ông đến từ Xã Vân Tiêu cũng lần đầu tiên nhìn thẳng về phía cô.
Cô gái này còn rất trẻ, từ lúc bắt đầu hội nghị vẫn luôn ăn cái gì đó, một mực giữ im lặng. Cô dường như không có hứng thú với thế giới bên ngoài và cũng không biết cô có nghe hiểu được tình huống cụ thể của hành động lần này hay chưa.
Nhưng nhờ hành động nóng nảy của Hoắc Diệc Hoành thì người đàn ông cũng cảm thấy bản thân không nên đối xử hà khắc với cô như vậy.
Con người thức tỉnh được dạng linh căn gì là do trời định, không ai có thể tự lựa chọn cả. Mặc dù pháp sư triệu hồi rất yếu ớt nhưng vẫn có thể cống hiến một chút sức lực cho xã hội loài người.
Cô bé này thức tỉnh linh căn triệu hồi cũng không phải là điều sai trái gì. Việc sinh ra ở Xã Sài Phong cũng không phải là lỗi của cô.
Nghĩ vậy, người đàn ông đến từ Xã Vân Tiêu đã nhẹ nhàng nói:
“Ở cả hai con đường phía trước và phía sau đều cần người canh gác tại lối vào để đề phòng người dân trong thị trấn sẽ vô tình đi lên. Ai canh gác ở phía trước và phía sau thì hai người tự quyết định nhé.”
Sau khi ngừng lại một chút thì cô cũng bắt chước Dư Thu hỏi một câu: “Mọi người có muốn nhìn thấy Chiến Linh của tôi không?”
Khóe miệng của Dư Thu hơi nhếch lên.
“Chưởng môn Khương, không cần đâu. Trước khi chính thức hành động thì chúng ta vẫn nên tiết kiệm linh lực một chút.”
Người đàn ông đến từ Xã Vân Tiêu mỉm cười trả lời. Có thể thấy được ông ấy không có hứng thú gì với Khương Khương.
Xã Sài Phong có quy mô quá nhỏ và pháp sư triệu hồi lại là một năng lực quá yếu. Đây là cái nhìn của đa số mọi người hiện nay.
Người đàn ông đến từ Xã Vân Tiêu lấy một tấm bản đồ ra, trải lên trên mặt bàn:
“Đây là bản đồ địa hình vùng núi Tam Thủy. Chúng ta hãy lấy vị trí ngôi miếu đổ nát này làm trung tâm và tôi sẽ bắt đầu nói về kế hoạch tác chiến lần này.”
“Có hai con đường dẫn lên núi, một ở đằng trước, một ở phía sau. Chúng ta sẽ chia thành hai nhóm. Nhóm một có ba người: tôi, Tô Nhiên và La Văn Hạo sẽ lên núi ở con đường phía đằng trước.”
“Tô Nhiên có sức lực lớn, Văn Hạo sử dụng được trường đao và tôi có thể khống chế sấm sét nên cả ba chúng tôi đều có sức tấn công mạnh mẽ.”
Trong tám người ngồi đây thì ba người bọn họ có lực công kích mạnh nhất.
Người đàn ông tiếp tục nói: “Ba người Dư Thu, Lâm Từ và Tạ Lâm sẽ lên núi từ đường phía sau để bao vây mục tiêu.”
“Chiến Linh của Dư Thu sẽ phụ trách lôi kéo và đánh lạc hướng chú ý, Lâm Từ sử dụng cung tên để quấy nhiễu từ xa và Tạ Lâm sẽ phòng thủ ở bên cạnh. Khi nào cần thiết thì Tạ Lâm hãy dùng phi đao để chặn lại đường lui của ma vật.”
“Lần này, ma vật có thời gian hình thành khá lâu rồi nên thực lực trước mắt được đánh giá là cấp S. Mọi người tuyệt đối không được chủ quan.”
Khi nói đến điều này thì trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Ma vật được chia thành: cấp D, cấp C, cấp B và cấp A. Các cấp cao hơn là: cấp S, cấp SS và cấp SSS.
Ngoại trừ Khương Khương và Hoắc Diệc Hoành thì những người ngồi ở đây đều đã từng chấp hành nhiều loại nhiệm vụ rồi.
Về cơ bản thì đa số ma vật đều là cấp D đến cấp A. Lần này là lần đầu tiên bọn họ chạm trán với một ma vật cấp S.
La Văn Hạo liếc nhìn thoáng qua Khương Khương: “Xã Sài Phong ở gần núi Tam Thủy như vậy mà lại không hề phát hiện ra trên núi có ma vật hay sao?”
Anh ấy nói chuyện với giọng điệu rất lịch sự nhưng nội dung thì khá gay gắt.
Hoắc Diệc Hoành lập tức trừng mắt nhìn qua: “Anh có ý gì vậy? Ý anh muốn nói là Xã Sài Phong chúng tôi không làm tròn trách nhiệm sao?”
La Văn Hạo vốn dĩ đã có khúc mắc với nhà họ Hoắc nên giọng nói cũng lạnh lùng hơn: “Ý tứ ở ngay mặt chữ thôi.”
“Đừng cãi nhau.” Người đàn ông đến từ Xã Vân Tiêu ra mặt giảng hòa:
“Địa hình trên núi rất hiểm trở mà chúng ta vẫn chưa xác định được vị trí chính xác của ma vật. Rất có thể nó sẽ tiến hóa lần thứ hai nên trong khi hành động, tất cả mọi người đều phải đeo tai nghe và phải tuân thủ theo sự chỉ huy của tôi.”
Hoắc Diệc Hoành nghẹn một bụng lửa giận, anh ấy dùng nắm đấm đập mạnh xuống bàn: “Vậy là đã phân công xong rồi? Còn chúng tôi thì sao?! Xã Sài Phong chúng tôi sẽ làm gì, há mồm hứng gió lạnh à?!”
Cái đập bàn này của anh ấy khiến cho một nửa chiếc bánh quy bơ trên tay Khương Khương bị rơi mất do cô bị giật mình. Hoắc Diệc Hoành nhìn thấy thì lập tức lấy thêm cho cô một miếng bánh mới.
Khương Khương nhìn về phía anh ấy: “Không nên gấp gáp như vậy, ngài đây khẳng định có kế hoạch sắp xếp của riêng mình.”
Sắc mặt của Hoắc Diệc Hoành cũng từ từ dịu xuống. Anh ấy kiềm chế sự kiêu ngạo và ương ngạnh thường ngày của mình, ngồi xuống chờ phân phối nhiệm vụ.
Khương Khương tôn trọng gọi ông ấy một tiếng “ngài” khiến người đàn ông đến từ Xã Vân Tiêu cũng lần đầu tiên nhìn thẳng về phía cô.
Cô gái này còn rất trẻ, từ lúc bắt đầu hội nghị vẫn luôn ăn cái gì đó, một mực giữ im lặng. Cô dường như không có hứng thú với thế giới bên ngoài và cũng không biết cô có nghe hiểu được tình huống cụ thể của hành động lần này hay chưa.
Nhưng nhờ hành động nóng nảy của Hoắc Diệc Hoành thì người đàn ông cũng cảm thấy bản thân không nên đối xử hà khắc với cô như vậy.
Con người thức tỉnh được dạng linh căn gì là do trời định, không ai có thể tự lựa chọn cả. Mặc dù pháp sư triệu hồi rất yếu ớt nhưng vẫn có thể cống hiến một chút sức lực cho xã hội loài người.
Cô bé này thức tỉnh linh căn triệu hồi cũng không phải là điều sai trái gì. Việc sinh ra ở Xã Sài Phong cũng không phải là lỗi của cô.
Nghĩ vậy, người đàn ông đến từ Xã Vân Tiêu đã nhẹ nhàng nói:
“Ở cả hai con đường phía trước và phía sau đều cần người canh gác tại lối vào để đề phòng người dân trong thị trấn sẽ vô tình đi lên. Ai canh gác ở phía trước và phía sau thì hai người tự quyết định nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất