Những Vị Thần Tôi Triệu Hồi Đều Có Đẳng Cấp Hàng Đầu Thế Giới
Chương 43: Trao Đổi Nhiệm Vụ
Lúc trước, khi đám người Tạ Lâm vừa lên núi thì đã xuất hiện một đám sương mù kỳ quái khiến mọi người lạc mất nhau.
Tạ Lâm đã không may gặp phải con ma vật này và sau một hồi chiến đấu liều chết thì cô ấy cũng dần rơi vào thế yếu, chỉ còn chút linh lực cuối cùng để chống cự lại nên lúc này mới không bị con sói biến dị kia xé nát và nuốt chửng.
Chỉ là, cô ấy sắp cạn kiệt linh lực rồi…
Cơn đau đớn thấu tim ở đầu vai cũng dần trở nên tê dại, Tạ Lâm hơi ngửa đầu về phía sau, chỉ cần lơi lỏng thêm một chút thì con sói hung dữ này sẽ vồ gục cô ấy ngay lập tức.
Răng nanh của con sói đã nếm được mùi máu tươi nên nó càng trở nên hung hăng và táo bạo hơn.
Tạ Lâm bỗng nhiên cảm thấy một hơi thở nóng cháy lan đến gần mình. Vùng rừng núi trong bóng đêm cũng dần trở nên sáng sủa hơn.
Từ khóe mắt, Tạ Lâm nhìn thấy Chu Tước đang bay trên không trung với đôi cánh đỏ rực, cực kỳ lộng lẫy và có một người đang chạy về phía cô ấy trong ánh lửa bập bùng. Đó chính là Khương Khương!
“Đừng… đến gần…” Tạ Lâm nói chuyện khó nhọc: “Đây là ma vật cấp A…!”
Cô ấy vừa dứt lời thì Chu Tước đã dang rộng đôi cánh trên bầu trời đêm, từng đốm lửa nhỏ rơi xuống đập thẳng vào người con sói xám. Nó bị đau đớn nên đã buông lỏng hàm răng, bộ lông màu xám của nó cũng bị thiêu trụi vài cụm.
Khương Khương đi đến trước mặt Tạ Lâm.
Cô ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên người cô ấy. Chỗ quần áo nơi bả vai của Tạ Lâm be bét máu, có thể nhìn rõ dấu răng nanh trên vết thương, sâu hoắm đến tận phần xương cốt.
Con sói xám tru lên giận dữ, nhìn về phía Khương Khương đang phớt lờ nó và mở to cái miệng đẫm máu lao về phía cô.
Tạ Lâm nâng tay lên, linh khí còn sót lại của cô ấy hình thành được một lưỡi phi đao cuối cùng, xuất hiện giữa đầu ngón tay đang run rẩy. Cô ấy thật sự không còn linh lực nữa, đã kiệt sức rồi, có thể ngất lịm đi bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, Khương Khương nâng tay lên, một quầng sáng màu trắng được hình thành, chắn trước người bọn họ. Khi con sói xám kia lao thẳng vào thì đã bị văng ngược ra xa.
Nó ngã dụi trên mặt đất, lăn tròn vài vòng và ngọn lửa của Chu Tước cũng dí sát ngay sau đó!
Toàn thân con sói xám bị ngọn lửa đỏ rực bao trùm và chẳng mấy chốc đã bị đốt thành tro bụi!
Tạ Lâm ngơ ngác nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Thân hình của Chu Tước quá lớn nên nó không thể hạ cánh xuống dưới được, chỉ có thể bay quanh trên không trung, như một quả cầu lửa bùng cháy mãnh liệt trong gió.
Cứ một chốc, nó lại dừng lại một chút rồi kêu vang một tiếng lanh lảnh, như thể đang chờ đợi lời khen ngợi từ chủ nhân của mình.
“Thiên Chi Tứ Linh…” Tạ Lâm nhìn Khương Khương xé nhỏ quần áo của cô thành từng mảnh để băng bó miệng vết thương trên đầu vai của mình. Trong lòng cô ấy lúc này đang vô cùng xúc động.
Đây chính là Chiến Linh cấp “Thần” đấy! Trước đây, cô ấy chỉ mới nghe kể mà thôi. Lúc này là lần đầu tiên Tạ Lâm được nhìn thấy Chu Tước ngoài thế giới thật.
Hơn nữa, vừa rồi, Khương Khương chỉ hơi nâng tay lên mà đã có thể ngăn cản toàn bộ công kích của một ma vật cấp A!
Tạ Lâm chợt nhận ra rằng, thực lực của Khương Khương đã vượt xa tưởng tượng của đám người bọn họ rất nhiều!
“Cảm ơn cô.” Tạ Lâm chân thành bày tỏ lòng biết ơn: “Nếu không có cô thì có lẽ tôi đã…”
“Cô có thể tự đi được không?” Khương Khương đột nhiên hỏi.
“Có thể.” Tạ Lâm cắn chặt răng, cố gắng đứng lên dưới sự hỗ trợ của Khương Khương.
“Vậy cô có thể giúp tôi canh gác lối vào phía trước ngọn núi được không?”
Khương Khương nói: “Cô đi xuống theo con đường này, cứ đi là đến được chân núi. Chiến Linh của tôi đang ở đó, thay tôi canh gác tại lối vào.”
“Chiến Linh?” Tạ Lâm ngẩn người. Cô ấy vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu Tước đang lơ lửng trên không trung. Trận chiến đã kết thúc rồi nhưng Chu Tước vẫn chưa trở về Hư Giới.
Chiến Linh xuất hiện ở thế giới bên này đều là dựa vào linh lực của pháp sư triệu hồi để duy trì hình thái. Chu Tước vẫn ở đây thì đã thể hiện rõ linh chủ của nó có thực lực phi thường mạnh mẽ đến mức nào.
Tạ Lâm đột nhiên nhận ra một chuyện: “Hai Chiến Linh?”
Khương Khương gật đầu.
Đa số pháp sư triệu hồi sẽ chỉ gọi ra được một Chiến Linh tại một thời điểm mà thôi. Nhưng Khương Khương lại có thể đồng thời duy trì được sự tồn tại của hai Chiến Linh.
Trong lòng Tạ Lâm không khỏi trào dâng niềm kính trọng dạt dào. Giọng điệu của cô ấy cũng trở nên cung kính hơn trước: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ xuống núi ngay.”
Với tình trạng hiện tại thì cô ấy ở lại nơi này sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho các thành viên còn lại trong tiểu đội mà thôi.
“Vậy còn cô thì sao?” Tạ Lâm không khỏi hỏi thêm một câu.
“Cô giúp tôi canh gác lối vào thì tôi cũng sẽ thay cô hoàn thành nhiệm vụ của cô.”
Khương Khương nhớ lại lúc nãy: “Ừm, hình như là bao vây từ phía sau, thu hút sự chú ý của mục tiêu lúc cần thiết, đúng không?”
“Vâng, đúng vậy.” Tạ Lâm che bả vai và nghĩ thầm trong lòng rằng, nếu tất cả mọi người đều biết về thực lực chân chính của Khương Khương thì chắc chắn sẽ đặt cô ở vị trí tấn công chủ lực ngay từ đầu.
“Vậy nhờ cô nhé!” Tạ Lâm trao đổi nhiệm vụ với Khương Khương.
Sau đó, hai người chia tay nhau, mỗi người đi về một ngả.
Không bao lâu sau, Bì Bì cũng chạy đến. Nó chở Khương Khương bay nhanh ở tầng không thấp gần sát mặt đất.
Sau khi chia tay Tạ Lâm thì Khương Khương không dám trì hoãn thêm một phút giây nào nữa…
Bởi vì cô có thể cảm nhận được linh lực của một vài bóng người quen thuộc đang cực kỳ không ổn định. Chắc hẳn bọn họ đã gặp phải phiền phức nghiêm trọng rồi!
Tạ Lâm đã không may gặp phải con ma vật này và sau một hồi chiến đấu liều chết thì cô ấy cũng dần rơi vào thế yếu, chỉ còn chút linh lực cuối cùng để chống cự lại nên lúc này mới không bị con sói biến dị kia xé nát và nuốt chửng.
Chỉ là, cô ấy sắp cạn kiệt linh lực rồi…
Cơn đau đớn thấu tim ở đầu vai cũng dần trở nên tê dại, Tạ Lâm hơi ngửa đầu về phía sau, chỉ cần lơi lỏng thêm một chút thì con sói hung dữ này sẽ vồ gục cô ấy ngay lập tức.
Răng nanh của con sói đã nếm được mùi máu tươi nên nó càng trở nên hung hăng và táo bạo hơn.
Tạ Lâm bỗng nhiên cảm thấy một hơi thở nóng cháy lan đến gần mình. Vùng rừng núi trong bóng đêm cũng dần trở nên sáng sủa hơn.
Từ khóe mắt, Tạ Lâm nhìn thấy Chu Tước đang bay trên không trung với đôi cánh đỏ rực, cực kỳ lộng lẫy và có một người đang chạy về phía cô ấy trong ánh lửa bập bùng. Đó chính là Khương Khương!
“Đừng… đến gần…” Tạ Lâm nói chuyện khó nhọc: “Đây là ma vật cấp A…!”
Cô ấy vừa dứt lời thì Chu Tước đã dang rộng đôi cánh trên bầu trời đêm, từng đốm lửa nhỏ rơi xuống đập thẳng vào người con sói xám. Nó bị đau đớn nên đã buông lỏng hàm răng, bộ lông màu xám của nó cũng bị thiêu trụi vài cụm.
Khương Khương đi đến trước mặt Tạ Lâm.
Cô ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên người cô ấy. Chỗ quần áo nơi bả vai của Tạ Lâm be bét máu, có thể nhìn rõ dấu răng nanh trên vết thương, sâu hoắm đến tận phần xương cốt.
Con sói xám tru lên giận dữ, nhìn về phía Khương Khương đang phớt lờ nó và mở to cái miệng đẫm máu lao về phía cô.
Tạ Lâm nâng tay lên, linh khí còn sót lại của cô ấy hình thành được một lưỡi phi đao cuối cùng, xuất hiện giữa đầu ngón tay đang run rẩy. Cô ấy thật sự không còn linh lực nữa, đã kiệt sức rồi, có thể ngất lịm đi bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, Khương Khương nâng tay lên, một quầng sáng màu trắng được hình thành, chắn trước người bọn họ. Khi con sói xám kia lao thẳng vào thì đã bị văng ngược ra xa.
Nó ngã dụi trên mặt đất, lăn tròn vài vòng và ngọn lửa của Chu Tước cũng dí sát ngay sau đó!
Toàn thân con sói xám bị ngọn lửa đỏ rực bao trùm và chẳng mấy chốc đã bị đốt thành tro bụi!
Tạ Lâm ngơ ngác nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Thân hình của Chu Tước quá lớn nên nó không thể hạ cánh xuống dưới được, chỉ có thể bay quanh trên không trung, như một quả cầu lửa bùng cháy mãnh liệt trong gió.
Cứ một chốc, nó lại dừng lại một chút rồi kêu vang một tiếng lanh lảnh, như thể đang chờ đợi lời khen ngợi từ chủ nhân của mình.
“Thiên Chi Tứ Linh…” Tạ Lâm nhìn Khương Khương xé nhỏ quần áo của cô thành từng mảnh để băng bó miệng vết thương trên đầu vai của mình. Trong lòng cô ấy lúc này đang vô cùng xúc động.
Đây chính là Chiến Linh cấp “Thần” đấy! Trước đây, cô ấy chỉ mới nghe kể mà thôi. Lúc này là lần đầu tiên Tạ Lâm được nhìn thấy Chu Tước ngoài thế giới thật.
Hơn nữa, vừa rồi, Khương Khương chỉ hơi nâng tay lên mà đã có thể ngăn cản toàn bộ công kích của một ma vật cấp A!
Tạ Lâm chợt nhận ra rằng, thực lực của Khương Khương đã vượt xa tưởng tượng của đám người bọn họ rất nhiều!
“Cảm ơn cô.” Tạ Lâm chân thành bày tỏ lòng biết ơn: “Nếu không có cô thì có lẽ tôi đã…”
“Cô có thể tự đi được không?” Khương Khương đột nhiên hỏi.
“Có thể.” Tạ Lâm cắn chặt răng, cố gắng đứng lên dưới sự hỗ trợ của Khương Khương.
“Vậy cô có thể giúp tôi canh gác lối vào phía trước ngọn núi được không?”
Khương Khương nói: “Cô đi xuống theo con đường này, cứ đi là đến được chân núi. Chiến Linh của tôi đang ở đó, thay tôi canh gác tại lối vào.”
“Chiến Linh?” Tạ Lâm ngẩn người. Cô ấy vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu Tước đang lơ lửng trên không trung. Trận chiến đã kết thúc rồi nhưng Chu Tước vẫn chưa trở về Hư Giới.
Chiến Linh xuất hiện ở thế giới bên này đều là dựa vào linh lực của pháp sư triệu hồi để duy trì hình thái. Chu Tước vẫn ở đây thì đã thể hiện rõ linh chủ của nó có thực lực phi thường mạnh mẽ đến mức nào.
Tạ Lâm đột nhiên nhận ra một chuyện: “Hai Chiến Linh?”
Khương Khương gật đầu.
Đa số pháp sư triệu hồi sẽ chỉ gọi ra được một Chiến Linh tại một thời điểm mà thôi. Nhưng Khương Khương lại có thể đồng thời duy trì được sự tồn tại của hai Chiến Linh.
Trong lòng Tạ Lâm không khỏi trào dâng niềm kính trọng dạt dào. Giọng điệu của cô ấy cũng trở nên cung kính hơn trước: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ xuống núi ngay.”
Với tình trạng hiện tại thì cô ấy ở lại nơi này sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho các thành viên còn lại trong tiểu đội mà thôi.
“Vậy còn cô thì sao?” Tạ Lâm không khỏi hỏi thêm một câu.
“Cô giúp tôi canh gác lối vào thì tôi cũng sẽ thay cô hoàn thành nhiệm vụ của cô.”
Khương Khương nhớ lại lúc nãy: “Ừm, hình như là bao vây từ phía sau, thu hút sự chú ý của mục tiêu lúc cần thiết, đúng không?”
“Vâng, đúng vậy.” Tạ Lâm che bả vai và nghĩ thầm trong lòng rằng, nếu tất cả mọi người đều biết về thực lực chân chính của Khương Khương thì chắc chắn sẽ đặt cô ở vị trí tấn công chủ lực ngay từ đầu.
“Vậy nhờ cô nhé!” Tạ Lâm trao đổi nhiệm vụ với Khương Khương.
Sau đó, hai người chia tay nhau, mỗi người đi về một ngả.
Không bao lâu sau, Bì Bì cũng chạy đến. Nó chở Khương Khương bay nhanh ở tầng không thấp gần sát mặt đất.
Sau khi chia tay Tạ Lâm thì Khương Khương không dám trì hoãn thêm một phút giây nào nữa…
Bởi vì cô có thể cảm nhận được linh lực của một vài bóng người quen thuộc đang cực kỳ không ổn định. Chắc hẳn bọn họ đã gặp phải phiền phức nghiêm trọng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất