Nữ Vương Trọng Sinh Trở Về

Chương 37: Lạnh Lòng

Trước Sau
"Còn sững sờ ra đó làm gì? Đi với ta đến phòng giám sát." Lâm Văn Đào sắc mặt xanh mét cùng Lâm Tử Hạo đến phòng giám sát.

Người phụ trách biết ý định của họ, khuôn mặt tươi cười đưa họ vào phòng giám sát.

Nhân viên trực camera cho Lâm Tử Hạo xem đoạn video tối qua, hắn thấy Tô Vi đỡ mình về nhà, sau đó hai người xảy ra cãi cọ, Tô Vi tức giận vội vàng bỏ chạy. Không lâu sau, Tô Mộng Kỳ chạy tới, hắn cùng Tô Mộng Kỳ nói vài câu gì đó liền tiến lên sờ soạng người ta, nhưng Tô Mộng Kỳ lúc đầu còn phản kháng, sau đó lại thuận theo mặc cho hắn hôn.

Hình ảnh cuối cùng đã vô cùng ướt át, váy ngủ của Tô Mộng Kỳ cởi ra một nửa, da thịt trắng như tuyết đều bại lộ trong tầm mắt, cô ta mềm mại vô lực dựa vào trong ngực hắn, hai người say mê hôn nhau, tay hắn còn gấp gáp luồn vào trong quần áo cô ta……...

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Tử Hạo chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, trong lòng nóng rực, bụng căng trướng, bộ phận nào đó lặng lẽ thức tỉnh, hắn lúng túng kẹp chặt chân mình, hắn thế mà bị hình ảnh này kích thích tới động tình, trong đầu cũng tự giác tưởng tượng hình ảnh kích tình giữa hắn và Tô Mộng Kỳ.

Đang xem thì mẹ hắn mở cửa phòng cắt ngang bọn họ, hắn thậm chí cảm thấy có chút tiếc nuối.

Lâm Văn Đào nhìn thấy cảnh này mặt già cũng xanh mét, vội vàng bảo nhân viên xóa đoạn video này đi, sau đó trước mặt Lâm Tử Hạo chỉ trích bộ phận giám sát quản lý không nghiêm dám truyền sự riêng tư của chủ sở hữu ra ngoài, còn nói muốn khiếu nại công ty bọn họ. Người phụ trách gật đầu khom lưng xin lỗi, tỏ vẻ nhất định sẽ đuổi việc nhân viên nói chuyện lung tung, lúc này mới miễn cưỡng bình ổn cơn giận của Lâm Văn Đào.

Video giám sát tuy rằng đã xử lý nhưng tin đồn bên ngoài vẫn chưa lắng xuống, chuyện này cũng truyền đến lỗ tai người Tô gia chúng tôi.

Tô Minh Viễn và bà nội luôn chú trọng danh dự gia tộc, nghe chuyện xấu của Tô Mộng Kỳ bị mọi người biết, bọn họ thẹn quá hóa giận mà mắng Tô Mộng Kỳ một trận, Tô Minh Viễn còn mạnh mẽ tát cô ta một cái.

"Lúc trước Vi Vi nói ngươi và Lâm Tử Hạo mập mờ không rõ, ta còn không tin, bây giờ thì hay rồi, hai người các ngươi lại dám làm ra chuyện không biết xấu hổ trong tiểu khu!"

Tô Mộng Kỳ đã lớn như vậy nhưng đây lần đầu tiên bị cha đánh, nước mắt lưng tròng che má, ủy khuất gọi một tiếng “cha”.

"Gọi ta làm gì! Sao ta có thể sinh ra……..nuôi một đứa con gái như ngươi chứ!”



Tô Minh Viễn dưới cơn thịnh nộ, suýt nữa nói lỡ miệng, khẩn trương liếc mắt nhìn mẹ tôi, mẹ tôi căn bản không nhận ra, bước nhanh lên phía trước ôm bả vai Tô Mộng Kỳ, ôn nhu khuyên bảo : "Được rồi, sự việc cũng đã xảy ra, bây giờ anh đánh mắng đứa nhỏ có ích lợi gì?”

Sắc mặt Tô Minh Viễn không hề tốt, trừng mắt cảnh cáo Tô Mộng Kỳ, Tô Mộng Kỳ cúi đầu co rúm lại, đến thở cũng không dám.

Bà nội nặng nề gõ gậy, bất mãn nhìn mẹ tôi : "Bội Lan, không phải tôi nói cô, Mộng Kỳ tuy rằng không phải con ruột nhưng cô cũng không thể mặc kệ không dạy dỗ, nó còn nhỏ như vậy thì biết cái gì? Nếu học theo thói xấu bên ngoài làm chuyện mất mặt, nhà chúng ta sẽ bị người ta coi thường.”

Mẹ tôi sắc mặt trắng bệch : "Mẹ, con vẫn luôn coi Mộng Kỳ là con gái ruột, mẹ nói như vậy cũng làm con lạnh lòng.”

"Lạnh lòng? Cô thì lạnh cái gì? Lão bà ta muốn nói cô hai câu cũng không được phải không? Minh Viễn, mau nhìn vợ con đi, người ta hiện tại mang thai bảo bối quý giá, ta nói hai câu cũng không được.”

Bà nội dường như rất tức giận, tay trái dùng sức vỗ ngực mình, Tô Minh Viễn đang tức giận vì chuyện của Tô Mộng Kỳ, lại nhìn thấy vợ cùng mẹ mình nổi lên tranh chấp, nhất thời không kiên nhẫn nói : "Bội Lan, em nói ít hai câu đi, mẹ cũng lớn tuổi rồi, em đừng so đo với mẹ.”

Tô Minh Viễn luôn luôn như vậy, lúc mẹ hắn làm khó mẹ tôi thì hoặc là không để ý hoặc là nói rằng mẹ hắn lớn tuổi, đừng so đo với bà ấy.

Nhưng mẹ tôi đã phải nén giận bao nhiêu lần rồi, bà nhịn đến đỏ mặt, tôi đỡ cánh tay mẹ, thản nhiên nói : "Mẹ à, lần trước nằm viện bác sĩ đã nói thai nhi trong bụng chưa ổn định, không thể tức giận, phải để tâm trạng thoải mái. Hiện tại không khí trong nhà căng thẳng như vậy, chúng ta vẫn là lên lầu nghỉ ngơi một lát đi, nhỡ may mẹ bị kích động, không cẩn thận làm đứa nhỏ bị thương thì ai gánh nổi trách nhiệm này đây.”

Lời này của tôi thoạt nhìn là nói với mẹ nhưng kỳ thật là nói với Tô Minh Viễn và lão bà kia, bọn họ ngóng trông đứa nhỏ này là con trai muốn điên rồi, lúc này đều lộ ra thần sắc khẩn trương.

Tô Minh Viễn bước tới, thanh âm nhu hòa nói : "Bội Lan, em đừng giận, là anh không tốt, không nên trách em.”

Trong lòng mẹ tôi vẫn không thoải mái, lạnh mặt không nói lời nào.

Tôi cười châm biếm : "Cha, cha không sai, có sai là mẹ con, bà ấy không nên so đo như vậy, mang thai còn giận bà nội con.”



Tô Minh Viễn giận dữ nói : "Tô Vi, người lớn nói chuyện ngươi đừng xen vào!”

Mẹ tôi nắm chặt tay tôi, cười lạnh : "Vi Vi đúng, có sai là tôi, là tôi không hiểu chuyện, không dạy dỗ đứa nhỏ, còn chọc mẹ tức giận.”

"Được rồi, vợ à, em đừng tức giận, vừa rồi đúng là mẹ nói hơi nặng lời……..."

Tô Minh Viễn nhẹ giọng khuyên nhủ mẹ tôi, nhưng bà vẫn chỉ lạnh mặt không thèm để ý, ông ta bất đắc dĩ nhìn mẹ mình : "Mẹ, mẹ cũng khuyên vợ con hai câu đi.”

Bà nội rất không muốn cúi đầu trước mẹ tôi nhưng không còn cách nào, ai bảo trong bụng mẹ tôi mang thai đứa nhỏ chứ, nếu sau này kiểm tra được đứa bé là con trai thì không nói, nếu là con gái thì….. hừ hừ, khi đó bà ta lại tính sổ một thể!

Sắc mặt bà nội xanh mét, cuối cùng miễn cưỡng nở một nụ cười : "Bội Lan à, vừa rồi mẹ nói những lời kia là không đúng, con đừng để trong lòng.”

"Vợ à, em xem mẹ đã xin lỗi em rồi, em đừng tức giận nữa, nếu không con trai chúng ta ở trong bụng cũng sẽ khó chịu đấy, nào, cười một tiếng đi…....." Tô Minh Viễn hai ba câu liền dỗ dành được mẹ tôi cười, ngọt ngào trong mắt bà khiến tôi nhìn cũng thấy chua xót.

Hai vợ chồng Lâm Văn Đào rất nhanh tìm tới cửa, Tô Mộng Kỳ tự giác không còn mặt mũi nhìn bọn họ, lặng lẽ trốn lên lầu.

Tô Minh Viễn mời Lâm Văn Đào lên thư phòng nói chuyện, mẹ tôi và bà nội tiếp đãi Nhan Phương ở phòng khách, tôi lễ phép chào bà ta một câu dì Nhan rồi cũng định lên lầu, Nhan Phương mỉm cười gọi tôi lại, vẫy vẫy tay để tôi ngồi xuống cạnh bà ta.

“Vi Vi, con và Tử Hạo lớn lên cùng nhau từ nhỏ, dì và chú Lâm cũng rất thích con, khi chúng ta biết con và Tử Hạo yêu nhau cũng rất vui vẻ, đều coi con là con dâu tương lai của nhà ta."

Ánh mắt Nhan Phương sáng lấp lánh nhìn tôi, ôn nhu nói : "Dì đã hỏi Tử Hạo rồi, nó nói tối hôm qua nó say rượu nên không nhớ mình đã làm ra chuyện gì, con có thể tha thứ cho nó một lần không?”

Trong lòng tôi cười lạnh, Nhan Phương chướng mắt thân phận con gái nuôi của Tô Mộng Kỳ nên muốn tôi và Lâm Tử Hạo quay lại sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau