Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp
Chương 29
Cho dù là món ăn chính hay là thỏ hoang gà rừng được làm cho đủ quân số đều bị chén sạch sẽ, mọi người đứng lên hoạt động vài cái, dập tắt đống lửa trên mặt đất, hơn nữa còn dùng đất đã chôn tất cả đi, rồi mới tiếp tục đi.
Dù đã vô cùng no, thế nhưng bọn họ vẫn không hết thèm thuồng, nhưng khi sờ cái bụng đã phình lên của mình thì bọn họ biết dù có được cho thêm cũng không thể ăn được nữa.
Trong bụi cỏ ở xa truyền đến tiếng vang, ngoài Tô Đạt ra thì có vẻ là không có ai chú ý tới, ngay khi Tô Đạt dừng bước chân, Thang Lâm bởi vì hiểu thói quen của hắn mà lập tức biết có vấn đề.
Lần đầu Cái Bao Tuấn gặp được tình huống này, vẻ mặt ông thắc mắc, không kiềm chế được mà hỏi: "Đại đương gia, có chuyện gì sao?"
Tô Đạt dùng động tác bảo vệ bọn họ để biểu lộ là có nguy hiểm, đao ở bên hông cũng đã được rút ra một bộ phận, chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra.
Lúc này Tô Bảo Nhi và Thang Lâm cũng lập tức làm chuẩn bị, để bất cứ lúc nào cũng có thể công kích hoặc chạy trốn.
Đối với Tô Đạt mà nói, khi không thể đánh lại đối thủ thì chạy trốn cũng là một loại chiến thuật, hắn đã đem tất cả điều này dạy cho hai người Tô Bảo Nhi và Thang Lâm.
Thanh âm phát ra từ bụi cỏ bên kia càng lúc càng lớn, đến nỗi ngay cả mấy người Cái Bao Tuấn cũng có thể nghe được, thanh âm này giống như là tiếng bước chân của con người, bước chân hoảng loạn, kèm theo tiếng thở dốc trầm trọng.
Dù Tô Đạt vẫn chưa xác định được là địch hay bạn, thế nhưng hắn vẫn không buông chuôi đao ra, mà rút yêu đao ra tuân theo bản năng.
Người đang chạy trốn kia có lẽ đã nghe được động tĩnh, vậy nên khản giọng kêu cứu: "Cứu mạng, có quái vật!"
Cái Bao Tuấn có chút sửng sốt, ông cảm thấy thanh âm này khá là quen thuộc, thế nhưng lại tạm thời không nhớ được đã nghe qua ở nơi nào. Người cầu cứu chạy tới trước mặt bốn người, thấy nhiều người như vậy gã giống như có chút sợ hãi mà lùi lại về phía sau hai bước, thế nhưng khi nghĩ đến còn một con quái vật đang đuổi theo ở phía sau thì lập tức vọt về phía đám Tô Đạt.
Lúc này Tô Đạt mới thấy rõ khuôn mặt của gã, là một người đàn ông mặc một bộ quần áo màu nâu, khuôn mặt tuy rằng không trẻ thế nhưng cũng không hề già, hơn nữa quần áo trên người còn rách tung toé và có vết thương, giống như là bị thứ gì đó xé rách.
Người đàn ông vừa thấy bọn họ liền vô cùng vui sướng, thế nhưng ở bên dưới nét mặt kinh hỉ lại cất chứa sắc mặt sợ hãi, gã vẫn cho rằng lớp nguỵ trang của không bị phát hiện: "Các ngươi cũng là người vào nơi này để mạo hiểm sao? Ta cũng vậy, thế nhưng không nghĩ đến vừa vào đây liền gặp phải một cái quái vật, thiếu chút nữa thì ta đã bị nó ăn, chúng ta cùng chạy trốn đi?"
Thấy Tô Đạt không có động tác gì, Thang Lâm liền đi đến bên cạnh gã hỏi: "Loại quái vật gì? Tại sao bọn tôi vẫn chưa thấy được nó?"
Người đàn ông dậm dậm chân, quay đầu nhìn ra phía sau, trả lời với tốc độ cực nhanh: "Một con quái vật vô cùng lợi hại, nó lại còn ăn thịt người nữa, nếu mà mấy người không chạy, thì tôi chạy trước một mình."
Thang Lâm ngẩng đầu nhìn về phía Tô Đạt, thấy Tô Đạt thủ thế của hắn, liền sáng tỏ gật đầu, tiếp tục hỏi người đàn ông: "Chú có thể nói cho chúng tôi biết con quái vật kia trông như thế nào sao?"
Nam nhân giang rộng đôi tay hình dung: "Nó vô cùng lớn, bề ngoài nhìn rất giống thực vật, chỉ cần cắn một cái là có thể cắn đứt một cơ thể con người."
Tô Đạt nghĩ thầm: Chẳng lẽ là hoa ăn thịt người?
Nếu thật sự là hoa ăn thịt người mà nói thì cũng rất có khả năng, nhưng bọn hắn sinh sống ở nơi này lâu như rồi đều chưa gặp được một cái bóng của hoa ăn thịt người nào, thế thì không biết là vì nguyên nhân gì mà bây giờ nó lại đuổi theo người đàn ông này.
Người đàn ông thấy bọn họ không chạy, liền chạy trước nói: "Nếu mấy người muốn xem nó thì có thể đi về phía trước, ta chạy trước."
Cái Bao Tuấn giống như đã nhớ tới chuyện gì, ông ngăn người đàn ông đang muốn chạy trốn lại: "Từ từ! Tại sao cậu biết thực vật có thể ăn thịt người, là bởi vì cậu đã nhìn thấy nó ăn thịt người sao? Người bị ăn là ai? Là đồng đội của cậu sao?"
Sắc mặt người đàn ông lập tức biến đổi, lúc này gã mới để ý đến gương mặt của Cái Bao Tuấn có điểm quen mắt, trong lòng âm thầm quyết định, gạt bỏ tay ông nói: "Ông là ai, tránh ra đi, không cho chạy thì ngồi đợi mấy người bảo hộ tôi sao?"
Lúc này Cái Bao Tuấn càng xác nhận,nhớ lại thanh âm của mấy người kia một chút, mới lớn tiếng xác định: "Cậu chính là Kỳ Tam của Tạo di tiểu đội!"
Tạo di tiểu đội chính là tiểu đội mà lúc trước Cái Bao Tuấn đã đi cùng để tiến vào nơi này, Kỳ Tam thì lại chính là người đầu tiên muốn giết ông để độc chiếm Năng Lượng Thạch, hơn nữa dựa theo phong cách làm việc cùng lời nói của Kỳ Tam thì có thể xác nhận rằng có tới 80% là gã đã đem đồng đội tiến cử vào trong miệng của "quái vật"!
Bây giờ Kỳ Tam muốn dùng điểm sức lực đẩy ngã Cái Bao Tuấn để chạy trốn, nhưng ám khí của Thang Lâm lại nhanh chóng mà hung hăng mà đâm vào đầu gối của gã.
Cái Bao Tuấn kéo Kỳ Tam đang quỳ trên mặt đất lên, chất vấn: "Những người khác đâu? Có phải đều chết rồi hay không?"
Kỳ tam đau đến mức cái trán đổ mồ hôi, trong lòng thầm hận Cái Bao Tuấn ở trước mặt tất cả mọi người phanh phui chuyện xấu của hắn, nhưng cũng không dám thừa nhận mà vẫn còn cố gắng lừa dối mọi người: "Không biết, ta với bọn họ đã tách ra rồi, ngoại trừ Liễu Phong còn đi theo ta thì tôi không biết tung tích của những người khác."
Quả nhiên, tay Cái Bao Tuấn nắm cổ áo hắn đã lỏng ta: "Liễu Phong bị quái vật ăn?"
Kỳ Tam vội vàng gật đầu, gã đã sớm chuẩn bị để chỉ chờ Cái Bao Tuấn lại thả lỏng một chút liền lập tức trốn chạy, không bao giờ gặp lại bọn họ nữa, tốt nhất là để cho tất cả bọn họ đều bị quái vật ăn thì càng tốt: "Đúng vậy, ông xem tôi bây giờ phải vất vả lắm mới chạy thoát thân, lại chưa nhận ra ông, chắc ông là Bao Ngũ đi? Tôi làm sao mà dám lừa ông chứ."
Tô Đạt đã sớm nhìn ra động tác của Kỳ Tam, nhữnh không hề ra tay, mà để ý đến phía trước đang có gì đó chạy lại đây, không phải là con người, cũng không giống với thú hoang, vậy thì chắc là quái vật trong lời nói của Kỳ Tâm đi.
Con quái vật kia thình lình vươn xúc tua dài gần mười mét về phía bọn họ, Tô Đạt thấy vậy liền nhanh chóng kéo mấy người Cái Bao Tuấn né tránh, mà Tam Kỳ đang chuẩn bị chạy trốn lại không trốn kịp, gã chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết liền bị cuốn đi, thanh âm nhấm nuốt trộn lẫn với tiếng thét hoảng sợ đôi lúc vang lên, một lúc sau lại yên tĩnh.
Cái Bao Tuấn sợ tới mức mềm nhũn ra, cả người ông đã bị bao phủ bởi một tầng mồ hôi lạnh, giọng nói run rẩy hỏi: "Đó là cái gì?"
Tay của Thang Lâm cũng không thể ngừng run rẩy, đôi mắt nhìn chằm chằm nơi mà xúc tua xuất hiện, nhưng lại chờ một lúc lâu mà vẫn không có động tĩnh gì, hắn hỏi Tô Đạt: "Chú Tô? Nó vẫn còn ở chỗ đó sao?"
Tô Đạt gật đầu, hắn không xông về phía trước cũng không nhấc chân chạy trốn. Hiện tại hắn đã xác định được con quái vậy kia chính là hoa ăn thịt người, lập tức nhân cơ hội này mở phòng phát sóng trực tiếp ra.
Có lẽ bởi vì hắn mới đóng phòng phát sóng trực tiếp không lâu, cho nên có rất nhiều người xem cũng chưa rời khỏi, toàn bộ khu bình luận đều nghi hoặc.
"Chủ bá không nấu cơm sao?"
"Chủ bá đang làm gì? Tại sao phía trước toàn cây cối, chẳng lẽ muốn phát sóng trực tiếp ăn cỏ sao?"
"Đừng kì lạ như vậy, chỉ muốn xem chủ bá ăn cơm."
Tô Đạt làm như vậy, là muốn người xem phát sóng trực tiếp cho hắn biết tên đầy đủ của thứ này là gì, có đặc điểm nào, để hắn đánh nhau với nó dễ dàng hơn.
Khi một xúc tua màu xanh lục lại được vươn ra từ lùm cây, thì không chỉ đám người Thang Lâm sợ tới mức lui ra phía sau vài bước, mà người xem phát sóng trực tiếp cũng kinh ngạc.
Vương tử Huyết tộc kinh ngạc đến nỗi làm rơi túi máu trong miệng: "Đó là thứ gì vậy? Cảm giác nhìn nó thật ghê tởm."
Tô Đạt cũng không dám có hành động cẩu thả nào, cái xúc tua có sô lượng bao nhiêu, cơ thể có hình dạng như thế nào hắn cũng chưa thể xác định được, hành động mà chưa biết đối phương là gì thì chỉ có đi tìm chết mà thôi.
Hắn bảo đám người Thang Lâm dịch khỏi chỗ này một chút, đề phòng tý nữa lại bị thương vì chạy không kịp.
Đệ tử Huyền môn ngờ vực hỏi: "Là thụ yêu sao? Nhìn khá giống đó, chủ bá này ngài làm sao mà lại trêu phải nó vậy?"
Tô Đạt cũng không thể trả lời ngay lúc này, hắn ngồi im chờ đợi động tác tiếp theo của xúc tua, có lẽ là do đã tiêu hóa xong rồi, cho nên cuối cùng xúc tua cũng nhanh chóng xuyên qua bên này, đầu tiên Tô Đạt thử chặt đứt một đoạn xúc tua để xem như thế nào, rồi nhảy xuống mặt đất bảo đám Thang Lâm chạy đi, chạy được càng xa thì càng tốt.
Tiểu Yêu Tây Sơn nhìn thấy nửa cây cái xúc tu rơi trên mặt đất, lập tức thay Đệ tử Huyền môn giải thích nghi hoặc nói: "Không giống yêu, tuyệt đối là một loại sinh vật khác, cơ thể của nó cũng chưa ra ngoài, để chờ khi chủ bá dụ nó ra ngoài thì nhìn xem."
Đệ tử Huyền môn lập tức thay Tô Đạt ra quyết định: "Chủ bá mau du cơ thể của căn xúc rua kia ra đi, không cần cách nó quá xa, nếu không thì sẽ không làm nó bị thương được."
Tô Đạt dùng một chút lực chú ý để nhìn bình luận, nên tất nhiên là có thể thấy được bình luận này, hắn liếc mắt đám người Thang Lâm đã chạy ra rất xa một cáu rồi mới yên tâm mà lớn mật tiến lại gần lùm cây. Trong quá trình tiến vào hắn gặp phải sự công kích đứt quãng của quái vật xúc tua, mặc dù bị hắn ra sức chém đứt nhưng vẫn không ngừng nghỉ đánh lại phía hắn.
Dù đã vô cùng no, thế nhưng bọn họ vẫn không hết thèm thuồng, nhưng khi sờ cái bụng đã phình lên của mình thì bọn họ biết dù có được cho thêm cũng không thể ăn được nữa.
Trong bụi cỏ ở xa truyền đến tiếng vang, ngoài Tô Đạt ra thì có vẻ là không có ai chú ý tới, ngay khi Tô Đạt dừng bước chân, Thang Lâm bởi vì hiểu thói quen của hắn mà lập tức biết có vấn đề.
Lần đầu Cái Bao Tuấn gặp được tình huống này, vẻ mặt ông thắc mắc, không kiềm chế được mà hỏi: "Đại đương gia, có chuyện gì sao?"
Tô Đạt dùng động tác bảo vệ bọn họ để biểu lộ là có nguy hiểm, đao ở bên hông cũng đã được rút ra một bộ phận, chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra.
Lúc này Tô Bảo Nhi và Thang Lâm cũng lập tức làm chuẩn bị, để bất cứ lúc nào cũng có thể công kích hoặc chạy trốn.
Đối với Tô Đạt mà nói, khi không thể đánh lại đối thủ thì chạy trốn cũng là một loại chiến thuật, hắn đã đem tất cả điều này dạy cho hai người Tô Bảo Nhi và Thang Lâm.
Thanh âm phát ra từ bụi cỏ bên kia càng lúc càng lớn, đến nỗi ngay cả mấy người Cái Bao Tuấn cũng có thể nghe được, thanh âm này giống như là tiếng bước chân của con người, bước chân hoảng loạn, kèm theo tiếng thở dốc trầm trọng.
Dù Tô Đạt vẫn chưa xác định được là địch hay bạn, thế nhưng hắn vẫn không buông chuôi đao ra, mà rút yêu đao ra tuân theo bản năng.
Người đang chạy trốn kia có lẽ đã nghe được động tĩnh, vậy nên khản giọng kêu cứu: "Cứu mạng, có quái vật!"
Cái Bao Tuấn có chút sửng sốt, ông cảm thấy thanh âm này khá là quen thuộc, thế nhưng lại tạm thời không nhớ được đã nghe qua ở nơi nào. Người cầu cứu chạy tới trước mặt bốn người, thấy nhiều người như vậy gã giống như có chút sợ hãi mà lùi lại về phía sau hai bước, thế nhưng khi nghĩ đến còn một con quái vật đang đuổi theo ở phía sau thì lập tức vọt về phía đám Tô Đạt.
Lúc này Tô Đạt mới thấy rõ khuôn mặt của gã, là một người đàn ông mặc một bộ quần áo màu nâu, khuôn mặt tuy rằng không trẻ thế nhưng cũng không hề già, hơn nữa quần áo trên người còn rách tung toé và có vết thương, giống như là bị thứ gì đó xé rách.
Người đàn ông vừa thấy bọn họ liền vô cùng vui sướng, thế nhưng ở bên dưới nét mặt kinh hỉ lại cất chứa sắc mặt sợ hãi, gã vẫn cho rằng lớp nguỵ trang của không bị phát hiện: "Các ngươi cũng là người vào nơi này để mạo hiểm sao? Ta cũng vậy, thế nhưng không nghĩ đến vừa vào đây liền gặp phải một cái quái vật, thiếu chút nữa thì ta đã bị nó ăn, chúng ta cùng chạy trốn đi?"
Thấy Tô Đạt không có động tác gì, Thang Lâm liền đi đến bên cạnh gã hỏi: "Loại quái vật gì? Tại sao bọn tôi vẫn chưa thấy được nó?"
Người đàn ông dậm dậm chân, quay đầu nhìn ra phía sau, trả lời với tốc độ cực nhanh: "Một con quái vật vô cùng lợi hại, nó lại còn ăn thịt người nữa, nếu mà mấy người không chạy, thì tôi chạy trước một mình."
Thang Lâm ngẩng đầu nhìn về phía Tô Đạt, thấy Tô Đạt thủ thế của hắn, liền sáng tỏ gật đầu, tiếp tục hỏi người đàn ông: "Chú có thể nói cho chúng tôi biết con quái vật kia trông như thế nào sao?"
Nam nhân giang rộng đôi tay hình dung: "Nó vô cùng lớn, bề ngoài nhìn rất giống thực vật, chỉ cần cắn một cái là có thể cắn đứt một cơ thể con người."
Tô Đạt nghĩ thầm: Chẳng lẽ là hoa ăn thịt người?
Nếu thật sự là hoa ăn thịt người mà nói thì cũng rất có khả năng, nhưng bọn hắn sinh sống ở nơi này lâu như rồi đều chưa gặp được một cái bóng của hoa ăn thịt người nào, thế thì không biết là vì nguyên nhân gì mà bây giờ nó lại đuổi theo người đàn ông này.
Người đàn ông thấy bọn họ không chạy, liền chạy trước nói: "Nếu mấy người muốn xem nó thì có thể đi về phía trước, ta chạy trước."
Cái Bao Tuấn giống như đã nhớ tới chuyện gì, ông ngăn người đàn ông đang muốn chạy trốn lại: "Từ từ! Tại sao cậu biết thực vật có thể ăn thịt người, là bởi vì cậu đã nhìn thấy nó ăn thịt người sao? Người bị ăn là ai? Là đồng đội của cậu sao?"
Sắc mặt người đàn ông lập tức biến đổi, lúc này gã mới để ý đến gương mặt của Cái Bao Tuấn có điểm quen mắt, trong lòng âm thầm quyết định, gạt bỏ tay ông nói: "Ông là ai, tránh ra đi, không cho chạy thì ngồi đợi mấy người bảo hộ tôi sao?"
Lúc này Cái Bao Tuấn càng xác nhận,nhớ lại thanh âm của mấy người kia một chút, mới lớn tiếng xác định: "Cậu chính là Kỳ Tam của Tạo di tiểu đội!"
Tạo di tiểu đội chính là tiểu đội mà lúc trước Cái Bao Tuấn đã đi cùng để tiến vào nơi này, Kỳ Tam thì lại chính là người đầu tiên muốn giết ông để độc chiếm Năng Lượng Thạch, hơn nữa dựa theo phong cách làm việc cùng lời nói của Kỳ Tam thì có thể xác nhận rằng có tới 80% là gã đã đem đồng đội tiến cử vào trong miệng của "quái vật"!
Bây giờ Kỳ Tam muốn dùng điểm sức lực đẩy ngã Cái Bao Tuấn để chạy trốn, nhưng ám khí của Thang Lâm lại nhanh chóng mà hung hăng mà đâm vào đầu gối của gã.
Cái Bao Tuấn kéo Kỳ Tam đang quỳ trên mặt đất lên, chất vấn: "Những người khác đâu? Có phải đều chết rồi hay không?"
Kỳ tam đau đến mức cái trán đổ mồ hôi, trong lòng thầm hận Cái Bao Tuấn ở trước mặt tất cả mọi người phanh phui chuyện xấu của hắn, nhưng cũng không dám thừa nhận mà vẫn còn cố gắng lừa dối mọi người: "Không biết, ta với bọn họ đã tách ra rồi, ngoại trừ Liễu Phong còn đi theo ta thì tôi không biết tung tích của những người khác."
Quả nhiên, tay Cái Bao Tuấn nắm cổ áo hắn đã lỏng ta: "Liễu Phong bị quái vật ăn?"
Kỳ Tam vội vàng gật đầu, gã đã sớm chuẩn bị để chỉ chờ Cái Bao Tuấn lại thả lỏng một chút liền lập tức trốn chạy, không bao giờ gặp lại bọn họ nữa, tốt nhất là để cho tất cả bọn họ đều bị quái vật ăn thì càng tốt: "Đúng vậy, ông xem tôi bây giờ phải vất vả lắm mới chạy thoát thân, lại chưa nhận ra ông, chắc ông là Bao Ngũ đi? Tôi làm sao mà dám lừa ông chứ."
Tô Đạt đã sớm nhìn ra động tác của Kỳ Tam, nhữnh không hề ra tay, mà để ý đến phía trước đang có gì đó chạy lại đây, không phải là con người, cũng không giống với thú hoang, vậy thì chắc là quái vật trong lời nói của Kỳ Tâm đi.
Con quái vật kia thình lình vươn xúc tua dài gần mười mét về phía bọn họ, Tô Đạt thấy vậy liền nhanh chóng kéo mấy người Cái Bao Tuấn né tránh, mà Tam Kỳ đang chuẩn bị chạy trốn lại không trốn kịp, gã chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết liền bị cuốn đi, thanh âm nhấm nuốt trộn lẫn với tiếng thét hoảng sợ đôi lúc vang lên, một lúc sau lại yên tĩnh.
Cái Bao Tuấn sợ tới mức mềm nhũn ra, cả người ông đã bị bao phủ bởi một tầng mồ hôi lạnh, giọng nói run rẩy hỏi: "Đó là cái gì?"
Tay của Thang Lâm cũng không thể ngừng run rẩy, đôi mắt nhìn chằm chằm nơi mà xúc tua xuất hiện, nhưng lại chờ một lúc lâu mà vẫn không có động tĩnh gì, hắn hỏi Tô Đạt: "Chú Tô? Nó vẫn còn ở chỗ đó sao?"
Tô Đạt gật đầu, hắn không xông về phía trước cũng không nhấc chân chạy trốn. Hiện tại hắn đã xác định được con quái vậy kia chính là hoa ăn thịt người, lập tức nhân cơ hội này mở phòng phát sóng trực tiếp ra.
Có lẽ bởi vì hắn mới đóng phòng phát sóng trực tiếp không lâu, cho nên có rất nhiều người xem cũng chưa rời khỏi, toàn bộ khu bình luận đều nghi hoặc.
"Chủ bá không nấu cơm sao?"
"Chủ bá đang làm gì? Tại sao phía trước toàn cây cối, chẳng lẽ muốn phát sóng trực tiếp ăn cỏ sao?"
"Đừng kì lạ như vậy, chỉ muốn xem chủ bá ăn cơm."
Tô Đạt làm như vậy, là muốn người xem phát sóng trực tiếp cho hắn biết tên đầy đủ của thứ này là gì, có đặc điểm nào, để hắn đánh nhau với nó dễ dàng hơn.
Khi một xúc tua màu xanh lục lại được vươn ra từ lùm cây, thì không chỉ đám người Thang Lâm sợ tới mức lui ra phía sau vài bước, mà người xem phát sóng trực tiếp cũng kinh ngạc.
Vương tử Huyết tộc kinh ngạc đến nỗi làm rơi túi máu trong miệng: "Đó là thứ gì vậy? Cảm giác nhìn nó thật ghê tởm."
Tô Đạt cũng không dám có hành động cẩu thả nào, cái xúc tua có sô lượng bao nhiêu, cơ thể có hình dạng như thế nào hắn cũng chưa thể xác định được, hành động mà chưa biết đối phương là gì thì chỉ có đi tìm chết mà thôi.
Hắn bảo đám người Thang Lâm dịch khỏi chỗ này một chút, đề phòng tý nữa lại bị thương vì chạy không kịp.
Đệ tử Huyền môn ngờ vực hỏi: "Là thụ yêu sao? Nhìn khá giống đó, chủ bá này ngài làm sao mà lại trêu phải nó vậy?"
Tô Đạt cũng không thể trả lời ngay lúc này, hắn ngồi im chờ đợi động tác tiếp theo của xúc tua, có lẽ là do đã tiêu hóa xong rồi, cho nên cuối cùng xúc tua cũng nhanh chóng xuyên qua bên này, đầu tiên Tô Đạt thử chặt đứt một đoạn xúc tua để xem như thế nào, rồi nhảy xuống mặt đất bảo đám Thang Lâm chạy đi, chạy được càng xa thì càng tốt.
Tiểu Yêu Tây Sơn nhìn thấy nửa cây cái xúc tu rơi trên mặt đất, lập tức thay Đệ tử Huyền môn giải thích nghi hoặc nói: "Không giống yêu, tuyệt đối là một loại sinh vật khác, cơ thể của nó cũng chưa ra ngoài, để chờ khi chủ bá dụ nó ra ngoài thì nhìn xem."
Đệ tử Huyền môn lập tức thay Tô Đạt ra quyết định: "Chủ bá mau du cơ thể của căn xúc rua kia ra đi, không cần cách nó quá xa, nếu không thì sẽ không làm nó bị thương được."
Tô Đạt dùng một chút lực chú ý để nhìn bình luận, nên tất nhiên là có thể thấy được bình luận này, hắn liếc mắt đám người Thang Lâm đã chạy ra rất xa một cáu rồi mới yên tâm mà lớn mật tiến lại gần lùm cây. Trong quá trình tiến vào hắn gặp phải sự công kích đứt quãng của quái vật xúc tua, mặc dù bị hắn ra sức chém đứt nhưng vẫn không ngừng nghỉ đánh lại phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất