Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 73:

Trước Sau
Nhưng lúc này, được cô và chị vây quanh, Đoàn Đoàn luống cuống, chỉ nói khẽ. Nhưng lần này, trong lòng cô bé không hề sợ hãi, bất an hay muốn trốn chạy nữa. Tất cả đều làm cho Đoàn Đoàn cảm thấy thật ấm áp.

Khương Dĩnh nói: “Đây là mong muốn của cô và chị.”

Văn Văn nói: “Nếu Đoàn Đoàn không chịu vậy thì không cần ăn đâu, chỉ ăn rau là được rồi.”

“Được chứ?”

Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô bé nắm chặt lấy quần áo của anh trai, đôi mắt hơi co rút nhanh, ngẩng đầu nhìn cô và các anh chị dịu dàng rồi thận trọng gật đầu.

Đôi mắt tròn hơi cong lên, ánh sáng nhàn nhạt một lần nữa quay trở trong đôi mắt.

“Dạ.”

*

Bữa tối hôm nay đều do chính tay khách mời nấu.

Mộ Thần đi hái ớt tươi, Văn Văn biết Vân Vân thích hoa nên hái rất nhiều hoa bí ngô cho vào giỏ nhỏ, Khương Dĩnh dùng lưới đánh cá ra vớt lên được một con cá lớn trong ao, tất cả mọi người trong phòng bếp bận rộn, thái thái đun đun.

“Gừng lát đâu rồi?”

“Tỏi thì sao? Không có tỏi sao? Vậy thì phải ra vườn rau tìm mới được.”

“Chị Văn Văn, em đi, em đi cho!”

Trong bếp có tiếng la rầy, ba bạn nhỏ bị người lớn đuổi ra khỏi bếp. nhét một giỏ ớt và yêu cầu ngồi cạnh bàn cà phê lược bỏ hạt ớt, bên dưới có thùng rác. Trước mặt ba bạn nhỏ đặt một ít ớt đã bẻ ra, nghe thấy động tĩnh trong bếp, vui vẻ cầm lấy mũ che nắng.



Tay trong tay cùng nhau đi ra vườn rau tìm tỏi tươi.

Thu Như Vãn gọi điện cho quản gia và yêu cầu mang hải sản tươi ngon nhất tới đây. Sau khi cúp điện thoại, nghiêng đầu thấy Tiểu Mễ Lạp đang ngồi hờn dỗi trên ghế sofa. Ba đứa nhỏ tay trong tay đi ra ngoài hái rau ra tay giúp đỡ người lớn đang bận rộn, trong phòng khách trống rỗng chỉ còn một mình cô bé.

“Tiểu Mễ Lạp, sao không chơi cùng mọi người vậy?”

Đổi lại là bình thường Tiểu Mễ Lạp sẽ bước tới kéo tay Thu Như Vãn, rúc vào trong lòng Thu Như Vãn làm nũng, Tiểu Mễ Lạp đến nhà họ lâu như vậy và đã sớm thăm dò rõ ràng tính cách của một số người. Mộ Thiên Cát là người có tính tình chính trực nhất cứng rắn nhất, ông ấy yêu cầu cao nhất đối với Mộ Thần, vì vậy một khi cô bé nói ra rằng Mộ Thần đã bắt nạt cô bé hoặc giật đồ của cô bé, ông ấy sẽ tức giận.

Tương tự như thế này - con làm ba thất vọng quá!

Vì tức giận và thất vọng như vậy mà càng thêm ràng buộc Mộ Thần, ông ấy có yêu Mộ Thần không? Đương nhiên là có rồi. Nhưng phương pháp này sẽ chỉ khiến Mộ Thần và Mộ Thiên Cát càng ngày càng xa nhau hơn thôi.

Thu Như Vãn trông có vẻ dịu dàng nhưng lại là người khó kiểm soát nhất. Bà ấy vừa dịu dàng lại nhạy bén. Tiểu Mễ Lạp chỉ có thể kiểm soát được “gia đình” bà ấy. “Cho dù Thu Như Vãn biết được cô bé gài bẫy anh trai như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ biết chỉ ra và nói ra được sự bất bình của anh trai nhưng vì là một gia đình nên không thể buông bỏ” và “Tiểu Mễ Lạp chỉ mới ba tuổi rưỡi và vẫn còn là một đứa trẻ.”

Đây đều là những lợi thế của cô bé.

Nhưng bây giờ vì lần đầu tiên Thu Như Vãn gặp Đoàn Đoàn, hai người có sự tương thích rất tốt không thể giải thích được. Thu Như Vãn thấy Mộ Thần có mối quan hệ tốt với Đoàn Đoàn, ánh mắt Đoàn Đoàn rất dịu dàng, rất ngạc nhiên

- Đây là bất lợi xuất hiện sau khi Tiểu Mễ Lạp và Mộ Thần cứ đối địch.

Thu Như Vãn rất dễ có cảm tình với Đoàn Đoàn - người không sợ Mộ Thần mà còn vẫn bám lấy anh ấy. Giống như vừa rồi, rõ ràng là bà ấy đang cố tình làm trái ý Tiểu Mễ Lạp, cô bé nói là muốn ăn thịt nhưng tất cả mọi người và ngay cả Thu Như Vãn đều hướng về Đoàn Đoàn.

Những lời nói của bà ấy đều là để dỗ dành và thương xót Đoàn Đoàn.

Mọi chuyện không nên như thế này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau