Chương 75:
[Khu bình luận]: Mấy người cũng thật kỳ quái. Lúc thì nói Tiểu Mễ Lạp là lạ, lúc thì lại nói Giang Lệ kỳ lạ, trong mắt mọi người còn ai không kỳ lạ không?
[Khu bình luận]: Ngoài Tiểu Mễ Lạp và Giang Lệ, chưa từng có ai nhắc đến người khác cả.
[Khu bình luận]: Mọi người có để ý thấy biểu cảm của Tiểu Mễ Lạp không? Trong đó có rất nhiều cảm xúc phức tạp trong đó, hoàn toàn không giống những cảm xúc mà một cô bé ba tuổi rưỡi có thể biểu lộ! Hơn nữa, nhà họ Mộ rất giàu có nên hoàn cảnh không thể nào giống như Đoàn Đoàn được…
[Khu bình luận]: Chỉ là một đứa trẻ được gia đình chiều hư thôi, đừng cố suy đoán về người khác như vậy!
Các khán giả chứng kiến cảnh này lần lượt bày tỏ quan điểm của mình vì Tiểu Mễ Lạp còn nhỏ, cô bé mới ba tuổi rưỡi nên hầu hết khán giả đều có lòng khoan dung với cô bé.
*
Sáu giờ rưỡi tối, một nhóm người đang ngồi vào bàn chuẩn bị dùng bữa.
Trên bàn bày khoai tây xào ớt chuông, đùi gà rán, rau muống xào, một đĩa cơm cháy hải sản thập cẩm, một đĩa cá chua ngọt, ở giữa là một tô cháo rau lớn, mùi thơm thoang thoảng lan toả.
Còn có một tô canh nghêu bí đao.
Mọi người tự hào giới thiệu thành quả lao động của mình.
Văn Văn cười hì hì giơ tay lên: “Món cá chua ngọt này là con nấu đấy!”
Vân Vân ngồi bên cạnh nói lớn: “Tôi bóc hành!”
Mộ Thần nhìn sang đùi gà: “Của tôi nấu.”
Khương Dĩnh nhẹ nhàng nói: “Khoai tây xào ớt chuông và cơm cháy nướng là tôi nấu.”
Thâm Thâm rất nể mẹ giơ ngón tay cái lên: “Con đã lén nếm thử cơm cháy, thơm thơm giòn giòn, ăn rất ngon!”
Đoàn Đoàn nhẹ nhàng nói: “Món cháo rau và rau muống là con nấu.”
“He he, không hổ là chúng ta! Chén thôi!”
Bên cạnh Thu Như Vãn không có Tiểu Mễ Lạp, bên cạnh Đoàn Đoàn cũng không có Giang Lệ, vì vậy xuất hiện trước mặt mọi người là Thu Như Vãn ngồi bên trái, Đoàn Đoàn ngồi ở giữa và Mộ Thần ngồi bên phải, như thể là thiếu mất thành viên người ba vậy.
Vẻ mặt của Mộ Thần lạnh lùng cầm lấy chén sứ trắng nhỏ của Thu Như Vãn và Đoàn Đoàn múc canh vào, tuy biểu cảm thối tha nhưng động tác đặt chén rất nhẹ, nước canh trắng cũng không tràn ra.
“Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn A Thần.”
Đoàn Đoàn cầm thìa lên, trong chén sứ nhỏ đựng đầy bí đao mềm xanh biếc, thổi một cái đưa vào miệng, mềm mại mọng nước ngọt ngào, mùa hè ăn bí đao thanh nhiệt giải thiệt, khỏi phải nói thoải mái thế nào.
Cô bé hạnh phúc nheo mắt lại, dùng thìa nhỏ múc hai lên ba miếng bí đao, không ngờ phát hiện ra trong bát có một con nghêu đã bỏ vỏ nổi lên: Lúc anh trai múc bí đao cho cô bé đã cố tình bỏ nghêu sang một bên. Tuy mặt anh trai mặt hung dữ nhưng anh trai cẩn thận tránh thịt ra rồi.
Nhưng không ngờ trong bí đao xanh lại còn bí mật giữ “hàng riêng”, giấu một miếng thịt.
Đôi mắt của Đoàn Đoàn hơi co lại, vô thức nhìn sang mẹ… mới nhớ ra mẹ không ở đó.
Cô bé chớp mắt và lặng lẽ hé đôi môi hồng hào, múc nghêu bỏ vào miệng.
Vị ngọt thoang thoảng của hải sản hiện lên trong miệng, Đoàn Đoàn nhai nghêu, một làn sương mỏng đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Đây là hương vị của ông bà ngoại mà.
“Sao vậy, Đoàn Đoàn?”
“Vừa rồi ăn trúng nghêu rồi sao?”
“Có khó chịu không? Trong lòng không tiếp nhận được thì cứ phun ra đi, ngoan, đừng ép buộc mình.”
Khương Dĩnh, Văn Văn, Thu Như Vãn và Mộ Thần để ý thấy Đoàn Đoàn có điều gì đó không ổn, rối rít ân cần nhìn sang. Đến cả chị Vân Vân và anh Thâm Thâm cũng đặt tay nhỏ lên bàn với vẻ quan tâm, muốn lại gần em gái bị gì.
Đoàn Đoàn lắc đầu: “Con không sao.”
Hóa ra điều cô bé không thể chấp nhận là việc không được ăn thịt nhưng hiện tại thì Đoàn Đoàn đã không còn cô đơn nữa rồi.
Có cô, chị và anh quan tâm Đoàn Đoàn như ông bà ngoại vậy.
Bông hoa nhỏ đã héo úa trong lòng Đoàn Đoàn dường như dần cảm nhận được hơi ấm và bắt đầu sống lại.
[Khu bình luận]: Ngoài Tiểu Mễ Lạp và Giang Lệ, chưa từng có ai nhắc đến người khác cả.
[Khu bình luận]: Mọi người có để ý thấy biểu cảm của Tiểu Mễ Lạp không? Trong đó có rất nhiều cảm xúc phức tạp trong đó, hoàn toàn không giống những cảm xúc mà một cô bé ba tuổi rưỡi có thể biểu lộ! Hơn nữa, nhà họ Mộ rất giàu có nên hoàn cảnh không thể nào giống như Đoàn Đoàn được…
[Khu bình luận]: Chỉ là một đứa trẻ được gia đình chiều hư thôi, đừng cố suy đoán về người khác như vậy!
Các khán giả chứng kiến cảnh này lần lượt bày tỏ quan điểm của mình vì Tiểu Mễ Lạp còn nhỏ, cô bé mới ba tuổi rưỡi nên hầu hết khán giả đều có lòng khoan dung với cô bé.
*
Sáu giờ rưỡi tối, một nhóm người đang ngồi vào bàn chuẩn bị dùng bữa.
Trên bàn bày khoai tây xào ớt chuông, đùi gà rán, rau muống xào, một đĩa cơm cháy hải sản thập cẩm, một đĩa cá chua ngọt, ở giữa là một tô cháo rau lớn, mùi thơm thoang thoảng lan toả.
Còn có một tô canh nghêu bí đao.
Mọi người tự hào giới thiệu thành quả lao động của mình.
Văn Văn cười hì hì giơ tay lên: “Món cá chua ngọt này là con nấu đấy!”
Vân Vân ngồi bên cạnh nói lớn: “Tôi bóc hành!”
Mộ Thần nhìn sang đùi gà: “Của tôi nấu.”
Khương Dĩnh nhẹ nhàng nói: “Khoai tây xào ớt chuông và cơm cháy nướng là tôi nấu.”
Thâm Thâm rất nể mẹ giơ ngón tay cái lên: “Con đã lén nếm thử cơm cháy, thơm thơm giòn giòn, ăn rất ngon!”
Đoàn Đoàn nhẹ nhàng nói: “Món cháo rau và rau muống là con nấu.”
“He he, không hổ là chúng ta! Chén thôi!”
Bên cạnh Thu Như Vãn không có Tiểu Mễ Lạp, bên cạnh Đoàn Đoàn cũng không có Giang Lệ, vì vậy xuất hiện trước mặt mọi người là Thu Như Vãn ngồi bên trái, Đoàn Đoàn ngồi ở giữa và Mộ Thần ngồi bên phải, như thể là thiếu mất thành viên người ba vậy.
Vẻ mặt của Mộ Thần lạnh lùng cầm lấy chén sứ trắng nhỏ của Thu Như Vãn và Đoàn Đoàn múc canh vào, tuy biểu cảm thối tha nhưng động tác đặt chén rất nhẹ, nước canh trắng cũng không tràn ra.
“Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn A Thần.”
Đoàn Đoàn cầm thìa lên, trong chén sứ nhỏ đựng đầy bí đao mềm xanh biếc, thổi một cái đưa vào miệng, mềm mại mọng nước ngọt ngào, mùa hè ăn bí đao thanh nhiệt giải thiệt, khỏi phải nói thoải mái thế nào.
Cô bé hạnh phúc nheo mắt lại, dùng thìa nhỏ múc hai lên ba miếng bí đao, không ngờ phát hiện ra trong bát có một con nghêu đã bỏ vỏ nổi lên: Lúc anh trai múc bí đao cho cô bé đã cố tình bỏ nghêu sang một bên. Tuy mặt anh trai mặt hung dữ nhưng anh trai cẩn thận tránh thịt ra rồi.
Nhưng không ngờ trong bí đao xanh lại còn bí mật giữ “hàng riêng”, giấu một miếng thịt.
Đôi mắt của Đoàn Đoàn hơi co lại, vô thức nhìn sang mẹ… mới nhớ ra mẹ không ở đó.
Cô bé chớp mắt và lặng lẽ hé đôi môi hồng hào, múc nghêu bỏ vào miệng.
Vị ngọt thoang thoảng của hải sản hiện lên trong miệng, Đoàn Đoàn nhai nghêu, một làn sương mỏng đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Đây là hương vị của ông bà ngoại mà.
“Sao vậy, Đoàn Đoàn?”
“Vừa rồi ăn trúng nghêu rồi sao?”
“Có khó chịu không? Trong lòng không tiếp nhận được thì cứ phun ra đi, ngoan, đừng ép buộc mình.”
Khương Dĩnh, Văn Văn, Thu Như Vãn và Mộ Thần để ý thấy Đoàn Đoàn có điều gì đó không ổn, rối rít ân cần nhìn sang. Đến cả chị Vân Vân và anh Thâm Thâm cũng đặt tay nhỏ lên bàn với vẻ quan tâm, muốn lại gần em gái bị gì.
Đoàn Đoàn lắc đầu: “Con không sao.”
Hóa ra điều cô bé không thể chấp nhận là việc không được ăn thịt nhưng hiện tại thì Đoàn Đoàn đã không còn cô đơn nữa rồi.
Có cô, chị và anh quan tâm Đoàn Đoàn như ông bà ngoại vậy.
Bông hoa nhỏ đã héo úa trong lòng Đoàn Đoàn dường như dần cảm nhận được hơi ấm và bắt đầu sống lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất