Chương 77:
Lời nói của Văn Văn khiến nụ cười trên môi Khương Dĩnh và Mộ Thần đông cứng, ánh mắt cụp xuống, nhớ lại những vết sẹo trong tay áo, hành vi bất an và những hành động chủ động làm việc nhà và nấu nướng để chứng tỏ mình có ích của Đoàn Đoàn, trong mắt thoáng chốc hiện lên một tia đau lòng.
“Ding.”
Mộ Thần liếc nhìn nước bắt đầu sôi rồi tắt bếp gas.
Ánh mắt sáng lên.
“Dọn bàn không có gì nguy hiểm.” Mộ Thần nói: “Nếu con bé muốn thì cứ để con bé làm đi.”
Nếu như thế có thể khiến cô bé cảm thấy thoải mái đôi chút.
Vậy thì hãy để cô bé đi làm.
*
Đoàn Đoàn chạy ra phòng khách, gấp chiếc khăn thành một miếng vuông vức, bàn tay của cô bé vừa vặn có thể giữ được chiếc khăn, tay đè lên khăn lau từng vết dầu trên bàn, màu nâu nhạt cuối cùng cũng trở lại.
Những vùng bị lau qua thật sáng sủa!
Cùng những vùng bẩn xung quanh tạo thành hai màu.
Vân Vân và Thâm Thâm cũng thường giúp đỡ ba mẹ làm việc. Sau khi nhìn thấy cảnh này, anh Thâm Thâm vào bếp lấy chổi và đồ hốt rác ra, cẩn thận quét sàn nhà. Chị Vân Vân chạy bước nhỏ vào bếp tìm một chiếc giẻ lau, đầu tựa đầu với em gái và cùng nhau lau bàn.
“Chị lau sạch rồi này!”
“Anh ơi, đằng sau ghế vẫn còn rác!”
“Tới đây!”
Các bạn nhỏ bạn dạy mình, mình giúp bạn, nhanh chóng lau chùi bên ngoài sạch sẽ, còn đổ rác trong đồ hốt rác vào thùng rác, buộc túi lại kỹ càng. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Thu Như Vãn chuẩn bị rời đi, nhân tiện mang rác ra ngoài.
[Khu bình luận]: Tuyệt vời.
[Khu bình luận]: Giống như một gia đình vậy.
[Khu bình luận]: Mỗi người đều rất yêu quý Đoàn Đoàn như những người thân trong gia đình nhưng khi nghĩ đến bọn họ chỉ là những người qua đường, sau khi quay xong chương trình tạp kỹ Đoàn Đoàn lại phải sống với mẹ, hừ.
[Khu bình luận]: Chẳng lẽ không có cách nào đưa Đoàn Đoàn ra khỏi biển khổ sao? Điều tàn khốc nhất không phải lúc nào cũng ở trong bóng tối mà là cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng cùng hy vọng rồi lại quay trở về với bóng tối.
[Khu bình luận]: Thực sự là không có cách nào rồi, dù sao Đoàn Đoàn và Giang Lệ cũng là mẹ con ruột. Nếu Số Tôi Đế Nhất có thể tiết lộ Giang Lệ với Đoàn Đoàn không có quan hệ huyết thống thì tốt rồi, như vậy thì tôi sẽ sẵn sàng nuôi nấng Đoàn Đoàn.
[Khu bình luận]: Còn tôi nữa.
Khán giả trò chuyện một hồi thì giải tán, vì bọn họ biết điều này chỉ là vớ vẩn, sao Đoàn Đoàn có thể không có quan hệ huyết thống với Giang Lệ được?
Vừa nghĩ đến Đoàn Đoàn ngoan ngoãn và nhạy cảm như vậy, sau khi quay xong chương trình tạp kỹ lại quay trở về với địa ngục, nhất thời ngay cả sức tranh cãi cũng biến và vội vàng giải tán.
*
Hoàng hôn buông xuống, trong rừng rậm ngoài hoang dã thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng kêu, ánh trăng dịu dàng rơi xuống, kéo dài bóng dáng uyển chuyển của người phụ nữ. Trước mắt chú Lưu hiện lên cảnh Tiểu Mễ Lạp lật đổ tủ trong phòng, đạp đổ ghế, dùng kéo cắt nát chiếc váy nhỏ, đập vỡ chiếc bình sứ nhỏ, những điều này thật sự khó để ông, một người quản gia nói ra.
Thu Như Vãn mở cửa ngồi vào, xe lập tức khởi động.
“Chú Lưu.” Thu Như Vãn nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Mễ Lạp sau khi về nhà sao rồi?”
Trước mắt chú Lưu hiện lên cảnh Tiểu Mễ Lạp lật đổ tủ trong phòng, đạp đổ ghế, dùng kéo cắt nát chiếc váy nhỏ, đập vỡ chiếc bình sứ nhỏ, những điều này thật sự khó để một người quản gia như ông ấy nói ra.
Chỉ có thể khéo léo nói: “Tâm trạng của cô chủ không tốt lắm ạ.”
Thu Như Vãn day day trán, trong đôi mắt dịu dàng thoáng lên một tia kiên quyết: không thể để mọi chuyện tiếp diễn được nữa, phải tìm cơ hội nói chuyện nghiêm túc với Mộ Thiên Cát về chuyện của Tiểu Mễ Lạp.
Chú Lưu cầm vô lăng điều khiển một cách cẩn thận, dừng xe ở một ngã tư đèn đỏ, không khỏi liếc nhìn Thu Như Vãn qua gương chiếu hậu.
“Ding.”
Mộ Thần liếc nhìn nước bắt đầu sôi rồi tắt bếp gas.
Ánh mắt sáng lên.
“Dọn bàn không có gì nguy hiểm.” Mộ Thần nói: “Nếu con bé muốn thì cứ để con bé làm đi.”
Nếu như thế có thể khiến cô bé cảm thấy thoải mái đôi chút.
Vậy thì hãy để cô bé đi làm.
*
Đoàn Đoàn chạy ra phòng khách, gấp chiếc khăn thành một miếng vuông vức, bàn tay của cô bé vừa vặn có thể giữ được chiếc khăn, tay đè lên khăn lau từng vết dầu trên bàn, màu nâu nhạt cuối cùng cũng trở lại.
Những vùng bị lau qua thật sáng sủa!
Cùng những vùng bẩn xung quanh tạo thành hai màu.
Vân Vân và Thâm Thâm cũng thường giúp đỡ ba mẹ làm việc. Sau khi nhìn thấy cảnh này, anh Thâm Thâm vào bếp lấy chổi và đồ hốt rác ra, cẩn thận quét sàn nhà. Chị Vân Vân chạy bước nhỏ vào bếp tìm một chiếc giẻ lau, đầu tựa đầu với em gái và cùng nhau lau bàn.
“Chị lau sạch rồi này!”
“Anh ơi, đằng sau ghế vẫn còn rác!”
“Tới đây!”
Các bạn nhỏ bạn dạy mình, mình giúp bạn, nhanh chóng lau chùi bên ngoài sạch sẽ, còn đổ rác trong đồ hốt rác vào thùng rác, buộc túi lại kỹ càng. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Thu Như Vãn chuẩn bị rời đi, nhân tiện mang rác ra ngoài.
[Khu bình luận]: Tuyệt vời.
[Khu bình luận]: Giống như một gia đình vậy.
[Khu bình luận]: Mỗi người đều rất yêu quý Đoàn Đoàn như những người thân trong gia đình nhưng khi nghĩ đến bọn họ chỉ là những người qua đường, sau khi quay xong chương trình tạp kỹ Đoàn Đoàn lại phải sống với mẹ, hừ.
[Khu bình luận]: Chẳng lẽ không có cách nào đưa Đoàn Đoàn ra khỏi biển khổ sao? Điều tàn khốc nhất không phải lúc nào cũng ở trong bóng tối mà là cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng cùng hy vọng rồi lại quay trở về với bóng tối.
[Khu bình luận]: Thực sự là không có cách nào rồi, dù sao Đoàn Đoàn và Giang Lệ cũng là mẹ con ruột. Nếu Số Tôi Đế Nhất có thể tiết lộ Giang Lệ với Đoàn Đoàn không có quan hệ huyết thống thì tốt rồi, như vậy thì tôi sẽ sẵn sàng nuôi nấng Đoàn Đoàn.
[Khu bình luận]: Còn tôi nữa.
Khán giả trò chuyện một hồi thì giải tán, vì bọn họ biết điều này chỉ là vớ vẩn, sao Đoàn Đoàn có thể không có quan hệ huyết thống với Giang Lệ được?
Vừa nghĩ đến Đoàn Đoàn ngoan ngoãn và nhạy cảm như vậy, sau khi quay xong chương trình tạp kỹ lại quay trở về với địa ngục, nhất thời ngay cả sức tranh cãi cũng biến và vội vàng giải tán.
*
Hoàng hôn buông xuống, trong rừng rậm ngoài hoang dã thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng kêu, ánh trăng dịu dàng rơi xuống, kéo dài bóng dáng uyển chuyển của người phụ nữ. Trước mắt chú Lưu hiện lên cảnh Tiểu Mễ Lạp lật đổ tủ trong phòng, đạp đổ ghế, dùng kéo cắt nát chiếc váy nhỏ, đập vỡ chiếc bình sứ nhỏ, những điều này thật sự khó để ông, một người quản gia nói ra.
Thu Như Vãn mở cửa ngồi vào, xe lập tức khởi động.
“Chú Lưu.” Thu Như Vãn nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Mễ Lạp sau khi về nhà sao rồi?”
Trước mắt chú Lưu hiện lên cảnh Tiểu Mễ Lạp lật đổ tủ trong phòng, đạp đổ ghế, dùng kéo cắt nát chiếc váy nhỏ, đập vỡ chiếc bình sứ nhỏ, những điều này thật sự khó để một người quản gia như ông ấy nói ra.
Chỉ có thể khéo léo nói: “Tâm trạng của cô chủ không tốt lắm ạ.”
Thu Như Vãn day day trán, trong đôi mắt dịu dàng thoáng lên một tia kiên quyết: không thể để mọi chuyện tiếp diễn được nữa, phải tìm cơ hội nói chuyện nghiêm túc với Mộ Thiên Cát về chuyện của Tiểu Mễ Lạp.
Chú Lưu cầm vô lăng điều khiển một cách cẩn thận, dừng xe ở một ngã tư đèn đỏ, không khỏi liếc nhìn Thu Như Vãn qua gương chiếu hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất