Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 80:

Trước Sau
Anh ấy cau mày, đầu ngón tay gõ nhẹ vào cánh tay một cách cáu kỉnh.

Đã có thể đoán trước được sự ồn ào của Đoàn Đoàn…

Nhưng một phút trôi qua, hai phút trôi qua, ba phút trôi qua…

Ngoại trừ tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, tiếng “sột soạt” của bàn chải đánh răng, tiếng dép lê nhỏ giẫm lên mặt nước, không có sự ồn ào và bướng bỉnh ríu rít không ngừng như Tiểu Mễ Lạp.

Yên lặng đến mức khiến Mộ Thần gần như tưởng rằng bên trong là một người trưởng thành.

Mộ Thần nhíu mày, giơ ngón tay lên gõ cửa: “Đoàn Đoàn, có cần giúp không?”

Bên trong phát ra giọng con nít thỏ thẻ, mềm mại của Đoàn Đoàn.

“Không cần đâu ạ.”

“Em có thể làm được.”

Mộ Thần chỉ có thể ở ngoài cửa chờ Tiểu Đoàn Tử đi ra.

Mười phút sau, Tiểu Đoàn Tử mở cửa ra, trên người tỏa ra hương cam thoang thoảng, đuôi tóc có chút ẩm ướt, trên mặt vẫn còn vết nước, miệng cũng ướt, rõ ràng là đã rửa mặt và đánh răng.



Làn da trắng mịn màng như phát sáng, mang lại cảm giác mềm mại, mịn màng như đậu phụ mềm.

Mộ Thần như nhìn thấy ma, lại nghiêng đầu nhìn vào phòng vệ sinh, mọi thứ bên trong, vị trí để kem đánh răng vẫn không thay đổi, chỉ có sàn nhà hơi ướt.

Tiểu Đoàn Tử mới ba tuổi rưỡi mà đã có thể tự đánh răng, rửa mặt còn đặt lại đồ về đúng chỗ!

Vả lại bộ quần áo trong chậu nhìn quen quen. Chẳng phải đây là bộ đồ mà Đoàn Đoàn mặc hôm nay sao? Cô bé thực sự đã tự giặt và hong khô nó. Khả năng tự làm mọi việc của trẻ em ngày nay thành thạo như vậy sao?

Nghi ngờ cuộc sống.jpg

Đoàn Đoàn ngạc nhiên khi thấy anh trai đang đợi bên ngoài: “Anh ơi, anh đang đợi em hả? Em ổn mà.” 

“… Không.” Mộ Thần nói thêm một câu: “Anh không có hối em đâu đấy.”

Đoàn Đoàn gật đầu rất ngoan rồi mở cửa cho anh trai bước vào.

Mộ Thần đi vào tùy tiện tắm rửa một chút, tùy ý kéo khăn tắm lau mái tóc đen trên đầu, vừa đi ra lập tức dừng bước: Trên chiếc giường nhỏ mà anh ấy trải trên mặt đất có hình vòm tròn, bởi vì người đang ngủ trên đó nhỏ nhắn như người không có trọng lượng gì nên trông vô cùng nhỏ bé.

Không chú ý thấy còn tưởng đó chỉ là ga giường lộn xộn mà thôi.

Mộ Thần sửng sốt, hai tay vô thức buông ra, chiếc khăn tắm màu trắng rơi xuống đầu, sau khi tóc đen nhánh bị làm ướt lộ ra hơi xoăn, tôn lên mái tóc lộ ra có vẻ đen dày.



Đôi mắt lạnh lùng nghi hoặc liếc nhìn chiếc giường sạch sẽ ngăn nắp rồi liếc nhìn chiếc giường nhỏ bên dưới.

Sao không trực tiếp lên giường ngủ?

Đứa bé có biết được chỗ ngủ trên sàn có hơi ẩm hay không, sàn nhà lại cứng, người lớn ngủ cả đêm còn không thể chịu được thì huống chi là trẻ con?

Mộ Thần khuỵu gối quỳ xuống, ngón tay chuẩn bị nhặt chiếc chăn mỏng đắp lên người Đoàn Đoàn. Tiểu Đoàn Tử như cảm giác được nên cô bé ngẩng đầu ra từ trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đáng yêu từ trong chăn nâu ló ra.

Giống như con mèo đang chơi trốn tìm với chủ nhân vậy, trốn thật lâu nhưng không đợi được chủ nhân, lén lút ngóc đầu lên nhìn trộm.

Không ngờ vừa ló cái đầu nhỏ ra đã bị bắt quả tang, trong đôi mắt tròn xoe đầy vẻ kinh ngạc.

Đoàn Đoàn vội vàng ngồi dậy, đuôi tóc ướt cuộn lại, khuôn mặt trong sáng đáng yêu: “Anh ơi, em, em làm phiền anh sao?”

Vấn đề không phải là cô bé đã quấy rầy ai mà là tại sao cô bé lại chủ động ngủ trên sàn nhà!

Mộ Thần căn bản không biết Tiểu Đoàn Tử đang nghĩ gì, hơi nhức đầu một chút, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô bé một cái: “Em không có quấy rầy anh nhưng sao em không lên giường ngủ?”

Đoàn Đoàn rúc trong tấm chăn nhỏ, dáng người của cô bé vốn như một con mèo con mới sinh, bị quấn trong chăn trông càng nhỏ hơn: “Em ngủ ở đây là được rồi, em đã quen rồi ạ.”

Mộ Thần mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn nhưng suy nghĩ này lóe lên quá nhanh, anh ấy không thể bắt kịp được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau