Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 82:

Trước Sau
Niềm vui và sự tức giận của đứa trẻ đều được viết trên khuôn mặt, mặc dù không vui vì chiều cao của mình bị coi thường nhưng nhanh chóng dỗ dành ổn thoả và vung tay vui vẻ trở về phục mệnh.

Mộ Thần buồn cười đóng cửa lại, mang đèn ngủ vào phòng ngủ, ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ bừng lên, đôi lông mày nhíu lại của Đoàn Đoàn cuối cùng cũng giãn ra, Mộ Thần yên tâm rời khỏi phòng ngủ.

Trước khi rút điện thoại ra gọi lại cho Joey, anh ấy vô ý chợt mở Taobao lên và đặt mua một chiếc đèn ngủ hình ngôi sao.

Cho đến khi thanh toán thành công, Mộ Thần như bừng tỉnh, gõ gõ đầu: “Đoàn Đoàn chỉ ngủ một đêm thôi, mình đặt hàng làm gì?”

Anh ấy nhìn hình ảnh sản phẩm đã đặt và cuối cùng cũng không hủy đơn hàng đó.

*

Mộ Thần khép hờ cửa phòng ngủ, còn mình ở trong phòng khách thì thầm: “Sao?”

Joey ở đầu bên kia của điện thoại không lớn hơn Mộ Thần là bao, thường lui tới làng giải trí, giống như máy thu thập tin đồn, có gió thổi cỏ lay gì là lại thích buôn chuyện tin đồn với Mộ Thần.

“Cậu có biết gần đây các chương trình tạp kỹ gia đình đang rất thịnh hành không?”

Mộ Thần không mấy hứng thú với tin đồn, thờ ơ nói: “Vậy thì liên quan gì đến tôi?”

“Đúng rồi này!”

Mộ Thần: “?”

Bất chấp sự thờ ơ của Mộ Thần, Joey càng khí thế bừng bừng.

“Khi cậu mới xuất hiện trên chương trình, nhờ sự giúp đỡ của công chúa nhỏ nhà cậu, cậu đã trở thành khách mời đầu tiên bị ghét trong chương trình tạp kỹ gia đình. Nguyên nhân là do cậu quá hung dữ với em gái mình, em gái cậu còn nhỏ, lời trẻ con không kiêng dè.”



Vẻ mặt của Mộ Thần không cảm xúc. Mấy này đều là hoạt động thường ngày của Tiểu Mễ Lạp ở nhà.

Anh ấy không còn để ý đến chuyện đó từ lâu rồi.

Mộ Thần: “Nếu đây là những gì cậu định nói vậy tôi cúp đây.”

“Hầy, cậu đừng có vội, tôi còn chưa nói xong mà.”

“Tiểu Mễ Lạp hãm hại cậu, không phải là đã bị Đoàn Đoàn chỉnh rồi sao? Sau này vì cậu đối tốt với Đoàn Đoàn, một cô bé vừa đáng thương lại vừa hiểu chuyện nên cậu hoàn toàn được minh oan. Ngược lại Giang Lệ trở thành đối tượng so sánh, bắt nạt con gái và tâm địa độc ác. Mọi người đều nghi ngờ rằng Đoàn Đoàn không phải con ruột của Giang Lệ.”

Câu nói này khiến động tác cúp điện thoại của Mục Thần dừng lại, bởi vì đôi khi anh ấy cũng có cảm giác tương tự. Giang Lệ đối xử với Đoàn Đoàn cứ luôn không ngừng bôi nhọ, còn bắt Đoàn Đoàn làm rất nhiều việc, trông không giống cách một người mẹ đối xử với con gái.

… Giống như đối xử với kẻ thù hơn.

“Cậu biết Số Tôi Đế Nhất nổi tiếng kia chứ? Cậu ta cũng nhúng tay vào chuyện này, còn nói rằng cho cậu ta một tuần để liệt kê thì cậu ta sẽ vạch trần ra ánh sáng.”

“Không biết có phải là bịp bợm không nữa.”

Mộ Thần không có hứng thú với chuyện này, anh ấy lờ mờ nghe thấy tiếng động nhỏ từ trong phòng ngủ truyền đến, quay đầu lại nhìn một cái rồi nói: “Cậu còn muốn nói gì nữa không?”

“Vội vã thế làm gì?” Joey phàn nàn: “Tôi sắp vào thẳng vấn đề rồi này. Khi mọi người nghi ngờ Giang Lệ và Đoàn Đoàn không phải mẹ con thì cũng có nhiều người cũng nói rằng cậu và Đoàn Đoàn trông rất giống nhau…”

Mộ Thần cười nhạo một cách không khách sáo: “Vậy cậu cũng tin sao? Từ tám trăm năm trước tôi đã ước Tiểu Mễ Lạp không phải là em gái tôi rồi. Nếu đúng như vậy, chẳng phải em gái tôi sẽ là Đoàn Đoàn sao? Nếu đây là sự thật, tôi sẽ đãi cậu một bữa hoành tráng.”

“…”

“Dù sao tôi thấy cậu và Đoàn Đoàn thật sự rất giống nhau. Cô Thu có mắt hạnh, còn chú Mộ có mắt phượng. Đặc điểm của hai người lớn có thể di truyền lại cho con cái. Cậu được thừa hưởng đôi mắt phượng của chú Mộ còn đôi mắt của Đoàn Đoàn trông giống mắt hạnh của cô Thu, vừa tròn vừa sáng, lúc cười lên trông như vầng trăng lưỡi liềm. Nhưng Tiểu Mễ Lạp dường như không phải là mắt phượng, cũng không phải mắt hạnh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau