Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 86:

Trước Sau
Rất là thơm.

Sốt đậm đà, nhân đầy đặn, chỉ cần bóp nhẹ là sốt sẽ chảy ra từ chỗ cắn.

Đoàn Đoàn nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao lớn trong tay anh trai.

Đôi mắt long lanh sáng ngời như mèo con háu ăn.

Mộ Thần: “Đứng ngẩn ra làm gì, đi lấy đĩa đi,”

“Dạ!”

Đoàn Đoàn nghe thấy có thể giúp đỡ, vội vàng gật đầu. Bánh bao không phải là thứ có thể ăn hàng ngày, nhất định phải để cô bé, chị Vân Vân, anh Thâm Thâm và chị Văn Văn cùng ăn!

Tiếc là mẹ không có ở đây.

Đoàn Đoàn mím môi, chạy vào bếp, lấy ra một cái mâm nhỏ, bên trong đặt sáu cái chén sứ trắng, sáu đôi đũa, hai tay nhỏ nhắn bưng mâm ra, đặt lên bàn ăn tròn.

“Anh ơi, em lấy ra rồi!” Đoàn Đoàn nói: “Em đi gọi anh chị và cô xuống nhé!”

Mộ Thần “Ừ” một tiếng, bỏ bánh bao, màn thầu, bánh ú xếp vào trong bát lớn, bữa sáng nóng hổi bốc lên khói trắng, vị ngọt của bột mì thoang thoảng tràn ngập trong không khí, Đoàn Đoàn gật đầu rất vui vẻ, đi gọi mọi người.

Lúc sắp đi đến cầu thang, Đoàn Đoàn bất an quay đầu lại, trong đôi mắt hạnh hiện lên vài phần thăm dò: “Anh ơi, em có thể để lại mấy cái bánh cho mẹ được không? Mẹ nói bánh bao rất đắt, mua một cái cũng không đủ cho tiền ăn ở trường mẫu giáo nên nhà bọn em chưa bao giờ ăn bánh bao cả.”

“Một nửa bánh bao bằng tiền ăn một tháng ở trường mẫu giáo đấy.”

Nghe thế nào cũng là lừa con nít, nói ra ai mà tin!



Thế mà vẻ mặt của Đoàn Đoàn lại hiện lên vẻ bối rối.

Mộ Thần cau mày khó chịu: “Em còn là con nít sao? Những lời này đều tin à?”

Đoàn Đoàn ngơ ngác gật đầu.

“Em là con nít mà.” Bàn tay Của Đoàn Đoàn giơ ba ngón tay xinh xắn lên: “Năm nay em ba tuổi rưỡi đấy.”

Mộ Thần: “…”

Ồ, đúng là lừa trẻ con.

Vậy thì không sao đâu.

Mặt không cảm xúc.jpg

“Anh?”

Mộ Thần: “Ừm.”

Đôi mắt của Đoàn Đoàn cong lên vui vẻ: “Tuyệt vời, cảm ơn anh trai!"

Mộ Thần dừng lại, chú ý đến lúm đồng tiền thoáng ẩn thoáng hiện Đoàn Đoàn khi hạnh phúc. Những gì Joey nói lại hiện lên trong đầu: Nhưng trong gia đình bọn họ không có thành viên nào có lúm đồng tiền cả.

Quả nhiên là hiểu lầm mà.



Mộ Thần lắng nghe tiếng “thùng thùng thùng” của Đoàn Đoàn bước lên lầu, tâm trí lơ đễnh suy nghĩ.

*

Ăn xong bữa sáng, chú đạo diễn ung dung đến muộn, biểu cảm trên gương mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn tận tâm chào buổi sáng từng bạn nhỏ và khách mời, ánh mắt kín đáo quét qua những người đang có mặt.

Sau một cuộc tương tác ngắn gọn, đạo diễn bắt đầu chủ đề ngày hôm nay.

Đạo diễn nói: “Hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò khác, hy vọng mỗi bạn nhỏ sẽ nói to cho chúng tôi biết mong muốn mà bản thân mình muốn đạt được! Nếu giành được vị trí đầu tiên trong trò chơi tiếp theo thì chúng tôi sẽ giúp thực hiện nó!”

Thâm Thâm nghe vậy, vui mừng nhảy dựng lên và lớn tiếng bày tỏ mong muốn của mình: “Con muốn ba về nhà với mẹ con con, cùng nhau ăn tối dưới ánh nến với mẹ và con.”

Khương Dĩnh ngồi bên cạnh Thâm Thâm, gương mặt lạnh lùng xa cách chợt trở nên trắng bệch, nắm chặt tay vịn sofa.

Giống như không nắm bắt được thứ gì thì sẽ mất kiểm soát thứ đó vậy.

[Khu bình luận]: Này, biểu cảm của Khương Dĩnh đột nhiên biến sắc rồi.

[Khu bình luận]: Thâm Thâm nói gì lạ sao?

[Khu bình luận]: Có đâu nhỉ, chỉ là trẻ con muốn ăn cùng ba mẹ bận rộn là chuyện bình thường thôi mà. Có lẽ là ba mẹ đều khá bận.

[Khu bình luận]: … Mười năm đom đóm nói một câu, hình như chúng ta chưa từng nhìn thấy chồng của Dĩnh Dĩnh Tử.

[Khu bình luận]: Mọi người có còn nhớ lúc Dĩnh Dĩnh Tử tham gia chương trình tạp kỹ thì cô ấy đã nói gì không? Đến chương trình để thư giãn. Suy đoán hợp lý một chút, có phải là vì mối quan hệ vợ chồng xảy ra vấn đề gì rồi không?

[Khu bình luận]: Nếu những gì lầu trên nói là thật, vậy hãy nhìn dáng vẻ đầy mong đợi của Thâm Thâm đi, dĩ nhiên tôi không biết mình nên thương xót cho thằng bé trước hay Dĩnh Dĩnh Tử trước nữa. Thương cho cậu bé thì lại thương xót Khương Dĩnh, thương cho Khương Dĩnh thì dù cậu bé hy vọng rồi lại thất vọng cũng thật đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau