Chương 88:
Phát hiện này khiến trong lòng anh ấy cảm thấy khó chịu.
Đạo diễn nhận lấy một chiếc hộp hình vuông bí ẩn từ tay nhân viên công tác và nói: “Nếu mọi người đều đã có nguyện vọng riêng muốn thực hiện, vậy thì hãy viết nguyện vọng của mình ra và bỏ vào hộp nhỏ. Bạn sẽ hoàn thành chúng sau. Đợi một lát mọi người hoàn thành nhiệm vụ do tổ chương trình giao cho, chú đạo diễn bốc ngẫu nhiên một nguyện vọng từ chiếc hộp bí mật ra nhé!”
“Chú đạo diễn và các khách mời đều sẽ giúp các con thực hiện được mong muốn của mình.”
Vân Vân vỗ tay: “ Vâng ạ, con muốn hoàn thành nhiệm vụ và giành hạng nhất!”
Thâm Thâm hét lớn: “Không, người đứng nhất là tớ, là tớ!”
Hai đứa nhỏ nghiêm túc đứng dậy, ai cũng không phục ai, nhanh chóng truyền ngọn lửa chiến đấu sang người em gái.
Thâm Thâm/Vân Vân: “Đoàn Đoàn, em nói xem ai sẽ đứng nhất!”
Đoàn Đoàn không lúng túng, nói rất ngoan ngoãn và nhẹ nhàng: “Đoàn Đoàn hy vọng cả hai anh chị đều có thể giành được hạng nhất, Đoàn Đoàn sẽ cổ vũ cho hai người.”
Thâm Thâm và Vân Vân không nhận được sự ủng hộ của em gái, có chút buồn lòng nhưng đôi mắt vừa đen láy vừa long lanh và tròn xoe của em gái nhìn họ một cách chân thành và ngoan ngoãn, chân thành đến mức khiến họ nuốt trôi xuống chút bất mãn cuối cùng.
Vậy có cách gì không?
Ai mà khiến cho em gái Đoàn Đoàn dễ thương thế nhỉ!
Thâm Thâm miễn cưỡng: “Thôi được rồi, phải lớn tiếng cổ vũ cho anh nhé.”
Vân Vân cũng hét lớn hùa theo.
Văn Văn không khỏi bật cười dẫn Vân Vân đi tới. Nhân viên công tác đặt giấy ghi chú lên trên bàn, Văn Văn cho cô bé một cây bút: “Viết nguyện vọng của em đi.”
Thâm Thâm nhìn thấy Vân Vân được Văn Văn nắm tay, bắt đầu viết ra nguyện vọng rồi quay đầu lại tìm mẹ.
Nhưng lại thấy mẹ đang cau mày và ngẩn ngơ nhìn về phương xa.
Thâm Thâm vẫy vẫy tay: “Mẹ, mẹ ơi?”
Khương Dĩnh định thần lại và nhìn thấy Vân Vân và Văn Văn đang viết nguyện vọng lên giấy ghi chú, cũng gọi Thâm Thâm lại và cầm ngòi bút viết.
Chỉ là giữa nét mặt có phần mệt mỏi và lo lắng hơn bình thường.
Hai nhóm trẻ còn lại đều đang viết nguyện vọng. Đoàn Đoàn biết nguyện vọng của mình không thể thực hiện được, vả lại mẹ cũng không có ở đây, cô bé không muốn làm phiền các cô chú giúp mình viết: Mẹ từng nói, người lớn có việc của người lớn, trẻ con không nên làm phiền người lớn.
Đoàn Đoàn sẽ không làm một đứa bé phiền phức.
Nhân viên công tác cầm giấy ghi chú và bút trên tay bước đến trước mặt Đoàn Đoàn, xé một tờ giấy chuẩn bị đưa cho cô bé.
Đoàn Đoàn nhẹ giọng nói: “Con không cần viết.”
Nhân viên công tác tỏ ra khó hiểu: “Tại sao vậy? Đoàn Đoàn.”
Cô ấy rất thích Đoàn Đoàn, cô bé lớn lên trắng trẻo mềm mịn, dễ thương, trầm tính lại khôn khéo.
Hiểu chuyện, nghiêm túc và khả năng tự phục vụ cũng rất tuyệt.
Chỉ là mẹ ruột không biết đối nhân xử thế khiến người khác đau lòng.
Nhân viên công tác làm chương trình tạp kỹ gia đình nói chuyện rất thân thiện và kiên nhẫn với con nít, đặc biệt là sau khi thấy Đoàn Đoàn, ánh mắt lập tức dịu lại.
Đoàn Đoàn nói: “Mẹ không có ở đây, nguyện vọng của con sẽ không thành hiện thực. Con không muốn làm phiền cô.”
Điều này đã không còn khôn khéo nữa rồi.
Đứa bé này trưởng thành sớm và hiểu chuyện, giống như một người trưởng thành đã trải qua biết bao gian khổ.
Lần đầu tiên nhân viên gặp một đứa bé như vậy nên có chút lúng túng. Nhưng hơn thế, sự thương xót trong lòng làm trái tim cô ấy nhói lên khiến một người làm mẹ như cô ấy không kìm lòng được mà cảm thấy buồn.
Đứa trẻ thật tốt làm sao, vậy mà lại hiểu chuyện không giống một đứa bé ba tuổi rưỡi.
“Đưa tôi đi.”
Khi nhân viên đang bối rối, một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau Đoàn Đoàn, ngón tay với những khớp xương rõ ràng vươn tới.
Nhân viên công tác vô thức đưa giấy ghi chú và bút trên tay qua.
Đạo diễn nhận lấy một chiếc hộp hình vuông bí ẩn từ tay nhân viên công tác và nói: “Nếu mọi người đều đã có nguyện vọng riêng muốn thực hiện, vậy thì hãy viết nguyện vọng của mình ra và bỏ vào hộp nhỏ. Bạn sẽ hoàn thành chúng sau. Đợi một lát mọi người hoàn thành nhiệm vụ do tổ chương trình giao cho, chú đạo diễn bốc ngẫu nhiên một nguyện vọng từ chiếc hộp bí mật ra nhé!”
“Chú đạo diễn và các khách mời đều sẽ giúp các con thực hiện được mong muốn của mình.”
Vân Vân vỗ tay: “ Vâng ạ, con muốn hoàn thành nhiệm vụ và giành hạng nhất!”
Thâm Thâm hét lớn: “Không, người đứng nhất là tớ, là tớ!”
Hai đứa nhỏ nghiêm túc đứng dậy, ai cũng không phục ai, nhanh chóng truyền ngọn lửa chiến đấu sang người em gái.
Thâm Thâm/Vân Vân: “Đoàn Đoàn, em nói xem ai sẽ đứng nhất!”
Đoàn Đoàn không lúng túng, nói rất ngoan ngoãn và nhẹ nhàng: “Đoàn Đoàn hy vọng cả hai anh chị đều có thể giành được hạng nhất, Đoàn Đoàn sẽ cổ vũ cho hai người.”
Thâm Thâm và Vân Vân không nhận được sự ủng hộ của em gái, có chút buồn lòng nhưng đôi mắt vừa đen láy vừa long lanh và tròn xoe của em gái nhìn họ một cách chân thành và ngoan ngoãn, chân thành đến mức khiến họ nuốt trôi xuống chút bất mãn cuối cùng.
Vậy có cách gì không?
Ai mà khiến cho em gái Đoàn Đoàn dễ thương thế nhỉ!
Thâm Thâm miễn cưỡng: “Thôi được rồi, phải lớn tiếng cổ vũ cho anh nhé.”
Vân Vân cũng hét lớn hùa theo.
Văn Văn không khỏi bật cười dẫn Vân Vân đi tới. Nhân viên công tác đặt giấy ghi chú lên trên bàn, Văn Văn cho cô bé một cây bút: “Viết nguyện vọng của em đi.”
Thâm Thâm nhìn thấy Vân Vân được Văn Văn nắm tay, bắt đầu viết ra nguyện vọng rồi quay đầu lại tìm mẹ.
Nhưng lại thấy mẹ đang cau mày và ngẩn ngơ nhìn về phương xa.
Thâm Thâm vẫy vẫy tay: “Mẹ, mẹ ơi?”
Khương Dĩnh định thần lại và nhìn thấy Vân Vân và Văn Văn đang viết nguyện vọng lên giấy ghi chú, cũng gọi Thâm Thâm lại và cầm ngòi bút viết.
Chỉ là giữa nét mặt có phần mệt mỏi và lo lắng hơn bình thường.
Hai nhóm trẻ còn lại đều đang viết nguyện vọng. Đoàn Đoàn biết nguyện vọng của mình không thể thực hiện được, vả lại mẹ cũng không có ở đây, cô bé không muốn làm phiền các cô chú giúp mình viết: Mẹ từng nói, người lớn có việc của người lớn, trẻ con không nên làm phiền người lớn.
Đoàn Đoàn sẽ không làm một đứa bé phiền phức.
Nhân viên công tác cầm giấy ghi chú và bút trên tay bước đến trước mặt Đoàn Đoàn, xé một tờ giấy chuẩn bị đưa cho cô bé.
Đoàn Đoàn nhẹ giọng nói: “Con không cần viết.”
Nhân viên công tác tỏ ra khó hiểu: “Tại sao vậy? Đoàn Đoàn.”
Cô ấy rất thích Đoàn Đoàn, cô bé lớn lên trắng trẻo mềm mịn, dễ thương, trầm tính lại khôn khéo.
Hiểu chuyện, nghiêm túc và khả năng tự phục vụ cũng rất tuyệt.
Chỉ là mẹ ruột không biết đối nhân xử thế khiến người khác đau lòng.
Nhân viên công tác làm chương trình tạp kỹ gia đình nói chuyện rất thân thiện và kiên nhẫn với con nít, đặc biệt là sau khi thấy Đoàn Đoàn, ánh mắt lập tức dịu lại.
Đoàn Đoàn nói: “Mẹ không có ở đây, nguyện vọng của con sẽ không thành hiện thực. Con không muốn làm phiền cô.”
Điều này đã không còn khôn khéo nữa rồi.
Đứa bé này trưởng thành sớm và hiểu chuyện, giống như một người trưởng thành đã trải qua biết bao gian khổ.
Lần đầu tiên nhân viên gặp một đứa bé như vậy nên có chút lúng túng. Nhưng hơn thế, sự thương xót trong lòng làm trái tim cô ấy nhói lên khiến một người làm mẹ như cô ấy không kìm lòng được mà cảm thấy buồn.
Đứa trẻ thật tốt làm sao, vậy mà lại hiểu chuyện không giống một đứa bé ba tuổi rưỡi.
“Đưa tôi đi.”
Khi nhân viên đang bối rối, một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau Đoàn Đoàn, ngón tay với những khớp xương rõ ràng vươn tới.
Nhân viên công tác vô thức đưa giấy ghi chú và bút trên tay qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất