Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 91:

Trước Sau
[Khu bình luận]: Còn tôi nữa!

[Khu bình luận]: Cả người tôi chợt bật khóc, dù cuộc sống của tôi không suôn sẻ nhưng tôi không nỡ để người khác bị ướt dưới mưa. Tiền mua cho bảo bối một chiếc mũ nhỏ xinh vẫn có.

[Khu bình luận]: Vậy tôi sẽ đóng học phí cho Đoàn Đoàn!

[Khu bình luận]: Tôi đi trả tiền đồ ăn cho Đoàn Đoàn, tôi không đành lòng để Đoàn Đoàn đói bụng.

[Khu bình luận]: Chết tiệt, mọi người đã biết về trường mẫu giáo của Đoàn Đoàn chưa?

[Khu bình luận]: Rất dễ hỏi thăm. Sau khi Đoàn Đoàn lên TV, ai nhìn thấy Đoàn Đoàn cũng đều đăng trên diễn đàn nói đứa bé mệnh khổ. Từ nhỏ bị mẹ đánh tới lớn, từ hơn hai tuổi đã bắt đầu nấu cơm, cơm đổ, bị bỏng, còn bị đánh.

[Khu bình luận]: Mẹ kiếp, Giang Lệ là đồ súc sinh!

Khán giả trong khu bình luận nhìn thấy cảnh này càng trò chuyện nhiều tin hơn, mở ra thêm nhiều câu chuyện quá khứ đau buồn của Đoàn Đoàn.

Nhìn thấy Đoàn Đoàn mặc đồng phục học sinh vừa ngoan vừa đáng yêu, Đoàn Đoàn rất biết tùy mặt gửi lời, rất biết dỗ người, dáng vẻ được người khác quan tâm thì lại không biết làm sao, đau lòng muốn chết.

Mộ Thần sờ sờ cú đà điểu nhỏ: “Sao vậy, không đi xem quà của mình sao?”



Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu, Vân Vân, Thâm Thâm và Văn Văn cũng tò mò bước tới. Một là tò mò bên trong có gì, hai là giúp chuyển đồ về biệt thự.

Đoàn Đoàn sau khi đi tới lập tức vươn đôi bàn tay trắng trẻo ra, cẩn thận mở hộp: Bên trong hộp giày là một đôi giày thể thao, đế giày có một lớp màng nhựa màu xanh lá cây ở giữa.

Đoàn Đoàn chớp chớp mắt, cô bé đã từng nhìn thấy trên TV, gọi là giày kêu.

Nhưng mẹ nói rằng giày kêu rất rất đắt, sau khi mua rồi thì trong nhà sẽ hết tiền.

Vậy chú với chị sẽ hết tiền sao?

Đoàn Đoàn không khỏi tò mò, đưa bàn tay ấn vào đế giày sạch sẽ và thoải mái. Một tiếng “chít” vang lên, Đoàn Đoàn vừa ngạc nhiên vừa lo lắng: Đúng là giày kêu thật đấy! Chú và chị đã mua cho cô bé đôi giày kêu!

“Anh ơi!” Đoàn Đoàn kéo góc áo của anh trai, lo lắng nói: “Em hại chú và chị hết tiền rồi. Anh có thể giúp em trả lại đồ cho họ được không? Đoàn Đoàn không muốn làm hại chú và chị hết tiền ăn cơm.

[Khu bình luận]: Cục cưng à! Mẹ em đã lừa em rồi!

[Khu bình luận]: Sao đứa bé này lại làm người ta đau lòng đến thế, ghi nhớ kỹ lời mẹ dặn, không dám gây rắc rối cho người khác, thích giày kêu, còn lo lắng người khác hết tiền ăn.

[Khu bình luận]: Tôi vừa mới đi tìm giày kêu.



[Khu bình luận]: Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.

[Khu bình luận]: Một đôi giày kêu rẻ nhất có 39 tệ, cô ta tiếc rẻ không mua cho con.

[Khu bình luận]: Có lẽ Giang Lệ lo lắng việc giày kêu sẽ ảnh hưởng đến thính giác của con mình chăng?

[Khu bình luận]: Giờ này còn ai biện hộ không?

[Khu bình luận]: Buồn cười quá, cô ta lo giày kêu sẽ ảnh hưởng đến thính giác của con mình, vậy cô ta không biết dép hỏng sao? Đôi dép đó hễ chạm vào nước phát ra tiếng kêu “chút chít”. Rửa bát, nấu ăn, giặt giũ đều do Đoàn Đoàn làm, tiếng ồn của dép và giày kêu có khác gì nhau đâu?

Còn ai biện hộ cho Giang Lệ nữa, chỉ biết lủi thủi rút lui thôi.

Trên mạng có đủ loại “anh hùng bàn phím”, dựa vào sự ẩn danh trên mạng để gây hấn, khiêu khích và tìm lỗi trên người nạn nhân. Nhưng đây là lần đầu tiên có người bênh vực cho người khác mà lại bị tập thể chỉ trích trên bình luận.

Giang Lệ đã làm được điều đó chỉ bằng sức lực của mình.

Mặc dù Mộ Thần đã tận tai nghe thấy nhiều lần nhưng trong lòng loé lên một tia tức giận: Giang Lệ thật đúng là một người mẹ tốt đấy. Liên tục dồn nén con cái, làm tổn thương lòng tự tin của con, còn bắt con phải tùy tiện, thậm chí không cho con những quan niệm đúng đắn.

Nhưng khi đối diện với đôi mắt ngập nước, trong sáng và thuần khiết của Đoàn Đoàn, Mộ Thần không thể nào giận dữ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau