Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 93:

Trước Sau
Đạo diễn giơ hai ngón tay lên: “Việc đầu tiên là đi vào vườn hái trái cây, chúng ta sẽ mang ra chợ bán, số tiền bán được dùng để thực viện nguyện vọng; Việc thứ hai là mời bạn nhỏ đi hái hoa, hái rất rất nhiều hoa đem ra ngã tư, xuống cầu bán.”

“Tương tự, tiền bán được sẽ dùng làm quỹ dự phòng. Các con muốn chọn cái nào?”

Bọn trẻ không thể phân biệt được tốt xấu nên đã thảo luận nghiêm túc cùng phụ huynh.

Thâm Thâm gãi đầu và nói: "Con muốn đến vườn trái cây, có thể vừa hái trái cây, vừa ăn vừa bán!"

Thực ra cậu bé muốn ăn vụng thôi!

Đạo diễn như nhìn thấy dáng vẻ của cậu bé, cười nham hiểm: “Không được ăn đâu. Ăn vụng trái cây sẽ bị trừ tiền! Quỹ ước tính ban đầu sẽ bị trừ hết.”

Cầm trái cây ngọt ngào mà không ăn thì ai mà chịu cho nổi chứ?

Thâm Thâm bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, trong đầu hiện lên hình ảnh mình đang chọn một giỏ đầy lê, đào, nho, mùi thơm bay lên thành làn sương trắng từ trong giỏ. Cậu bé nhịn mãi không được, cuối cùng đã ăn mất!

Không được, không được, không được.

Cậu bé muốn đi bán trái cây để kiếm tiền mua bữa tối cho ba mẹ!

Thâm Thâm đau khổ nói: “Con chọn hoa!”

Vì hoa rất thơm và đẹp nhưng lại không ăn được.

Như thế thì sẽ không bị trừ tiền!

Thâm Thâm gật đầu thật mạnh, tự chấp nhận quyết định của mình, cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định cực kỳ sáng suốt.



Vân Vân cũng thấp giọng thảo luận với Văn Văn rằng trong đội phần lớn là con gái. Khi nói chuyện, trong đầu họ hiện lên hình ảnh: họ đang xách một cái giỏ lớn treo trên cổ tay, bên trong đầy ắp đào, táo, cam, quả nào cũng to, tròn và đỏ mọng. Họ đi dưới ánh mặt trời, mồ hôi rịn ra đầy người.

Hai cô gái yếu ớt bất giác rùng mình một cái.

Vân Vân/Văn Văn: Sợ quá đi!

Hai người đồng thanh: “Chúng tôi quyết định hái và bán hoa!”

Đạo diễn nghi hoặc dùng cuốn sổ tay cuộn tròn gõ nhẹ vào đầu: “Lạ thật, sao câu trả lời của nhóm Thâm Thâm và nhóm Vân Vân - Văn Văn lại giống nhau như vậy. Mình còn nghĩ mọi người sẽ có ý kiến khác nhau để tổ chức một trò chơi thi đấu nữa, tăng thêm phần hấp dẫn.”

Xem ra chỉ có thể đặt hy vọng lên người Đoàn Đoàn rồi.

Đạo diễn nhìn sang Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn thì sao? Con xem hái trái cây vẫn chưa có người chọn. Thảm cỏ xanh mướt lẻ loi quá đi.”

Vẻ mặt Mộ Thần không cảm xúc, đạo diễn chỉ thiếu điều muốn trực tiếp gợi ý cho Đoàn Đoàn chọn hái trái cây. Nhưng Đoàn Đoàn là một đứa trẻ rất ngoan và biết nhìn mặt đoán ý, cảm nhận được đạo diễn muốn cô bé chọn hái trái cây nên phần lớn cô bé sẽ chọn như vậy.

Đoàn Đoàn gật đầu như gà mổ thóc: “Vậy con chọn trái -”

Anh ấy biết chứ!

Mộ Thần với ngón tay gầy guộc, rõ ràng bịt miệng Đoàn Đoàn lại, ngón tay khẽ uốn cong.: “Không, con bé chọn hái và bán hoa.”

Này này này.

Đoàn Đoàn chớp mắt đầy nghi ngờ, đôi mắt đen láy, long lanh nhìn lên chiếc cầu ngón tay xuất hiện dưới mũi, đầu nhỏ đầy dấu chấm hỏi.

Đạo diễn: “?”



Mộ Thần bất ngờ xen vào.

Mau trả Đoàn Đoàn ngoan ngoãn của tôi lại đây!

Bị làm như thế, Văn Văn và Khương Dĩnh đều phản ứng: Đạo diễn này là đang muốn gây chuyện à.

Văn Văn nói: “Đúng, đúng, đúng, chúng tôi muốn hái và bán hoa!”

Khương Dĩnh nói: “Cô ấy nói đúng đấy!”

Mộ Thần bịt miệng Đoàn Đoàn lại, thể hiện đầy đủ ý định của mình.

Đạo diễn: “…”

Nửa tiếng sau.

Khách mời chuẩn bị ổn thoả và lên xe buýt chương trình tạp kỹ gia đình.

*

Trước khi xe khởi động, đạo diễn vốn muốn ngồi cạnh Đoàn Đoàn, không ngờ Mộ Thần đi phía sau Đoàn Đoàn rất tự nhiên “đuổi” Đoàn Đoàn vào trong và ngồi xuống cạnh Đoàn Đoàn.

Tự nhiên như thể anh ấy vốn chính là người giám hộ của Đoàn Đoàn vậy.

- Người này thực sự không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài được!

Đạo diễn dứt khoát ngồi xuống và nói: “Một lát chúng ta sẽ đi đến nhà kính trồng hoa nhé.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau