Chương 95:
Lần này đạo diễn không còn úp mở, lập tức bảo nhân viên công tác đưa ra các đạo cụ: cái đầu tiên là cái ghim, cái thứ hai là sợi dây thừng, cái thứ ba là một túi vải nhỏ có thể siết chặt hai bên dây để buộc chặt miệng túi.
Ghim có thể xuyên qua hoa và ghim lên áo, đi đâu cũng tỏa hương thơm ngát.
Hoa rất mong manh, mỗi bông hoa đều được đặt cẩn thận vào giỏ, không có cánh hoa nào bị vò nát hay gãy rụng.
Phía trước sợi dây có đầu kim, có thể xâu hoa thành chuỗi để làm vòng tay hoặc vòng cổ hoa.
Hai đạo cụ đầu tiên đều có ích nhưng cái cuối cùng thì khá vô dụng. Đặt hoa vào túi vải nhỏ thì không thể nhìn thấy, cũng không thể ngửi được, rất khó giúp ích cho việc bán hoa.
Mọi người nhìn vào lựa chọn thứ ba, khẽ cau mày.
“Túi vải nhỏ có tác dụng gì vậy ạ?”
“Không đẹp cũng không ngửi thấy mùi thơm.”
“Con muốn một cái ghim nhỏ!”
“Vậy thì con muốn dây thừng!”
Đạo diễn thấy các em nhỏ đều tập trung vào đạo cụ thứ nhất và thứ hai, liền nở nụ cười ranh mãnh: “Vậy phải xem các con có giành được chiến thắng hay không nhé.”
Đây là muốn gây rắc rối mà.
Văn Văn và Khương Dĩnh trước khi tham gia chương trình đã xem qua tài liệu, biết rằng đạo diễn nổi tiếng là người có EQ cao, rất bao dung và chu đáo với trẻ em nhưng… thỉnh thoảng lại thích trêu chọc phụ huynh.
Tất cả bọn họ đều cảm thấy bối rối với việc này.
Mộ Thần hỏi: “Thi đấu gì?”
“Ây da, đừng làm ra vẻ đề phòng thế, tôi là một đạo diễn rất dễ tính mà!”
Đạo diễn nói vậy nhưng trên mặt lại nở nụ cười đầy ẩn ý: “Nghe nói dạo này nữ pháp sư rất nổi, vậy xin mời các phụ huynh hãy cosplay thành nữ pháp sư nhé!”
Khương Dĩnh: “?”
Văn Văn: “?”
Mộ Thần: “?”
*
[Khu bình luận]: Phụt, ha ha ha.
[Khu bình luận]: Mộ Thần lần này xác nhận danh tính của mình là nữ pháp sư rồi.
[Khu bình luận]: Thật lòng mà nói, trước đây khi cảm thấy Mộ Thần không phải là một người anh trai tốt, tôi cũng thấy nhan sắc của anh ấy thực sự nổi bật. Nhưng đạo diễn chơi chiêu thật hay, đưa thẳng ra trang phục nữ.
[Khu bình luận]: Cả Khương Dĩnh của chúng ta cũng rơi vào tình huống “chết đứng”.
[Khu bình luận]: Đúng là một mũi tên trúng hai đích!
Khán giả nói không sai, trong số các khách mời thì chỉ có Văn Văn là hai mươi ba tuổi, trẻ trung xinh đẹp, mới có thể khéo léo hóa thân thành nữ pháp sư. Những người khác, dù là Mộ Thần với vẻ ngoài đẹp trai mảnh khảnh hay Khương Dĩnh, “đóa hoa tuổi 30”, đều mặt mày tái mét.
Ảnh hậu lạnh lùng nay chẳng còn chút lạnh lùng nào: “Bây giờ rút lui còn kịp không?”
Cô ấy đến để thư giãn chứ không phải để mất mặt và phá hỏng sự nghiệp diễn xuất sau này.
Cùng chung số phận là “nữ pháp sư được lựa chọn” - Mộ Thần, mặt mày xám xịt, ước gì có thể chết ngay tại chỗ: “Tôi thấy hoàn toàn không cần thiết.”
Văn Văn nhìn thấy cảnh này che miệng “phụt” cười thành tiếng: “Vốn dĩ tôi cảm thấy không có gì nhưng biểu cảm của mọi người trông như chết đứng ngay tại chỗ, tôi chợt cảm giác rất muốn nhìn thấy mọi người hoá trang!”
Khương Dĩnh: “...”
Mộ Thần: “...”
Tôi cảm ơn cô nhé.
Thâm Thâm và Đoàn Đoàn hoàn toàn không thể hiểu được tâm trạng xấu hổ của mẹ và anh trai, bối rối nhìn biểu cảm tái mét của phụ huynh mẹ rồi nói với giọng trẻ con.
Đoàn Đoàn: “Anh yên tâm, em có thể giúp anh tô son! Em có thấy mẹ tô son rồi!”
Mộ Thần: Vậy anh cảm ơn em nhé.
Mặt không cảm xúc.jpg
Thâm Thâm lắc tay mẹ, lắc tới lắc lui: “Mẹ yên tâm, mẹ làm nữ pháp sư chắc chắn sẽ là nữ pháp sư xinh đẹp nhất, con thích mẹ nhất!”
“...” Khương Dĩnh sờ sờ đầu con trai, cười vô cùng miễn cưỡng: “Ừm.”
Đạo diễn phất tay một cái, vài nhân viên công tác rất hiểu ý lập tức ôm những bộ quần áo đã xếp sẵn đưa lên. Nếu bỏ qua vẻ mặt nhịn cười của nhân viên công tác và đạo diễn thì quần áo này thật sự rất đẹp: màu tím đậm là màu chủ đạo, viền đen bằng ren bao quanh, váy thiết kế xòe, vừa bí ẩn vừa toát lên vẻ thiếu nữ.
Ghim có thể xuyên qua hoa và ghim lên áo, đi đâu cũng tỏa hương thơm ngát.
Hoa rất mong manh, mỗi bông hoa đều được đặt cẩn thận vào giỏ, không có cánh hoa nào bị vò nát hay gãy rụng.
Phía trước sợi dây có đầu kim, có thể xâu hoa thành chuỗi để làm vòng tay hoặc vòng cổ hoa.
Hai đạo cụ đầu tiên đều có ích nhưng cái cuối cùng thì khá vô dụng. Đặt hoa vào túi vải nhỏ thì không thể nhìn thấy, cũng không thể ngửi được, rất khó giúp ích cho việc bán hoa.
Mọi người nhìn vào lựa chọn thứ ba, khẽ cau mày.
“Túi vải nhỏ có tác dụng gì vậy ạ?”
“Không đẹp cũng không ngửi thấy mùi thơm.”
“Con muốn một cái ghim nhỏ!”
“Vậy thì con muốn dây thừng!”
Đạo diễn thấy các em nhỏ đều tập trung vào đạo cụ thứ nhất và thứ hai, liền nở nụ cười ranh mãnh: “Vậy phải xem các con có giành được chiến thắng hay không nhé.”
Đây là muốn gây rắc rối mà.
Văn Văn và Khương Dĩnh trước khi tham gia chương trình đã xem qua tài liệu, biết rằng đạo diễn nổi tiếng là người có EQ cao, rất bao dung và chu đáo với trẻ em nhưng… thỉnh thoảng lại thích trêu chọc phụ huynh.
Tất cả bọn họ đều cảm thấy bối rối với việc này.
Mộ Thần hỏi: “Thi đấu gì?”
“Ây da, đừng làm ra vẻ đề phòng thế, tôi là một đạo diễn rất dễ tính mà!”
Đạo diễn nói vậy nhưng trên mặt lại nở nụ cười đầy ẩn ý: “Nghe nói dạo này nữ pháp sư rất nổi, vậy xin mời các phụ huynh hãy cosplay thành nữ pháp sư nhé!”
Khương Dĩnh: “?”
Văn Văn: “?”
Mộ Thần: “?”
*
[Khu bình luận]: Phụt, ha ha ha.
[Khu bình luận]: Mộ Thần lần này xác nhận danh tính của mình là nữ pháp sư rồi.
[Khu bình luận]: Thật lòng mà nói, trước đây khi cảm thấy Mộ Thần không phải là một người anh trai tốt, tôi cũng thấy nhan sắc của anh ấy thực sự nổi bật. Nhưng đạo diễn chơi chiêu thật hay, đưa thẳng ra trang phục nữ.
[Khu bình luận]: Cả Khương Dĩnh của chúng ta cũng rơi vào tình huống “chết đứng”.
[Khu bình luận]: Đúng là một mũi tên trúng hai đích!
Khán giả nói không sai, trong số các khách mời thì chỉ có Văn Văn là hai mươi ba tuổi, trẻ trung xinh đẹp, mới có thể khéo léo hóa thân thành nữ pháp sư. Những người khác, dù là Mộ Thần với vẻ ngoài đẹp trai mảnh khảnh hay Khương Dĩnh, “đóa hoa tuổi 30”, đều mặt mày tái mét.
Ảnh hậu lạnh lùng nay chẳng còn chút lạnh lùng nào: “Bây giờ rút lui còn kịp không?”
Cô ấy đến để thư giãn chứ không phải để mất mặt và phá hỏng sự nghiệp diễn xuất sau này.
Cùng chung số phận là “nữ pháp sư được lựa chọn” - Mộ Thần, mặt mày xám xịt, ước gì có thể chết ngay tại chỗ: “Tôi thấy hoàn toàn không cần thiết.”
Văn Văn nhìn thấy cảnh này che miệng “phụt” cười thành tiếng: “Vốn dĩ tôi cảm thấy không có gì nhưng biểu cảm của mọi người trông như chết đứng ngay tại chỗ, tôi chợt cảm giác rất muốn nhìn thấy mọi người hoá trang!”
Khương Dĩnh: “...”
Mộ Thần: “...”
Tôi cảm ơn cô nhé.
Thâm Thâm và Đoàn Đoàn hoàn toàn không thể hiểu được tâm trạng xấu hổ của mẹ và anh trai, bối rối nhìn biểu cảm tái mét của phụ huynh mẹ rồi nói với giọng trẻ con.
Đoàn Đoàn: “Anh yên tâm, em có thể giúp anh tô son! Em có thấy mẹ tô son rồi!”
Mộ Thần: Vậy anh cảm ơn em nhé.
Mặt không cảm xúc.jpg
Thâm Thâm lắc tay mẹ, lắc tới lắc lui: “Mẹ yên tâm, mẹ làm nữ pháp sư chắc chắn sẽ là nữ pháp sư xinh đẹp nhất, con thích mẹ nhất!”
“...” Khương Dĩnh sờ sờ đầu con trai, cười vô cùng miễn cưỡng: “Ừm.”
Đạo diễn phất tay một cái, vài nhân viên công tác rất hiểu ý lập tức ôm những bộ quần áo đã xếp sẵn đưa lên. Nếu bỏ qua vẻ mặt nhịn cười của nhân viên công tác và đạo diễn thì quần áo này thật sự rất đẹp: màu tím đậm là màu chủ đạo, viền đen bằng ren bao quanh, váy thiết kế xòe, vừa bí ẩn vừa toát lên vẻ thiếu nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất