Chương 96:
Đường viền cổ áo là cổ búp bê rất đáng yêu, còn có đôi tất lửng màu đen.
Một lớn một nhỏ vừa đúng hai mảnh.
Thâm Thâm chỉ vào mình đầy ngỡ ngàng: “Con cũng phải đổi sao?”
Khương Dĩnh: “... Bỗng nhiên tôi có chút háo hức rồi.”
[Khu bình luận]: Cười chết, nữ hoàng điện ảnh bất ngờ sống lại từ cõi chết.
[Khu bình luận]: Hai mẹ con làm tổn thương nhau đã đạt được thành tựu trong lòng mọi người rồi đó.
[Khu bình luận]: Nhìn thấy con mình sắp bị bắt nạt, Khương Dĩnh chợt cảm thấy ở tuổi cô ấy mà đóng vai nữ pháp sư thì dù sao cũng còn hơn là con trai phải mặc đồ con gái. Có người chịu thiệt thay, cô ấy không còn sợ nữa, ha ha ha.
“?”
Tất nhiên, đứa trẻ quan trọng nhất -
Khương Dĩnh và Thâm Thâm nhìn sang Mộ Thần: “Còn có anh trai/Mộ Thần làm nền, mất mặt cũng sẽ không bằng anh ấy đâu.”
Mộ Thần: “…”
Cô cao quý, cô thanh cao, cô lợi hại, dám lấy tôi làm nền!
Lần này đúng là hại nhau mà!
Đạo diễn và khán giả đều chiến thắng.
“Này này.” Đạo diễn nói: “Vậy thì hãy mong chờ màn biểu diễn của các nữ pháp sư nhé.”
Mỗi câu nói của đạo diễn đều khiến người ta muốn chết ngay tại chỗ.
Vẻ mặt Mộ Thần trầm xuống, giơ tay: “Tôi chịu thua, tôi chọn cái cuối cùng!”
Đạo diễn: “Không thể nhận thua!”
“...”
Nhân viên công tác chuẩn bị cho ba vị khách mời một phòng thay quần áo đơn giản, rèm kéo qua một cái là có thể vào trong, cũng có thể chứa được hai người lớn.
Không gian vừa đủ rộng.
Các khách mời lần lượt bước vào trong.
“Anh, chúng ta nên thay quần áo thôi.”
Đoàn Đoàn thấy anh trai bất động, bàn tay trắng trẻo nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo anh trai: “Không sao đâu, Đoàn Đoàn sẽ ở bên cạnh anh.”
Ngay cả khi em ở cùng anh thì anh cũng không muốn đi!
Mộ Thần tràn đầy sự phản kháng với việc thay quần áo nhưng bị đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Đoàn Đoàn nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo, những bất mãn và khó chịu ẩn giấu dưới đáy lòng đều được xoa dịu, bị bàn tay nhỏ bé kéo lê về hướng phòng thay đồ một cách hờn dỗi.
Đoàn Đoàn buông tay anh trai ra: “Anh ơi, em đợi anh ở ngoài.”
“Ừm.”
Mộ Thần vừa bước vào thì lập tức im bặt.
Đoàn Đoàn chờ đợi, chị Văn Văn và chị Vân Vân đã bước ra khỏi phòng thay đồ. Hai chị ấy là những người hoạt bát, đáng yêu và xinh đẹp, mặc những chiếc váy xòe dễ dàng di chuyển, trông rất tinh nghịch và sống động. Những chiếc váy ngắn theo từng bước nhảy nhót của họ mà tung bay, như thể chúng đang tự mình nhảy múa.
“Chị xinh quá đi!” Đoàn Đoàn không kiềm được mà vỗ tay: “Chị Vân Vân cũng rất xinh!”
Chị Vân Vân và chị Văn Văn mỉm cười ngượng ngùng.
Đi ra sau Vân Vân và Văn Văn, là Khương Dĩnh và anh Thâm Thâm mặc trang phục nữ pháp sư.
Khương Dĩnh năm nay dù đã ba mươi hai tuổi nhưng khi còn trẻ, cô ấy rất chú trọng đến vấn đề ăn uống, cũng thường xuyên tập yoga để cải thiện vóc dáng. Dù hiện tại đã ba mươi hai tuổi nhưng vóc dáng vẫn xinh đẹp, nhẹ nhàng và hoàn hảo như thiếu nữ đôi mươi vậy.
Thời gian dường như không để lại dấu vết trên cơ thể cô ấy ngược lại càng tô thêm nét trưởng thành và đầy nữ tính của cô ấy.
Dù Thâm Thâm là con trai nhưng cũng chỉ mới hơn năm tuổi. Cậu bé được thừa hưởng gen tốt từ mẹ nên da dẻ trắng trẻo và trông rất xinh xắn, dễ thương khi mặc trang phục nữ pháp sư.
Chỉ là vẻ mặt cậu bé vô cùng khó chịu.
Đoàn Đoàn vội vàng giơ ngón tay cái lên: “Anh Thâm Thâm đẹp trai ghê!”
Biểu cảm của anh Thâm Thâm trông có vẻ còn uể oải hơn.
Đoàn Đoàn gãi gãi đầu đầy hoang mang.
Văn Văn nhạy bén chuyển chủ đề: “Đoàn Đoàn, sao em còn chưa thay quần áo? Mộ Thần vẫn chưa ra sao?”
Nghe thấy Mộ Thần vẫn còn ở bên trong, Thâm Thâm đột nhiên không còn uể oải nữa, siết chặt nắm đấm nhỏ, phấn khởi bước tới: “Anh trai vẫn chưa thay xong sao? Đừng để em gái phải đợi chứ, em muốn gặp nữ pháp sư của anh trai!”
Một lớn một nhỏ vừa đúng hai mảnh.
Thâm Thâm chỉ vào mình đầy ngỡ ngàng: “Con cũng phải đổi sao?”
Khương Dĩnh: “... Bỗng nhiên tôi có chút háo hức rồi.”
[Khu bình luận]: Cười chết, nữ hoàng điện ảnh bất ngờ sống lại từ cõi chết.
[Khu bình luận]: Hai mẹ con làm tổn thương nhau đã đạt được thành tựu trong lòng mọi người rồi đó.
[Khu bình luận]: Nhìn thấy con mình sắp bị bắt nạt, Khương Dĩnh chợt cảm thấy ở tuổi cô ấy mà đóng vai nữ pháp sư thì dù sao cũng còn hơn là con trai phải mặc đồ con gái. Có người chịu thiệt thay, cô ấy không còn sợ nữa, ha ha ha.
“?”
Tất nhiên, đứa trẻ quan trọng nhất -
Khương Dĩnh và Thâm Thâm nhìn sang Mộ Thần: “Còn có anh trai/Mộ Thần làm nền, mất mặt cũng sẽ không bằng anh ấy đâu.”
Mộ Thần: “…”
Cô cao quý, cô thanh cao, cô lợi hại, dám lấy tôi làm nền!
Lần này đúng là hại nhau mà!
Đạo diễn và khán giả đều chiến thắng.
“Này này.” Đạo diễn nói: “Vậy thì hãy mong chờ màn biểu diễn của các nữ pháp sư nhé.”
Mỗi câu nói của đạo diễn đều khiến người ta muốn chết ngay tại chỗ.
Vẻ mặt Mộ Thần trầm xuống, giơ tay: “Tôi chịu thua, tôi chọn cái cuối cùng!”
Đạo diễn: “Không thể nhận thua!”
“...”
Nhân viên công tác chuẩn bị cho ba vị khách mời một phòng thay quần áo đơn giản, rèm kéo qua một cái là có thể vào trong, cũng có thể chứa được hai người lớn.
Không gian vừa đủ rộng.
Các khách mời lần lượt bước vào trong.
“Anh, chúng ta nên thay quần áo thôi.”
Đoàn Đoàn thấy anh trai bất động, bàn tay trắng trẻo nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo anh trai: “Không sao đâu, Đoàn Đoàn sẽ ở bên cạnh anh.”
Ngay cả khi em ở cùng anh thì anh cũng không muốn đi!
Mộ Thần tràn đầy sự phản kháng với việc thay quần áo nhưng bị đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Đoàn Đoàn nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo, những bất mãn và khó chịu ẩn giấu dưới đáy lòng đều được xoa dịu, bị bàn tay nhỏ bé kéo lê về hướng phòng thay đồ một cách hờn dỗi.
Đoàn Đoàn buông tay anh trai ra: “Anh ơi, em đợi anh ở ngoài.”
“Ừm.”
Mộ Thần vừa bước vào thì lập tức im bặt.
Đoàn Đoàn chờ đợi, chị Văn Văn và chị Vân Vân đã bước ra khỏi phòng thay đồ. Hai chị ấy là những người hoạt bát, đáng yêu và xinh đẹp, mặc những chiếc váy xòe dễ dàng di chuyển, trông rất tinh nghịch và sống động. Những chiếc váy ngắn theo từng bước nhảy nhót của họ mà tung bay, như thể chúng đang tự mình nhảy múa.
“Chị xinh quá đi!” Đoàn Đoàn không kiềm được mà vỗ tay: “Chị Vân Vân cũng rất xinh!”
Chị Vân Vân và chị Văn Văn mỉm cười ngượng ngùng.
Đi ra sau Vân Vân và Văn Văn, là Khương Dĩnh và anh Thâm Thâm mặc trang phục nữ pháp sư.
Khương Dĩnh năm nay dù đã ba mươi hai tuổi nhưng khi còn trẻ, cô ấy rất chú trọng đến vấn đề ăn uống, cũng thường xuyên tập yoga để cải thiện vóc dáng. Dù hiện tại đã ba mươi hai tuổi nhưng vóc dáng vẫn xinh đẹp, nhẹ nhàng và hoàn hảo như thiếu nữ đôi mươi vậy.
Thời gian dường như không để lại dấu vết trên cơ thể cô ấy ngược lại càng tô thêm nét trưởng thành và đầy nữ tính của cô ấy.
Dù Thâm Thâm là con trai nhưng cũng chỉ mới hơn năm tuổi. Cậu bé được thừa hưởng gen tốt từ mẹ nên da dẻ trắng trẻo và trông rất xinh xắn, dễ thương khi mặc trang phục nữ pháp sư.
Chỉ là vẻ mặt cậu bé vô cùng khó chịu.
Đoàn Đoàn vội vàng giơ ngón tay cái lên: “Anh Thâm Thâm đẹp trai ghê!”
Biểu cảm của anh Thâm Thâm trông có vẻ còn uể oải hơn.
Đoàn Đoàn gãi gãi đầu đầy hoang mang.
Văn Văn nhạy bén chuyển chủ đề: “Đoàn Đoàn, sao em còn chưa thay quần áo? Mộ Thần vẫn chưa ra sao?”
Nghe thấy Mộ Thần vẫn còn ở bên trong, Thâm Thâm đột nhiên không còn uể oải nữa, siết chặt nắm đấm nhỏ, phấn khởi bước tới: “Anh trai vẫn chưa thay xong sao? Đừng để em gái phải đợi chứ, em muốn gặp nữ pháp sư của anh trai!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất